Tiết tháo ở đâu?
Chương 69 : Trời xui đất khiến ( 33 )
Chương 33: Trời xui đất khiến (hơi H)
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
"A~ Anh nhẹ chút..."
Hạ Như Yên cắn môi, hai tay chống trên thân cây, một đôi vú đầy đặn lộ ra khỏi vạt áo, bị bàn tay to nắm chặt đến mức thay đổi hình dạng, vạt váy vén đến giữa eo lộ ra cái mông căng mượt, người đàn ông đứng sau lưng cô, một cây côn thịt dữ tợn thô to giữa háng đang rút ra cắm vào mật huyệt của cô, dâm dịch từ trong bắp đùi chảy xuống, một giọt rơi xuống mặt đất lập tức ngấm vào trong lớp bùn.
"Khi còn nhỏ đúng là có chút ấn tượng tốt với anh ta?"
Phong Khởi đen mặt, nắm chặt hai núm vú nhỏ của cô kéo ra, thành công nghe thấy tiếng kêu khẽ của cô.
"A! Em, em không có... Vừa nãy em... Nói vậy không phải vì muốn khuyên bảo cô ta sao..."
Hạ Như Yên thân thể mềm mại, suýt nữa không đứng vững được nữa, cũng may đằng trước có thân cây có thể vịn vào, nếu không chắc chắn cô sẽ ngã xuống.
"Từ nhỏ đã chạy theo sau lưng anh ta?"
Răng nanh của người đàn ông nghiến đến mức vang lên tiếng kèn kẹt, sức lực thân dưới lần sau lại tàn nhẫn hơn lần trước, Hạ Như Yên bị anh làm đến mức run rẩy, mang theo tiếng khóc nức nở kêu lên: "Không có, không có mà, cô ta nói linh tinh đấy, em, chẳng qua hai nhà chúng em ở gần nhau, thỉnh thoảng cùng chơi đùa thôi... A..."
Đứt quãng nói hết câu, Hạ Như Yên lại thét chói tai đạt đến cao trào, giờ phút này Phong Khởi không có chút lòng thương hại nào, chỉ hận không thể làm cô đến mức không còn chút sức lực nào đi quan tâm đến người đàn ông khác nữa.
"Vậy trước đây em chưa bao giờ từng thích anh ta sao?"
Giọng nói Phong Khởi tràn đầy ghen tuông vang lên sau tai Hạ Như Yên, cô không suy nghĩ chút nào đáp lại: "Chưa từng! Em còn lâu mới thích anh ta! Em chỉ thích anh!"
Nghe được câu trả lời khẳng định như vậy, cuối cùng người đàn ông cũng cong khóe môi, ngậm chặt vành tai cô mút nhẹ: "Thật sao?"
"A a ~ ưm ~ thật, thật đấy... Ai thèm thích anh ta chứ... Buồn nôn chết mất... Người ta chỉ thích anh thôi có được không... ưm ~~~"
Cô gái nhỏ lắc lắc mông hờn dỗi, Phong Khởi nghe thấy cực kỳ vui mừng, ôm chặt eo cô, cắn nhẹ lên gáy cô: "Tạm thời tin em."
"Hừ, cái gì mà tin hay không tin... Ngày ấy... Anh ta đến quấy rầy em... Không phải anh không phát hiện ra thái độ của em..."
Hạ Như Yên trả thù co hoa huyệt nhỏ lại, cơn ghen của người đàn ông này lớn thật đấy, vừa nãy bay được nửa đường đã kéo cô hạ xuống, vừa xuống đất đã bắt đầu bắt nạt cô, may mà anh còn biết làm đủ màn dạo đầu không làm cô bị thương, nếu không cô chắc chắn không để yên cho anh đâu!
Cơn ghen trong lòng còn chưa hoàn toàn biến mất, mặc dù Phong Khởi biết trước đây Hạ Như Yên có chuyện mờ ám với Trịnh Dã, nhưng lần đầu cô gặp anh đã không thay đổi sắc mặt với Trịnh Dã, thái độ sau đó lại càng không mập mờ chút nào, anh có đủ tự tin với tình cảm của hai người. Nhưng hôm nay nghe chính cô gái nhỏ thừa nhận trước đây đã từng có ấn tượng tốt về Trịnh Dã, tại sao trong lòng anh lại khó chịu như vậy chứ? Cho nên mới muốn bắt nạt ăn hiếp cô, muốn nghe chính miệng cô nói chỉ thích một mình mình.
Vuốt ve da thịt trơn mềm như mỡ đông, nhìn tư thế xinh đẹp tuyệt trần của cô gái nhỏ, mờ mịt trong mắt Phong Khởi kéo dài tình ý, tương lai còn rất dài, dù sao thân thể và trái tim của cô cuối cùng chỉ có thể thuộc về một mình anh. Nghĩ đến đây, người đàn ông lại tăng tốc độ lên, cắm người đẹp đến mức mất hồn.
Hai người ở trong rừng cây làm đến nghiêng trời lệch đất đến tận tờ mờ sáng, mãi đến tận khi tử cung nhỏ của cô gái bị bắn đầy, bụng cũng phồng lên, cuối cùng Phong Khởi mới thỏa mãn rút ra, ôm Hạ Như Yên vào lòng, ghé sát tai cô rầm rì: "Diệu Diệu, đời này em chỉ có thể là của anh."
"...Anh, anh cũng là của em..." Đã bị làm đến mức thần chí có chút mơ hồ, Hạ Như Yên theo bản năng lẩm bẩm đáp lại.
"Ừ, anh cũng là của em." Khóe miệng Phong Khởi lộ ra ý cười nhạt, lại ôm cô gái chặt hơn một chút.
-------
"Này, cậu có nghe nói không? Mãnh Nam Hạ Sơn kia, đúng, trước đây ở cùng một công hội với chị Diệu đấy, cô ta tự mình thành lập một công hội, tranh giành khắp nơi với Trịnh Dã kia, lừa anh ta không biết bao nhiêu lần, chọc giận Trịnh Dã kia rồi..."
"Ha ha ha, đáng đời, tên cặn bã kia, tự bản thân mình phụ lòng người ta, nghe nói anh ta còn từng quấy rầy chị Diệu, có điều bị lão đại chúng ta đánh cho, chết cười, cũng không nhìn một cái xem chị Diệu là người của ai chứ."
Nghe thấy hai thành viên vừa mới vào công hội xì xào bàn tán ở kia, Hạ Như Yên không hài lòng liếc Phong Khởi một cái: "Rõ ràng anh là người của em mới đúng chứ."
"Ừ, hay là anh đi nhắc nhở bọn họ một chút nhé?" Trong mắt người đàn ông tràn đầy cưng chiều, cười khẽ đưa cho Hạ Như Yên một mảnh vật liệu.
Nhận lấy vật liệu đặt lên vị trí theo đúng bản vẽ, Hạ Như Yên kiêu ngạo nói: "Hừ, được rồi, lười so đo với những người mới này."
Từ lần trước Mạnh Nam định đến châm ngòi chia rẽ, kết quả bị Phong Khởi dạy cho một bài học, sau đó lại bị những lời nói của Hạ Như Yên kích động, quay về lập tức thành lập một công hội mới, cô ta là hội trưởng, phó hội trưởng là một pháp sư nhỏ tầm thường trong Dã Vọng Thiên Hạ trước đây, nghe nói anh ta thầm thích Mạnh Nam từ lâu, sau khi Mạnh Nam rời khỏi công hội cũng bắt đầu theo đuổi, có lẽ là trong hoàn cảnh khó khăn nhận ra tình cảm thật lòng, bây giờ giữa hai người cũng có chút mờ ám, chỉ còn thiếu cái gật đầu của Mạnh Nam thôi.
Sau đó Mạnh Nam còn đặc biệt đến tìm Hạ Như Yên, trịnh trọng nói lời xin lỗi vì những chuyện trước đây cô ta từng làm, Hạ Như Yên cũng nhận ra cô ta thật lòng hối hận, đương nhiên cô không có tư cách đại diện cho nguyên chủ tha thứ cho cô ta, nhưng mà với chính cô mà nói có thể không so đo với Mạnh Nam nữa.
Bởi vì áy náy, từ đó về sau, mỗi khi Mạnh Nam đánh được vật liệu tốt gì đều tặng cho Hạ Như Yên bên này, Hạ Như Yên cũng không khách sáo, có đồ tốt tại sao lại không nhận, mình nhận rồi trong lòng đối phương còn có thể dễ chịu hơn một chút, một công đôi việc.
Sau khi Mạnh Nam suy nghĩ thông suốt, cô ta đối xử với Hạ Như Yên tốt bao nhiêu thì đối với Trịnh Dã tệ bấy nhiêu, cô ta lần lượt đào đi nhiều người chơi có chút thực lực, trước đó không cùng những người khác xa lánh Diệu Diệu lợi dụng Diệu Diệu của Dã Vọng Thiên Hạ, hơn nữa đợi có cơ hội đều đối chọi gay gắt với Trịnh Dã, cướp quái, cướp địa bàn, cướp vật liệu, cướp người mới, dù sao có thể khiến anh ta ngột ngạt thế nào thì ngột ngạt thế ấy. Ngay từ khi vừa bắt đầu Trịnh Dã cảm thấy mình có lỗi với Mạnh Nam nên không hề lên tiếng, sau đó cũng nổi giận, hai công hội từ đó về sau không đội trời chung, trở thành đề tài câu chuyện cho những người chơi Đại Lục Dục Vọng trong lúc rảnh rỗi.
…
"Diệu Diệu!"
Trịnh Dã quanh quẩn trước cửa nhà Hạ Như Yên mấy ngày, cuối cùng cũng đợi được cô đi ra khỏi nhà một mình, anh ta chạy nhanh đến nắm chặt hai cánh tay cô kích động nói: "Cuối cùng cũng gặp được em rồi, Diệu Diệu, em cho anh một cơ hội có được hay không? Anh thật lòng thích em..."
"Không được." Hạ Như Yên không nể nang chút nào cắt lời anh ta: "Tôi phải nói mấy lần thì anh mới hiểu hả, tôi không thích anh, thậm chí chán ghét anh, hơn nữa tôi có chồng chưa cưới rồi, tình cảm của chúng tôi rất tốt, tuyệt đối không có khả năng có người thứ ba chen chân vào đâu."
Ánh mắt Trịnh Dã nhìn Hạ Như Yên có chút tuyệt vọng và oán hận: "Diệu Diệu, em thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Từ nhỏ đến lớn chúng ta đều ở bên nhau, anh không tin em không có chút tình cảm gì với anh..."
"Trịnh Dã phải không?" Kèm theo giọng nói đột nhiên xuất hiện, một bàn tay lớn nắm chặt cánh tay Trịnh Dã bẻ ngược về sau, anh ta kêu thảm một tiếng, bị người vừa đến hung hăng đẩy ngã xuống đất, nhất thời ngã sấp xuống, rất lâu sau cũng không đứng dậy được.
Phó Thừa Thiệu ôm chặt bả vai Hạ Như Yên, lạnh lùng liếc nhìn chàng trai nằm trên mặt đất đau đến mức không nói ra lời, giọng nói không có chút độ ấm nào: "Trước đây tôi đã cảnh cáo cậu đừng quấy rầy Diệu Diệu nữa rồi, xem ra cậu nghe mà không hiểu, không sao cả, sau này sẽ có người từ từ dạy cho cậu biết."
Nói xong Phó Thừa Thiệu nháy mắt ra hiệu với tài xế đi theo đứng bên cạnh, tài xế lập tức hiểu ý đi lên phía trước kéo Trịnh Dã ra ngoài giống như lôi một con chó chết, trong nhất thời tiếng kêu rên khiến Hạ Như Yên không nhịn được bĩu môi.
"Không sao chứ? Là anh đến chậm." Phó Thừa Thiệu ôm cô gái kiểm tra từ trên xuống dưới, vỗ nhẹ mấy cái ở chỗ cánh tay cô vừa bị Trịnh Dã nắm, nhíu mày nói: "Bẩn quá, có muốn đi thay bộ quần áo khác không?"
"Thay quần áo gì bây giờ." Hạ Như Yên có chút dở khóc dở cười, lấy tay đẩy cánh tay anh ra: "Được rồi, đi thôi, nếu còn không đi sẽ muộn lễ đính hôn đấy."
Phó Thừa Thiệu nghĩ linh tinh nói: "Nhỡ trên người anh ta có bệnh nấm thì sao, em không thay quần áo thật đấy à?"
"Không thay, đợi lát nữa sẽ phải thay lễ phục rồi, bây giờ anh rối rắm cái gì chứ hả?" Hạ Như Yên tức giận nhéo anh một cái: "Hừ, giọng nói của anh vừa nãy, giống hệt như lúc ban đầu khi anh cảnh cáo em trong điện thoại vậy."
Phó Thừa Thiệu vừa nghe thấy nhất thời sợ hãi, lấy lòng ôm eo Hạ Như Yên đi về phía xe: "Vợ yêu anh sai rồi, trước đây tai anh bị điếc không nghe ra giọng nói của em..."
Hạ Như Yên hừ hừ nói: "Sau đó lại bị em đập cho một bình rượu nên mới tỉnh ra hả?"
"Đúng, may mà em đập cho anh một bình."
Hai người ngồi vào trong xe, Phó Thừa Thiệu đến gần hôn lên môi cô, Hạ Như Yên cười đáp lại: "Coi như anh biết điều ~"
…
"Có lẽ cho đến bây giờ anh chưa từng hỏi em có bằng lòng làm vợ chưa cưới của anh hay không, bởi vì trong lòng anh vẫn luôn kiên định cho rằng, em và anh chính là người thích hợp nhất với nhau. Tuy từ nhỏ đã lập hôn ước, nhưng muốn ở bên em, là tình cảm chân thành nhất xuất phát từ tận đáy lòng anh.
Anh muốn chăm sóc cho em thật tốt, quý trọng em, cũng muốn em được vui vẻ, làm em hạnh phúc. Có lẽ anh còn có một chút suy nghĩ ích kỷ, không muốn cô độc, muốn em làm bạn, trên đời này chỉ có em có thể mang lại hạnh phúc và thỏa mãn cho anh, anh muốn em trở thành người bạn đời trong cuộc sống của anh và người yêu duy nhất của anh.
Anh yêu em, bằng tình cảm chân thành nhất và toàn bộ can đảm của anh."
Phó Thừa Thiệu nhìn Hạ Như Yên chăm chú, quỳ một chân trên mặt đất, trong tay cầm chiếc nhẫn kim cương mà anh đã chuẩn bị chu đáo, trong giọng nói mang theo khẩn cầu và mong đợi: "Xin hỏi cô Hạ Như Yên, có bằng lòng chấp nhận tình yêu trung thành không đổi của Phó Thừa Thiệu này không?"
Phó Thừa Thiệu hôm nay cực kỳ tuấn tú, mái tóc xõa tung hàng ngày được keo xịt tóc cố định hết về phía sau, lộ ra vầng trán rộng, xương mày và sống mũi của anh cao ngất, đôi mắt sâu như có lực hút khiến Hạ Như Yên không thể rời mắt, đường cong hàm dưới rõ ràng như tượng điêu khắc lộ ra gợi cảm không nói nên lời, đây là người đàn ông của cô, Hạ Như Yên nghĩ, thật tốt quá.
Cùng lúc đó âm thanh của hệ thống cũng vang lên trong đầu Hạ Như Yên: "Đinh! Nhiệm vụ thế giới cấp D "Đẩy ngã người chiến sĩ này" đã hoàn thành, tổng cộng đạt được 800 tích phân, xin mời lựa chọn lập tức thoát khỏi thế giới hoặc tiếp tục ở lại mười ngày, nếu lựa chọn ở lại thế giới này vĩnh viễn sẽ bị trừ một nửa tích phân."
Hạ Như Yên nhìn ánh mắt Phó Thừa Thiệu, trong đáy mắt người đàn ông là tình yêu sâu sắc không tan biến, đang tha thiết nhìn cô, cô cười khẽ, vươn tay trái ra: "Em đồng ý."
"Đinh! Người chấp hành lựa chọn vĩnh viễn ở lại thế giới hiện tại, trừ một nửa tích phân, tích phân còn lại..."
Hạ Như Yên đã không nghe thấy âm thanh tiếp theo của hệ thống nữa rồi, âm nhạc trong hội trường vang lên, dưới đài tiếng vỗ tay nhiệt liệt liên tục kéo dài rất lâu, người của hai nhà vỗ tay mỉm cười nhìn đôi trẻ trên đài trời đất tạo nên, trên gương mặt tràn đầy vẻ chúc phúc.
Sau khi run rẩy đeo nhẫn cho cô xong, Phó Thừa Thiệu ôm chặt cô vào lòng, vành mắt người đàn ông hơi hồng, không ngừng hôn lên tóc cô, rất lâu sau vẫn không nói nổi một chữ nào. Hạ Như Yên biết, anh quá kích động, vì vậy cô ôm lại anh, nhẹ giọng nói bên tai Phó Thừa Thiệu: "Em cũng yêu anh, dùng cả cuộc đời này làm bạn cùng anh."
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
75 chương
122 chương
1663 chương
15 chương
7 chương
123 chương
70 chương









