Tiết tháo ở đâu?

Chương 68 : Trời xui đất khiến ( 32 )

Chương 32: Trời xui đất khiến Nhóm dịch: Chiêu Anh Các   Cửa vào của di tích Tinh Sa, một người đàn ông dáng người cao lớn mạnh mẽ đang tựa vào cây cột đá đã đổ nát, hai tay anh vòng ngang ngực, chân thon dài vắt chéo lên nhau, dường như đang đợi ai đó.   Vợ chưa cưới đã về nhà mẹ đẻ được một tuần lễ, để lại câu nói trước khi kết hôn muốn ở lại nhà mình, Phong Khởi bày tỏ quả thật sống một ngày mà như một năm, ban đầu mỗi ngày đi làm đều có cô gái nhỏ cùng đi, trên đường đi có thể anh anh em em, tan tầm về nhà cũng có thể không kiêng dè gì ân ân ái ái, sáng sớm còn có thể thừa dịp cô còn ngủ mơ màng để chiếm hết tiện nghi. Nhưng mà bây giờ, khi làm việc chỉ có một thân một mình, tan tầm về nhà lạnh lẽo vắng ngắt, đợi đến khi anh vội vàng đăng nhập vào, bình thường đều là thành viên công hội nói cho anh biết: Vợ của anh vừa vào phó bản, đợi một lát nhé, hôm nay phó bản này hơi khó, có lẽ phải quét đến nửa đêm mới ra ngoài được.   Phong Khởi cuối cùng cũng coi như cảm nhận được cái gì gọi là khóc không ra nước mắt, biết vậy chẳng làm rồi, nhưng trong lòng ngược lại không có một câu oán giận, là anh không đúng trước, vợ yêu phải phạt thì cứ phạt đi, chỉ hy vọng cô có thể hết giận sớm một chút, có thể kéo anh ra khỏi danh sách đen. Nhìn xem, anh đã không dám yêu cầu xa xôi bắt vợ yêu về nhà, chỉ có một nguyện vọng nho nhỏ này mà thôi.   "Anh là... Phong Khởi?"   Một giọng nữ xa lạ vang lên từ cách đó không xa, Phong Khởi ngừng suy nghĩ, lười biếng giương mắt liếc sang, ngay từ khi cô gái này ra khỏi điểm truyền tống, anh đã phát hiện ra rồi, vẫn luôn không để ý đến, không ngờ là đến tìm anh.   Mạnh Nam nhìn thấy người đàn ông quay mặt sang, trong mắt xẹt qua kinh diễm và ngạc nhiên, cô ta nhớ rõ Phong Khởi trước đây mình từng gặp không phải như thế này, trước đây ngũ quan trên mặt anh cân đối cố lắm cũng chỉ có thể coi là không tệ thôi, nhưng so sánh với Trịnh Dã vẫn hơi kém hơn một chút, chỉ có khí thế toàn thân không tầm thường khiến người ta chú ý, nhưng bây giờ anh đường nét sâu sắc ngũ quan lập thể, bất kể là tách ra hay là hợp lại mà xem, không có chỗ nào không tinh xảo, thậm chí có mấy phần hương vị con lai, đây mới thật sự là Phong Khởi sao?   Nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Nam, Phong Khởi không hề để ý, mấy ngày hôm trước Diệu Diệu nói thích gương mặt trong thực tế của anh hơn, anh lập tức đến chợ buôn bán trong trò chơi mua thẻ sửa mặt khôi phục dáng vẻ vốn có, ngay từ đầu anh sửa đổi điều chỉnh gương mặt mình xuống giá trị thấp nhất, cũng để đề phòng mấy cô gái hở ra một chút là dính sát vào, nhưng bây giờ vì Diệu Diệu, chút phiền toái cũng không sao cả. Mà cô gái đứng trước mặt anh này, anh vẫn còn nhớ, đã từng đi tìm Diệu Diệu gây phiền toái, Phong Khởi lạnh như băng nói: "Có chuyện gì?"   Mặc dù cảm giác được người đàn ông này không muốn thấy mình, Mạnh Nam vẫn mở miệng nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm, anh là chồng của Diệu Diệu đúng không?"   Câu nói chồng của Diệu Diệu kia rõ ràng đã lấy lòng được Phong Khởi, sắc mặt anh hơi dịu xuống một chút, nhưng vẫn lạnh lùng đáp lại: "Phải."   Mạnh Nam lộ ra biểu cảm quái dị: "Phải thì tốt rồi, hôm nay tôi đến muốn hỏi anh có biết chuyện của Diệu Diệu và Trịnh Dã không?"   "Họ có thể có chuyện gì được." Nghe đến cái tên này, không khí xung quanh Phong Khởi lập tức hạ thấp xuống, trong mắt lộ ra cảm xúc khinh thường và chán ghét.   "Anh không biết sao? Vợ anh và Trịnh Dã là thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên bên nhau trong thực tế, từ trước đây đã luôn chạy theo sau lưng anh ta, mặc kệ bị đối xử lạnh lùng bao nhiêu vẫn giữ mối tình sâu sắc với Trịnh Dã..."   "Câm miệng." Phong Khởi uy nghiêm nhìn về phía Mạnh Nam, Diệu Diệu của anh không phải người như vậy có thể chửi bới được.   "Sao hả? Không nghe nổi nữa à?" Mạnh Nam cười lạnh: "Thời gian trước Trịnh Dã nói chia tay với tôi, lý do là muốn nối lại tình cảm với vợ anh, e rằng anh vẫn chẳng hay biết gì đúng không?"   "Tôi nói câm miệng." Ánh mắt Phong Khởi nhìn Mạnh Nam không có chút độ ấm nào: "Diệu Diệu và Trịnh Dã chẳng có chút quan hệ gì cả, việc cô cần làm chính là quản lý người đàn ông của mình cho tốt, chứ không phải từ đâu xuất hiện đến chỗ tôi nói năng linh tinh."   "Anh ta cũng không phải người đàn ông của tôi, chúng tôi đã chia tay rồi." Mạnh Nam bị ánh mắt của Phong Khởi nhìn đến mức hơi sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì tiếp tục: "Tôi có lòng tốt đến nhắc nhở anh, đừng để đến mức đội mũ xanh rồi còn không biết... A! Sao lại thế này?"   Mạnh Nam còn chưa nói hết câu, đã bị cảm giác không có sức lực đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, cô ta nhìn thanh máu, trong chớp mắt thế mà chỉ còn lại một phần ba, hơn nữa còn đang nhanh chóng giảm xuống.   "Anh đã làm gì?"   Mạnh Nam vừa sợ vừa giận, vội vàng lấy thêm thuốc tăng máu, nhưng mà uống mấy bình cũng không có chút hiệu quả nào, cứ như vậy chỉ trong chốc lát thanh máu đã hạ xuống 10%, cô ta nhất thời chân tay mềm nhũn tê liệt ngã xuống đất.   "Trong khi cô còn đang nói xấu vợ tôi, thả cho một chút sản phẩm thí nghiệm gần đây tôi mới nghiên cứu ra." Phong Khởi lộ ra một nụ cười chế nhạo với Mạnh Nam: "Việc cô cần làm chính là quản lý bản thân mình cho cẩn thận, chứ không phải bịa đặt gây chuyện kéo những người khác xuống nước."   Khi anh nói xong hai câu này, thanh máu của Mạnh Nam đã rơi xuống mức thấp nhất, nhưng lại vừa vặn kẹt ở mức 1%, cô ta quỳ rạp trên mặt đất, vừa không thể động đậy lại vừa không chết được, hoàn toàn không có cách nào quay lại điểm ghi chép.   Mạnh Nam lúc này ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy phí sức, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông đang từ trên cao nhìn xuống cô ta, mà sự giễu cợt trên mặt kẻ kia khiến cô ta cảm thấy mặt mình đau rát.   "Hả? Anh đang làm gì vậy?"   Giọng nữ ngọt ngào từ sau lưng anh vang lên, sắc mặt Phong Khởi lập tức trở nên dịu dàng, anh xoay người đón lấy đối phương, ôm chặt cô hôn mạnh một cái.   "Ơ kìa... làm gì vậy, nhiều người nhìn như thế..."   Hạ Như Yên hơi ngượng ngùng nhéo anh một cái, bạn bè đi cùng tỏ vẻ hai người cứ tiếp tục đi, dù sao chúng tôi ăn thức ăn cho chó hàng ngày cũng đã quen rồi.   "Người trên mặt đất là ai vậy?" Hạ Như Yên ló đầu ra quan sát, sau khi nhìn rõ gương mặt đối phương thì kêu lên khe khẽ: "Mạnh Nam?"   Mạnh Nam nghe thấy cô gọi tên thật của mình, sắc mặt lập tức thay đổi mấy lần, cô ta oán hận nhìn cô, dùng sức lực yếu ớt gào thét: "Cô dám nói cô không bí mật thông đồng với Trịnh Dã sao? Ngay cả tên tôi mà anh ta cũng nói cho cô biết rồi!"   Hạ Như Yên tự biết mình lỡ lời, tuy nhiên chỉ trích của Mạnh Nam cũng thật buồn cười, cô liếc mắt nói: "Tôi biết tên của cô cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả, buổi gặp mặt người chơi có nhiều người nhìn thấy cô như vậy, người ta nói cho tôi biết không được à?"   "Ha ha, Quan Nội* cũng vì cô mà chia tay với tôi rồi, cô không thừa nhận cũng chẳng có tác dụng gì đâu. Diệu Diệu, trước đây tôi chỉ coi cô là cô bé ngây thơ phóng khoáng thôi, không nghĩ tới bắt cá hai tay làm người thứ ba mà cô cũng không buông tha, người trong công hội bài xích cô cũng không phải không có lý do, nếu không tại sao bọn họ không nhằm vào ai khác lại cứ nhằm vào cô?" *nhân vật Trình Dã trong game.   "Oa, logic của cô hay quá đi mất, nếu cục cảnh sát cũng dựa theo loại logic của cô mà phá án, thì tất cả đều là lỗi của người bị hại đúng không? Vậy bây giờ sống dở chết dở nằm sấp ở kia chắc chắn cũng đáng đời cô rồi? Nếu không tại sao người khác không nằm úp sấp lại chỉ có mình cô nằm?"   Hạ Như Yên bị Mạnh Nam làm cho tức cười, có phải đầu óc của nhân vật nữ chính này có bệnh không vậy? Có điều rất xứng đôi với nhân vật nam chính, tại sao lại chia tay nhỉ? Thật đáng tiếc.   "Cô!" Mạnh Nam bị Hạ Như Yên nói đến mức không mở miệng được, chỉ có thể căm phẫn nói: "Vậy cô cũng không thể chối bỏ trách nhiệm về chuyện cô thông đồng với Trịnh Dã đúng không? Anh ta nói chia tay với tôi để ở bên cạnh cô, nếu giữa cô và anh ta trong sạch, tại sao anh ta lại nói ra những lời như vậy?"   Hạ Như Yên cực kỳ khinh thường nhìn cô ta, kéo Phong Khởi đến đứng đối diện Mạnh Nam: "Nhìn anh ấy đi, thấy không? Cần dáng người có dáng người, cần nhan sắc có nhan sắc, tôi có chồng chưa cưới như thế này, cần gì phải đi nhặt thứ sản phẩm sứt sẹo mà người khác đã dùng qua rồi chứ?"   Mạnh Nam lại bị nghẹn đến nói không ra lời lần nữa, Hạ Như Yên nói không sai, ngoại hình của Phong Khởi bây giờ quả thật có thể giết chết Trịnh Dã trong một giây đến mức không còn sót lại chút mảnh vụn nào, cô ta cắn môi, một lúc lâu sau mới mạnh miệng nói: "Vậy, vậy không phải cô thích Trịnh Dã từ nhỏ hay sao? Người mà cô thích lâu như vậy lại bị người ta cướp đi mất, trong lòng cô không cam lòng cũng bình thường thôi..."   Hạ Như Yên thở dài, dùng ánh mắt thương hại nhìn Mạnh Nam: "Tôi thật sự không biết Trịnh Dã có gì hay ho, đối với cô mà nói anh ta là một người đàn ông phụ bạc đúng không? Tại sao cô năm lần bảy lượt đổ trách nhiệm lên đầu tôi, cũng không bằng lòng tin tưởng, anh ta vốn dĩ chính là một người đàn ông cặn bã?"   "Anh ta, anh ta quả thật không phải người tốt, nhưng mà cô như vậy..."   "Tôi thừa nhận trước đây mắt tôi mù." Hạ Như Yên nghiêm mặt nói: "Khi còn nhỏ đúng là tôi có chút ấn tượng tốt với anh ta, nhưng từ khi hai người ở bên nhau, tôi đã hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ đó rồi, thái độ của Trịnh Dã đối với tôi như thế nào, cô là bạn gái cũ hẳn là hiểu rất rõ ràng. Có lẽ vì lòng hư vin quấy phá, anh ta vẫn luôn dùng thái độ mập mờ dây dưa với tôi, từ sau khi tôi chơi Đại Lục Dục Vọng, anh ta lại càng cố tình tỏ thái độ mập mờ với tôi để tôi làm trang bị cho công hội, thậm chí sau khi hai người ở bên nhau cũng đều giấu giếm tôi, tâm tư của anh ta, đừng nói là cô không biết nhé."   Nghe đến mấy câu này, Mạnh Nam im lặng, cô nói không sai, ngay từ ban đầu đúng là Trịnh Dã ôm tâm tư lợi dụng Diệu Diệu, chẳng qua sau này, không biết tại sao lại thay đổi khẩu vị, trở nên không cam lòng với thanh mai trúc mã này, trở nên mỗi giờ mỗi phút đều nhớ đến điểm tốt của cô, khiến trong mắt anh ta không còn có mình nữa.   Nhìn thấy đối phương nghe lọt tai lời mình nói, giọng nói của Hạ Như Yên lại hòa hoãn xuống: "Sau khi tôi nhận ra anh ta là loại người như thế nào đã có suy nghĩ muốn cắt đứt không muốn qua lại với anh ta nữa rồi, loại người như vậy, không đáng làm bạn. Chỉ là tôi cho rằng ít nhất anh ta đối với cô sẽ khác biệt, đáng tiếc, xem ra đối với anh ta mà nói, không có được mãi mãi là tốt nhất."   Sắc mặt Mạnh Nam trở nên trắng bệch, làm sao cô ta không biết những câu Hạ Như Yên nói đều là thật, chẳng qua trước đây cô ta không muốn chấp nhận mà thôi, chấp nhận mình đã nhìn nhầm người, chấp nhận anh ta vốn dĩ chưa từng thật lòng yêu thích cô ta bao giờ.   Cô ta quỳ rạp trên mặt đất, rũ mi mắt, mơ hồ có ánh nước lấp lánh, Hạ Như Yên thấy cô ta như vậy, không biết tại sao, trong lòng cũng không thoải mái lắm, cô suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Thật ra tốn một chút thời gian nhìn rõ một người cũng không có gì không tốt cả, ít nhất không tổn thất quá nhiều, chuyện tình cảm, ngu ngốc nhất chính là u mê không chịu tỉnh ngộ, nên buông tay thì buông tay đi, đừng vì một người không xứng đáng mà tinh thần chán nản."   Nói xong những lời này, thấy Mạnh Nam không lên tiếng nữa, Hạ Như Yên cũng ngừng nói, những gì có thể nói thì cô đã nói hết rồi, có suy nghĩ thông suốt được hay không là chuyện của nhân vật nữ chính thôi. Cô xoay người kéo cánh tay của Phong Khởi, đang định gọi thú cưỡi ra, dừng một lát, lại quay đầu hỏi Mạnh Nam: "Cần giúp một tay không?"   Rất lâu sau, Mạnh Nam mới ủ rũ đáp lại: "... Cảm ơn."   Hạ Như Yên phóng ra một mũi tên, trong nháy mắt Mạnh Nam trở về điểm ban đầu, cô ta đi ra ánh sáng, mím chặt môi, trong mắt vô cùng mờ mịt.   "Tiểu Nam, vừa nãy cô đi đâu vậy?" Một chàng trai nghênh đón: "Vừa nãy tôi đi tìm cô khắp nơi, tại sao cũng không trả lời tin nhắn? Cô đánh quái ở đâu chết rồi quay lại đấy à?"   Mạnh Nam lắc đầu, giọng nói hơi lạc đi: "Không có, vừa nãy tôi... có chút việc."   "Cô làm sao vậy? Tâm trạng không tốt sao?" Chàng trai nhạy bén phát hiện sự thay đổi của Mạnh Nam, quan tâm nhìn cô ta.   Khóe miệng Mạnh Nam giật giật, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Không có chuyện gì... Tôi chỉ là... Có lẽ đã nghĩ thông suốt một số chuyện..."   "Tiểu Nam... A, cô, cô đừng khóc mà, làm sao vậy? Chẳng lẽ vừa nãy lại gặp phải Trịnh Dã rồi hả?" Nhìn thấy Mạnh Nam rơi lệ, chàng trai tay chân luống cuống chỉ có thể cẩn thận vỗ nhẹ lên lưng cô.   Mạnh Nam lấy tay che mặt, rất lâu sau mới ngẩng đầu lên: "A Tùng, tự chúng ta thành lập một công hội có được không?"   Chàng trai sững sờ, lập tức gật đầu: "Được, dù sao chúng ta cũng đã rời khỏi Dã Vọng Thiên Hạ, không bằng tự mình thành lập một công hội mới đi."   Mạnh Nam lau nước mắt, lộ ra một nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng: "Ừ, chúng ta đến sảnh lớn công hội đi."