Thế giới phép thuật (Thế giới của tình yêu) Au: Ice Moon Quyển 1: Chương 35 Buổi tối, anh về nhà, nó đã dọn sang nhà của hắn rồi nên nhà này chỉ còn cô và anh cùng với người hầu trong nhà. Cô đang ngồi trên ghế sofa xem tivi. Anh ôm cô từ đằng sau. Cô giật mình nhưng vẫn để cho anh ôm. “Không nhớ anh sao?” Anh ghé sát tai cô hỏi. Người cô thật thơm, không có mùi nước hoa nồng nặc mà chỉ có hương thơm nhè nhẹ của hoa anh đào. “Anh đi có một ngày, nhớ gì chứ.” Cô trả lời. Cô tuy nói thế nhưng thật sự không phải thế, cô nhớ anh muốn chết nhưng không biểu hiện ra ngoài thôi. “Em nói thế nhưng trong lòng em không như thế.” Anh vạch trần cô. “Anh biết đọc suy nghĩ của em sao?” Cô ngang bướng. “Không, nhưng biểu hiện của em cho anh biết.” “Em có sao?” Cô hỏi. “Bây giờ thì có.” Anh cúi người bế cô lên. “Bỏ em xuống.” Cô vùng vẫy. “Yên nào.” Anh lớn giọng. Cô đành không vùng vẫy nữa. Anh bế cô vào phòng anh, đặt cô xuống giường. “Anh tính làm gì em hả?” Cô hỏi. Dương Hàn Nguyệt bắt đầu có cảm giác lo lắng, nhỡ cô bị anh ăn thì chết. “Ăn em.” Anh phun ra hai chữ. “Anh... ưm... ” Cô chưa kịp nói gì anh đã bao trọn môi cô. Đưa lưỡi vào càn quét. Khi cô gần hết không khí mới bỏ cô ra. Anh hôn xuống cổ, xương quai xanh, rồi di chuyển đến tai cô, tà mị nói. “Em thật quyến rũ!” Hơi thở của anh phả vào tai cô khiến cô run lên nhè nhẹ. Tay anh mò vào bên trong áo của cô tìm chỗ cởi, nhẹ nhàng cởi ra. Chiếc áo phông bên ngoài anh đã xé rách vứt dưới nền nhà. Đôi gò bông nhỏ nhắn hiện lên trước mặt anh. Nó nhỏ nhưng anh rất thích, không giống phụ nữ khác, họ toàn có phẫu thuật thẩm mỹ. Anh hôn lên đó, tay còn lại xoa bóp bên kia. Cô khẽ rên lên. Anh đùa cô một lúc rồi tha cho cô, để ngày mai cô còn thi đấu nhưng những vết hôn đỏ chói hiện lên da thịt trắng nõn của cô. “Anh thật là quá đáng.” Cô tức giận đánh vào ngực anh. “Ngoan nào, mèo nhỏ của anh.” Anh ôm cô. “Ai là mèo nhỏ của anh hả?” Cô đánh mạnh hơn. Anh giả vờ ôm ngực đau đớn. Như vậy đối với anh thì nhằm nhò gì. Thấy anh như thế thì cô thôi không đánh nữa. “Cho chừa.” Cô nói. Anh ôm cô chặt hơn như sợ mất cô vậy. “Anh yêu em!” Cô hơi bất ngờ về lời mà anh vừa nói. Một cỗ ấm áp dâng lên từ tận đáy lòng cô, làm sưởi ấm trái tim băng giá của cô; khi chia tay với Ngự Ngạo Thiên, trái tim cô như đã đóng băng, như vậy cô mới không tuyệt tình mà xử lí hắn ta. Phải, cô đã yêu anh rồi, cô đã đặt niềm tin của mình vào anh rồi. “Em cũng yêu anh, Hoàng Long.” Cô dựa vào ngực anh. Nghe thấy cô nói yêu anh, anh rất vui, nụ cười hạnh phúc xuất hiện trên môi của anh. Anh hạnh phúc ôm chặt lấy cô như ôm bảo bối của mình và sợ mất nó. Cô mỉm cười rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. Anh lấy áo mặc cho cô rồi ôm cô ngủ.