Thế giới phép thuật (Thế giới của tình yêu)
Au: Ice Moon
Quyển 1: Chương 34
4h, cô tỉnh dậy trong khi đang nằm trong lòng anh.
Nhìn khuôn mặt anh khi ngủ thật đẹp nha, không còn vẻ lạnh lùng nữa.
Cô đưa tay sờ khuôn mặt yêu nghiệt đó.
“Em tính quyến rũ anh sao?” Anh mở miệng khiến cô giật mình thu tay lại.
“Không có.” Cô ngượng ngùng trả lời.
“Sao dậy sớm vậy?” Anh thôi không trêu cô nữa.
“Tôi phải đến trường luyện tập, với lại tôi thức dậy sớm quen rồi.” Cô trả lời anh.
Nên đổi cách xưng hô đi. Anh nói.
Để sau khi cưới rồi đổi.
Không được, bây giờ gọi cho quen. Anh phản bác.
Anh thích gọi thế nào thì gọi, tôi không quan tâm.
Nghe được câu trả lời không hợp ý mình, anh kéo cô lại gần, hung hăng hôn cô. Cô cố gắng đẩy anh ra nhưng không được, đành để cho anh hôn.
Có chịu đổi không?
Được rồi, đổi thì đổi, bỏ em ra. Cô chịu thua anh, cứ không hợp ý mình là lại hôn cô.
Anh nghe cô nói thế mới bỏ cô ra.
“Có cần anh đưa đi đến trường không?”
“Em là người huấn luyện cho họ, anh mà đưa em đi chẳng lẽ em lại bị phạt chắc.” Cô nhìn anh.
Anh cười cười.
“Luyện tập cho cuộc thi cuối tháng à?”
Cô không nói gì cả, đẩy anh ra, ngồi dậy.
Bước xuống dưới giường, chưa đi được một bước, cô đã ngã xuống đất.
Anh nhanh chóng đỡ cô.
“Đều do anh, tại anh em mới bị như vậy.” Cô đổ lỗi lên người anh.
“Ừ. Do anh, anh đưa em đi tắm.” Anh bế cô lên.
Cô ngượng ngùng áp khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực anh.
Anh thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô thì bật cười.
Mèo nhỏ của anh cũng biết ngại sao?
Cô không nhìn thấy nụ cười của anh nên không biết gì cả.
Đặt cô vào bồn tắm, anh xả nước ấm cho cô.
“Anh đi ra ngoài, em tự làm được.” Cô đuổi anh ra.
Anh đành phải bước ra, không lại sợ cô nổi giận.
15 phút sau, cô bước ra trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm.
Ngó ngó xung quanh phòng xem anh còn ở đây không.
Nhưng trên chiếc ghế sofa, anh đang ngồi trên đó xem tài liệu, trên người chỉ mặc chiếc áo phông và quần đơn giản.
“Sao còn không ra hả?” Giọng nói của anh vang lên.
Cô sửng sốt.
Anh có mắt đằng sau đầu hay sao mà biết cô không ra.
Rụt rè bước ra nhưng không đi đến trước mặt anh mà đi đến phòng thay đồ.
Chọn một bộ đơn giản gồm quần jean ngắn đến đầu gối, áo phông màu vàng đi thay.
Lát sau cô bước ra, ngồi xuống bàn.
“Giờ đi sao?” Anh nhìn cô hỏi.
“Ừ. Em còn phải gọi Hồng Ngọc nữa.” Cô trả lời.
“Em rõ ràng là có phép thuật mà còn giấu, bị phong ấn thì đừng dùng quá nhiều, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe đó.” Anh ôm cô vào lòng nói.
“Anh biết rồi sao?” Cô ngạc nhiên hỏi.
“Từ lần đầu gặp em, anh đã biết.” Anh vuốt tóc cô.
“Em biết rồi, cảm ơn anh.” Cô hôn lên má anh rồi cô lấy balo chạy ra ngoài.
Anh ngồi trong phòng cô mà thẫn thờ vì hành động của cô.
Lấy lại tinh thần đi tới thư phòng xử lí việc của tập đoàn.
Cô sau khi ra ngoài thì lấy lại vẻ mặt lạnh lùng vốn có.
Chỉ khi ở bên bạn bè và người cô yêu thương cô mới trở về con người thật của chính mình.
Bước vào phòng của Hồng Ngọc, cô đã thấy Hồng Ngọc trong trang phục luyện tập ngồi lượt điện thoại.
“Đi thôi.” Cô nói.
“Ừ. Mình tưởng cậu sẽ đi chạy bộ chứ?” Nó hỏi.
“Không còn tâm trạng.” Trả lời ngắn gọn.
Hai người bước ra khỏi nhà và đi bộ đến trường.
Đến nơi thì mọi người đã đến đông đủ, gương mặt ai cũng phấn khởi vì họ sắp được sử dụng phép thuật để luyện tập.
“Nếu muốn mạnh mẽ, phải trải qua gian khổ, luyện tập phép thuật rất khó, tôi muốn các bạn mạnh mẽ, nhưng các bạn phải chịu khổ, không như mọi người tưởng, luyện phép thuật rất khó, có khi nó phản lại thì sẽ nguy hiểm, chúng ta chỉ có một tháng để luyện tập, phải quyết tâm và tập trung thì sẽ không có gì khó cả. Mọi người có hiểu không?” Cô đứng trước mặt lớp F5 nói.
Cả lớp đồng thanh.
“Có.”
Rồi cô nói thêm về phép thuật cho họ hiểu.
Không ai cảm thấy chán nản hay phàn nàn gì cả, vì họ rất muốn biết phép thuật là như thế nào.
Đúng 5h, cô cho họ bắt đầu luyện tập, đầu tiên là những phép thuật cơ bản, họ học rất nhanh, 30 phút mà đã nhớ được tất cả những gì mà cô dạy.
Hôm nay Hàn Minh Anh dạy họ tấn công, những loại công kích khác nhau, khoảng cách, Minh Anh đều dạy hết cho họ.
Trong hôm nay, một nửa kiến thức về phép thuật tấn công, lớp F5 đã hoàn toàn nhớ hết.
Khi có học sinh đến, cô cho cả lớp vào lớp nghỉ ngơi.
Hôm nay họ không mệt như hôm qua và hôm đầu tiên, sử dụng phép thuật mệt gấp trăm lần luyện tập sức khỏe, nhưng cô đã cho họ biết cách làm cho chính mình không cảm thấy mệt bằng cách hít thở sâu và điều hòa khí tức trong cơ thể, đó cũng là cách quan trọng để ta không bị mất sức và giữ được bình tĩnh khi chiến đấu.
Hàn Minh Anh hỏi bọn cô.
“Các cậu tính diễn bài gì cho trận đấu với lớp A1?”
“Koi! Tạm dừng cuộc chiến.” Ánh Ngọc trả lời.
“Ừ. Cố lên nha!” Cô lớp trưởng lớp F5 cổ vũ.
Cô gật đẩu rồi cả bọn đi vào lớp học.
Trong một tháng, tất cả thành viên trong lớp cô đã hoàn toàn biến đổi, họ không còn vẻ yếu đuối nữa mà trở nên khác hoàn toàn với lúc trước.
Bọn cô huấn luyện cho họ những cái cần thiết khi sử dụng phép thuật. Trong lớp, có những lúc cả lũ xung đột nhưng lại hiểu ra được, thế nào là đoàn kết, dần dần họ trở nên mạnh hơn.
Tuần cuối cũng là nghịch đảo, nó khá khó khăn nhưng qua hai ngày đầu, họ dần thích nghi được, trong một tuần đã có thể sử dụng hoàn toàn nghịch đảo.
Trong tháng này, anh không làm gì cô cả, cô nói là cô còn luyện tập nên anh mới tha cho cô nhưng đêm nào anh cũng phải đi dội nước lạnh để áp chế dục vọng bùng cháy trong anh.
Mọi người vẫn chưa biết quan hệ của cô và anh. Hai người vẫn cứ giấu cho đến thời cơ thích hợp thì nói ra. Trong thời gian ở với anh, cô nhận ra rằng. Khi bên anh, cô cảm thấy rất an toàn và ấm áp, chưa ai cho cô cảm giác như vậy, cô cười nhiều hơn, nhưng biểu cảm dường như đã quên đi trong quá khứ, nay lại xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp của cô. Dương Hàn Nguyệt cô nghĩ, cô chọn ạn là một sự lựa chọn vô cùng đúng đắn, cô sẽ không bao giờ hối hận. Cô đã yêu anh thật rồi
Còn một ngày nữa là đến cuộc thi,cả trường được nghỉ, cô cũng cho mọi người trong lớp nghỉ ngơi để còn chiến đấu, hôm nay anh phải đến tập đoàn làm việc, cô hẹn mọi người đến để tập.
Nhỏ và nàng đã đến đủ, cả bốn bước vào phòng tập của biệt thự.
Bọn cô tập không ngừng nghỉ suốt một tiếng.
Không chỉ tập bài mà bọn cô chọn mà còn phải nhảy theo yêu cầu nên bọn cô phải mất 1 tiếng mới xong.
Tập xong, cô đứa cho mỗi người 4 chiếc thẻ.
Của nó là một chiếc áo màu xanh lam nhạt lệch vai, trên vai phải có một chiếc nơ màu vàng, áo được trang trí bởi những viên ngọc màu vàng lấp lánh.
Chân váy xanh lam hai tầng dài đến đầu gối, tà váy có điểm những chiếc lá xanh nho nhỏ.
Đôi giày cùng màu với bộ váy, có dây buộc màu vàng; một bông hoa nhỏ màu vàng nhạt để cài lên đầu.
Cô làm bộ trang phục này theo phong cách của lá xanh và mùa thu.
Của nhỏ là áo cúp ngực màu vàng, viền áo có bông màu xanh biển nhạt trang trí, ở giữa có hình ngôi sao được tạo bởi những viên đá màu xanh của nước lấp lánh.
Chân váy màu vàng nhạt, giống màu của nắng, xếp li một cách gọn gàng.
Đôi giày màu xanh của nước đẹp đẽ.
Chiếc nơ nhỏ màu xanh dương đẹp đẽ.
Trang phục này được thiết kế theo ánh nắng và nước.
Của nàng là một chiếc áo lệch vai màu hồng nhưng ngược chiều với Trần Hồng Ngọc, trước ngực có viên đá hình trái tim màu bạch kim lấp lánh, áo được trang trí bởi những nốt nhạc màu trắng.
Chân váy tầng, cùng màu với áo, tầng thứ nhất đính những viên đá đủ màu sắc, tầng thứ hai có đính những nốt nhạc nhỏ xinh.
Đôi giày màu trắng làm tăng thêm vẻ đẹp cho bộ trang phục.
Cái bợp màu trắng có đính ba bông hoa màu hồng trông càng trẻ con.
Nàng được thiết kế theo phong cách trẻ con, nữ tính, làm mất đi vẻ nghiêm túc của mọi ngày, màu sắc của tình yêu màu hồng và những viên đá quý.
Còn của cô là một chiếc áo hở vai màu trắng, trước ngực có bông tạo thành hình trái tim, áo được nhấn nhá bởi ruy băng màu cầu vồng, và cả những viên đá màu tím.
Chân váy xếp li màu cầu vồng, tà váy trang trí bởi bông và những hình bông tuyết trắng muốt nhỏ.
Đôi giày trắng xen lẫn cầu vồng, làm cho đôi giày thêm đẹp.
Chiếc vương miện màu hoàng kim lấp lánh, ở giữa có viên ngọc màu cam biểu tượng cho sức mạnh mạnh mẽ.
Của cô được thiết kế theo phong cách cá tính cùng nữ tính, trưởng thành dịu dàng, mạnh mẽ nhưng yếu đuối với màu trắng của tuyết và màu cầu vồng, màu hoàng kim trên chiếc vương miện thể hiện sự cao quý.
Bọn nó khá thích với trang phục này, trang phục mà cô làm luôn luôn tạo ra vẻ ngài khác hoàn toàn so với bên ngoài.
“Trang phục cậu thiết kế luôn luôn đẹp nhất.” Hoàng Ánh Ngọc tán thưởng.
Cô cười.
Rồi cả bọn về nhà của mình để chuẩn bị cho ngày mai.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
62 chương
8 chương
21 chương
42 chương
145 chương
11 chương
9 chương





