Sống Lại Bị Em Trai Cầm Tù
Chương 62
Anh hai chết rồi.
Người đầu tiên phát hiện không phải hắn, là một thủ hạ mỗi ngày đều đến quét tước theo thường lệ.
Lúc đó hắn đang mở hội nghị, tập đoàn Ôn thị mỗi năm một lần đều mở đại hội cổ đông.
Đám bô lão kia cậy già lên mặt dài dòng văn tự, chính là muốn từ trên người gia chủ hắn mò điểm tốt.
Ôn Du Phi duy trì nụ cười, trong lòng nhưng thiếu kiên nhẫn đến cực điểm.
Rất buồn bực, còn có bất an như mất đi cái gì, Ôn Du Phi bất chợt dùng ngón tay có tiết tấu gõ lên bàn.
Di động vào lúc này vang lên, là thủ hạ gọi tới.
"Đại thiếu... Đại thiếu gia không còn..." âm thanh tên thủ hạ run rẩy, nhưng Ôn Du Phi cảm thấy, tay của mình nhất định còn run hơn, di động thẳng tắp rớt xuống, không có khí lực mà bắt lấy.
Chờ hắn trở về, căn phòng bình thường hầu như không một tia sáng lần đầu tiên sáng sủa cực kỳ, trên sàn nhà bày một bộ cáng cứu thương, vải trắng hình người nhô lên.
"Đại thiếu gia là bị người dùng đao nhọn đâm vào tim mà chết..." tên thủ hạ kia thân thể không ngừng run rẩy, âm thanh cũng có chút run lập cập: "Còn có... mặt của Đại thiếu gia... Bị người rạch nát..."
Ôn Du Phi lẳng lặng nghe, trên mặt không có vẻ gì, tựa hồ rất bình tĩnh.
Trầm mặc một hồi, từ trong túi áo móc ra một cái bật lửa Givenchy, đó là anh hai đưa hắn, kiểu dáng đơn giản tao nhã, rất dễ nhìn. Ôn Du Phi lại lấy thuốc lá, cắn ở trong miệng.
Thử nhiều lần, bật lửa đều không ra lửa.
Đúng rồi, đây chỉ là vỏ ngoài. Lúc anh hai đưa hắn, chính xác chỉ có vỏ không.
Anh hai nói hắn hút thuốc nhiều quá, muốn hắn cai thuốc. Hắn còn nhớ lúc đó anh hai mặt mày cong lên, ánh mắt ôn hòa như nước.
Thật khôi hài, không cho hắn hút, chính mình không phải vẫn hút sao.
Khi đó bọn họ còn chưa huyên náo như vậy, một quãng thời gian rất dài, hai người đều là ôm nhau ngủ. Nhiều lần nửa đêm tỉnh lại, ổ chăn đều lạnh lẽo.
Anh hai dựa vào bệ cửa sổ, trên tay khói mờ tỏa ra đốm hồng, từ từ cháy hết, từ từ tắt, một điếu lại một điếu. Trên mặt anh hai là vẻ trống vắng, như một con rối không có sự sống, chỉ là một cái xác — cùng anh hai có vẻ ngoài giống nhau.
Ôn Du Phi buồn bực nhả khói trong miệng ra, siết chặt bật lửa ở trên tay.
Cũng chỉ là vỏ ngoài.
Không còn thì không còn.
Đỡ phải chọc giận hắn sinh khí.
Lúc mê sảng y hay nói. Nói hắn không yêu y, hỏi hắn lúc nào chơi chán rồi, lúc nào có thể thả y đi. Sau này cái gì cũng không hỏi, cũng không nói với hắn nữa, mặc hắn ở trên giường dằn vặt như thế nào, họng cũng không kêu một tiếng...
Hiện tại thì hay rồi, thật sự không còn nữa, triệt để thoát khỏi hắn...
Ôn Du Phi nghĩ, nơi cổ họng chậm rãi dâng lên một luồng mùi tanh.
Không còn nữa, hắn không cần vì y mà trở nên kỳ quái như vậy nữa, không cần lo lắng y thời thời khắc khắc muốn rời khỏi hắn nữa.
Hắn không cần để ý tiếp, hắn lại không... Yêu anh hai...
Ôn Du Phi bắt đầu nếm thấy mùi vị tanh ngọt trong cổ họng.
Hắn đi tới trước tấm vải trắng, ngồi xổm xuống, nghĩ mình cũng nên nhìn anh hai một lần cuối.
Hình ảnh trước mắt tựa hồ lay động một chút, vải trắng trong tay như nặng ngàn cân.
Chắc là do gần đây quá mệt mỏi, Ôn Du Phi nghĩ. Nhấc tấm vải trắng này lên một góc, Ôn Du Phi lại tựa hồ không nhấc tiếp được, tấm vải lại nhẹ nhàng rơi xuống.
Vừa rồi lộ ra, là một cánh tay. Không trắng nõn như ngọc như trong ấn tượng, mà là sắc trắng âm u đầy tử khí, ngón tay cứng ngắc hướng vào phía trong cuộn lại...
Ôn Du Phi đột nhiên ho khan một tiếng, che miệng lại, điểm điểm màu đỏ chảy ra từ kẽ tay, nhuộm trên vải trắng tinh khiết, như từng đoá hồng mai đẹp đẽ.
Ngoại trừ trái tim như bị bệnh đau đớn khó chịu, Ôn Du Phi còn đau đầu không thôi, lượng lớn ký ức giống như đã từng biết trước đây thô bạo chen vào đại não, Ôn Du Phi không thể chịu đựng nổi hôn mê bất tỉnh.
.......
Trên thế giới này, chuyện đáng buồn nhất là gì? Là đồ vật ngươi tận dụng mọi thủ đoạn có được, lại bị ngươi tự mình ném đi.
Anh hai đã từng không yêu hắn, còn hắn yêu anh hai.
Sau đó anh hai yêu hắn, hắn lại không yêu anh hai.
Ôn Du Phi che lấy vị trí trái tim, kéo kéo môi, ánh mắt trống rỗng.
Làm sao lại không yêu, vẫn luôn yêu, làm sao có khả năng không yêu được.
Hắn chỉ là đã quên... Chính mình yêu người đó.
Từ khi trưởng thành, trong lòng vẫn luôn có một chỗ trống trải, như bị ai đó miễn cưỡng xẻo mất một khối.
Lần đầu hắn làm tình, chính là tìm một người con trai có đôi mắt ôn nhu, bởi vì có cảm giác như đã từng quen biết, loại địa phương trống vắng kia như giảm bớt đôi chút.
Nhưng cảm giác vẫn là không đúng.
Một hồi sau khi phát tiết, thân thể thỏa mãn, nhưng trong lòng trống vắng đến mức hắn muốn khóc.
Hắn mơ hồ nhận ra được hắn đang tìm một người, chỉ không biết là ai.
Hắn cùng từng cùng nam nam nữ nữ thử nghiệm, cảm giác vẫn không đúng. Sau đó hắn từ bỏ, cho rằng đó chỉ là ảo giác, dần dần phóng đãng.
Mãi đến tận lễ trưởng thành của hắn cùng anh hai gặp được Ôn Cẩm Dương.
Trái tim của hắn đột nhiên nhảy lên, người kia lúc cười, con mắt uốn cong, trong con ngươi có thể phá băng ấm áp.
Hắn cho rằng hắn tìm thấy rồi.
Hắn phí hết thủ đoạn mới theo đuổi được Ôn Cẩm Dương, sau lại cảm thấy kết quả tựa hồ không lý tưởng đến vậy. Vì lẽ đó hắn một lần lại một lần sửa, nói cho Ôn Cẩm Dương nên cười như thế nào. Ôn Cẩm Dương học được rất nhanh, đến cuối cùng, hắn cũng tin là thật.
Mà đối với anh hai, hắn khi đó chỉ cảm thấy là một bất ngờ nhất thời khó có thể kiềm chế.
Hắn biết anh hai thích hắn... Hoặc có thể nói là yêu, không chỉ dựa vào sức quan sát nhạy cảm, nhiều hơn là một loại trực giác.
Anh hai yêu hắn, anh hai vĩnh viễn sẽ không rời khỏi hắn.
Loại chắc chắn này rõ ràng rất quỷ dị, nhưng hắn vẫn cảm thấy đương nhiên.
Hắn muốn giữ lấy anh hai, nhưng vẫn cho đó là hứng thú đối với một món đồ chơi đẹp đẽ.
Cũng vào buổi tối lễ trưởng thành kia, hắn nhân lúc anh hai uống say muốn hắn.
Một khắc khi chân chính hợp làm một thể, hắn cảm thấy lúc đó lập tức chết đi cũng được, chỗ trống trong lòng triệt triệt để để được lấp kín.
Cho dù là như vậy, hắn xưa nay vẫn không cho rằng anh hai là người hắn muốn tìm.
Hắn không yêu anh hai, vĩnh viễn cũng sẽ không yêu anh hai.
Lại là một loại cảm giác chắc chắn đến quái dị.
Hắn đối với Ôn Cẩm Dương, cho y tất cả, đối với y nói yêu. Hắn thật sự cho rằng hắn yêu y.
Nhưng anh hai đối với hắn ảnh hưởng càng lúc càng lớn.
Lần anh hai tự sát, hắn ngày thứ hai liền vội vã mang Ôn Cẩm Dương đi nghỉ phép.
Hắn cảm thấy hắn không cần quan tâm, hắn không nên quan tâm.
Kỳ thực là hắn sợ hãi, hắn không biết làm sao đối mặt với anh hai. Quan hệ của hắn cùng anh hai càng ngày càng gay go, hắn nói hắn không yêu anh hai.
Hắn nói anh hai tính là thứ gì.
Nhưng hắn sợ nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của anh hai, nên hắn chỉ có thể xa lánh anh hai.
Sau đó Ôn Cẩm Dương nói, anh hai vì hắn cùng hợp đồng Trịnh gia tự nguyện đi bồi Trịnh Diệp một đêm.
Hắn mang người ở bên ngoài nhà Trịnh Diệp đợi một đêm.
Ngày thứ hai, anh hai đúng là từ Trịnh gia đi ra.
Hắn đánh anh hai, bởi vì anh hai phản bội hắn.
Nhưng mà hắn càng sợ, anh hai sẽ yêu người khác.
Anh hai trào phúng hắn, ánh mắt lạnh nhạt cực kỳ.
Hắn quá sợ hãi, sợ hãi đến mức bản thân cũng không dám thừa nhận chính mình đang sợ.
Hắn khi đó là thật sự muốn đánh chết anh hai, như vậy, anh hai mãi mãi cũng sẽ không thuộc về người khác, anh hai mãi mãi là của hắn.
Nhưng hắn không nỡ, ở thời khắc cuối cùng liền buông lỏng tay.
Ánh mắt anh hai hoàn toàn lờ mờ, hắn không cảm giác được ở trong đó chút nào yêu thương.
Anh hai không yêu hắn nữa, anh hai còn dùng hành động của mình nói cho hắn biết anh hai muốn rời khỏi hắn.
Hắn không khống chế được, trở nên càng ngày càng điên cuồng.
Cuối cùng còn đem anh hai khóa ở trên giường.
Nhưng cuối cùng anh hai vẫn rời khỏi hắn.
Ôn Du Phi dùng tay che mắt, nước mắt không ngừng chảy ra từ khe hở.
Anh hai chết rồi, vĩnh viễn thoát khỏi hắn.
Hắn thậm chí mềm yếu đến mức ngay cả nhìn anh hai một lần cuối cũng không dám.
Anh hai đẹp đẽ như vậy... Cả khuôn mặt đều bị rạch nát. Nếu như không phải hắn... Nếu như không phải bởi vì hắn...
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
12 chương
13 chương
10 chương
11 chương
12 chương








