Ghế gỗ hoa lê tử một hồi lại một hồi, mạnh mẽ nện lên người Ôn Du Phi. Ôn Du Phi lưng uốn cong xuống dưới, bên môi phát ra tiếng rên. Hai tay nhưng càng dùng sức ôm chặt anh trai. Không tránh không cản, tùy ý anh trai phát tiết cơn giận của y. "Tôi có chỗ nào có lỗi với cậu? Tại sao cậu dám như thế đối với tôi?" Ôn Lương đánh đến mù quáng, càng cầm ghế hướng về lưng Ôn Du Phi đập, điêu khắc tinh tế trên ghế bị bẻ gãy từ giữa thân, vụn gỗ mảnh nhỏ bắn vào mặt Ôn Du Phi, ở trên khuôn mặt lãnh diễm yêu nghiệt kia vẽ một vệt máu tươi, trái lại nhìn càng ma mị. "Anh hai..." Ôn Du Phi ngẩng đầu, ánh mắt si mê lẩm bẩm . Ôn Lương ném cái ghế trong tay đi, thuận tay cầm men sứ trên giá sách lên, mạnh mẽ hướng về đầu Ôn Du Phi đập. Vụn vỡ mảnh sứ rơi đầy đất. Trán Ôn Du Phi bị đập trúng, ồ ồ chảy máu. Giọt máu tí tách rơi xuống, ánh mắt Ôn Du Phi trở nên mơ hồ, nhưng hắn không muốn đưa tay đi lau. "Anh hai, còn tức giận không?" Ôn Du Phi khóe môi nhếch nhếch, có gan thấp kém lấy lòng. Ôn Lương nở nụ cười, bàn tay man mát vỗ nhẹ gò má Ôn Du Phi, con mắt cong lên, con ngươi màu cà phê càng tựa một khối ngọc lạnh lẽo, không có chút nhiệt độ nào. Y còn nhớ, sau khi y vì người em trai trước mặt cái này cản một dao, thời điểm suy yếu, đứa em trai tốt này đối với y làm cái gì. Ôn Du Phi lại tìm thầy thôi miên làm thôi miên cho y. Khiến y không quen biết một nữ nhân tên Lăng Tĩnh Á... Khiến y yêu em trai mình... (~_~) Khiến y mãi mãi cũng sẽ không rời khỏi hắn... Vì lẽ đó, y mới sẽ từ từ đối với Ôn Du Phi sản sinh cảm tình dị dạng, thậm chí một ngày nào đó ở tuổi 15 phát hiện mình yêu chính em trai mình. Một đời trước hết thảy bi kịch của y, đều bắt nguồn từ hư vọng này, căn bản không tồn tại tình yêu. Ôn Lương cả người run rẩy. Y từ nhỏ đã chân tâm thương yêu em trai, cho rằng thân nhân duy nhất là em trai... Làm sao lại dám như thế đối với y! Quên mất chính mình căn bản yêu thích con gái, đi yêu một người đàn ông, người đàn ông kia lại chính là em trai mình... Chân tâm hai đời của y đều bị tên khốn kiếp này đạp ở dưới chân! Không có tôn nghiêm, không có nguyên tắc, khoan dung đối phương một lần lại một lần quá trớn, thậm chí nếu như cuối cùng không phải cả người bị thứ tình cảm kia dày vò đến mệt không thể tả, thì y cũng không thể rời khỏi Ôn Du Phi. Này đều là vì câu lệnh chết tiệt "Vĩnh viễn sẽ không rời hỏi hắn" kia. Vậy nên thứ tình cảm đáng chết kia cũng chỉ là giả, nếu như không phải đời trước Ôn Du Phi quá phận quá đáng, y cũng không mệt đến nỗi vậy, loại tình cảm dối trá kia thậm chí sẽ ảnh hưởng đến một đời của y cũng không biết chừng. Y xác thực không hận, mệt đến hận không nổi, mệt đến nhu nhược không muốn đối mặt với đứa em trai tốt kia. Vì lẽ đó từ khi sống lại tới nay, thái độ y vẫn luôn tiêu cực. Không có ý nghĩa sống cùng lý do tồn tại, lại không cam tâm trực tiếp chết đi. Hiện tại nói cho y, đời trước cuồng dại cùng thống khổ của g toàn bộ là giả? Ôn Du Phi đời này cùng Ôn Du Phi đời trước tuy không phải cùng một người, nhưng hắn cũng là hung thủ tạo thành bi kịch của y. Ôn Lương đối diện với ánh mắt thâm tình của Ôn Du Phi, sự phẫn nộ trong thâm tâm như chất lỏng độc hại ăn mòn lục phủ ngũ tạng y. "Cậu còn biết tôi là anh trai cậu, hửm?" "Anh vẫn luôn là anh trai em..." Ôn Du Phi trả lời, trong mắt lập loè cuồng nhiệt dị thường cùng thành kính. "Anh vẫn là người em yêu... anh hai..." "Là em sai, anh hai sinh khí cũng là bình thường..." "Nhưng em không hối hận, anh..." "Đừng gọi tôi là anh!" Ôn Lương phẫn nộ lần thứ hai cho Ôn Du Phi một cái tát. Ôn Du Phi đầu nghiêng qua một bên, gò má sưng đỏ, khóe miệng còn chảy ra tơ máu. Hắn đưa tay lau đi vết máu ở khóe miệng, si mê mà cười. "Không làm anh trai em, cái kia anh hai làm người yêu của em có được hay không." Ôn Du Phi ôm Ôn Lương làm nũng. "Em không hối hận anh hai, coi như sai rồi em cũng không hối hận... Em đã nói với anh rồi, em không buông được..." Tuy rằng không biết tại sao, thôi miên của anh trai lại mất đi một nửa hiệu lực, nhưng làm chuyện này, hắn không hối hận. Từ nhỏ chỉ có anh hai đối với hắn tốt nhất. Sẽ đem thứ hắn thích nhất cho hắn, sẽ ngốc làm hắn vui lòng, sẽ thay hắn chịu đòn... Không phải bởi vì bất luận người nào, chỉ bởi vì hắn là em trai y. Chậm rãi, hắn đã suy nghĩ độc chiếm này rồi. Lấy hết thảy sự chú ý đều đặt trên người một người, sẽ tạo thành hậu quả ra sao? Huống hồ anh hai đẹp đẽ như vậy, sẽ khiến người khác yêu thích... Hắn sai rồi, sai ở chỗ không nên lúc anh hai bị thương nhất thời kích động, chọn giết mụ điên kia. Chọn nói hắn yêu anh hai, nói người phụ nữ kia không chỉ có người yêu là một kẻ đồng tính luyến ái, đứa con còn là một kẻ loạn luân biến thái... Cái kia mụ điên... rồi cũng phải chết, lại không chịu buông tha hắn. Hắn cho anh hai làm thôi miên xong, thời điểm hắn hôn anh hai còn đang hôn mê, mụ điên kia cùng cha đột nhiên xông vào. Âm thanh nữ nhân cao vút rít gào: "Mày tại sao có thể là một kẻ đồng tính luyến ái? Mày tại sao có thể là một kẻ đồng tính luyến ái buồn nôn như vậy?" "Là con của ả tiện nhân kia câu dẫn mày, nhất định là con của ả tiện nhân kia câu dẫn mày..." "Con trai tao làm sao có thể thích nam nhân, con trai của tao sẽ không thích nam nhân..." "Giết nó là tốt rồi, giết nó mày liền bình thường..." Mụ điên cầm dao chỉ vào anh hai, như đang nói văn chú cổ xưa gì đó, miệng lẩm bẩm: "Đều đáng chết, những kẻ buồn nôn bọn mày đều đáng chết..." "Giết nó là tốt rồi, phải giết nó..." Hắn nhào tới trên người anh hai, tiếng súng vang lên, trên người hắn nhưng không có nửa phần đau đớn. Phía sau dường như có âm thanh vật gì nặng nề ngã xuống đất. Mẹ hắn chết rồi, gò má gầy gò đến mức chỉ còn dư lại một lớp da mỏng manh, hai mắt mở to có vẻ cực kỳ đột xuất. Hỗn hợp máu tươi cùng óc hòa lại với nhau, chảy đầy đất khiến người ta buồn nôn. Cha của hắn cẩn thận thu súng, vẻ mặt vẫn lạnh lùng. Cha hắn gọi người đem hắn trói lại, để thầy thôi miên hắn phí tâm tư đi tìm đã lâu làm thôi miên cho hắn. Hắn giãy dụa, khổ sở cầu xin. Cha không hề bị lay động, lãnh khốc nói: "Mẹ con nói đúng, Ôn gia không thể bị gièm pha như vậy, càng không thể tuyệt hậu." "Con không yêu anh trai mình, vĩnh viễn cũng sẽ không yêu anh trai mình..." Thanh âm của cha vẫn lãnh khốc, nhưng tiềm tàng một loại hưng phấn biến thái nào đó. "Nếu như tình cảm của bọn họ rất thân thiết, coi như thôi miên xong sợ cũng sẽ có ảnh hưởng không nhỏ, đồng thời nhất định có tỷ lệ, loại tình cảm cấm kỵ này sẽ tàn lại cháy..." Thầy thôi miên cẩn thận từng li từng tí một nhắc nhở, âm thanh còn có chút nịnh nọt. "Vậy hãy để cho bọn nó làm một cặp anh em tình cảm không tốt đi!" Theo kim châm từng cây từng cây đâm vào huyệt vị, Ôn Du Phi ý chí cũng càng ngày càng mơ màng, cuối cùng ngủ thiếp đi. Ngươi không yêu anh trai ngươi, ngươi vĩnh viễn cũng không yêu hắn. Các ngươi chỉ là một cặp anh em bình thường. Vì lẽ đó Ôn Du Phi chỉ nhớ lúc hắn học tiểu học bị bạn học vây đánh, không nhớ rõ anh hai giúp hắn chặn nắm đấm. Hắn chỉ nhớ trước đây hắn ghét Hàn Ly nhất, nhưng đã quên đó là bởi vì Hàn Ly luôn cướp anh hai với hắn. Vì lẽ đó Ôn Lương chỉ nhớ khi còn bé bởi vì thi tốt hơn em trai mà ngộ độc thức ăn phải vào viện, suýt chút nữa đi đời nhà ma. Không nhớ rõ em trai rơi nước mắt, bất an khẩn cầu y đừng không để ý tới em ấy. Y chỉ nhớ y cùng Hàn Ly bắt đầu làm bạn bởi vì y bị Hàn Ly đập một tảng đá, nhưng không nhớ rõ vì đỡ cho em trai. Bọn họ chỉ nhớ hết thảy nguyên nhân không thể biểu hiện ở trước mặt một số người, nên cố ý ngụy trang lạnh lùng, lại không nhớ rõ bọn họ đã từng, mặc kệ về mặt ý nghĩa nào, đều đã từng là người trọng yếu nhất của nhau. Nếu như không phải người hắn gọi là cha mẹ phá hoại tất cả, hắn vốn đã có được thứ hắn muốn. Nếu như không dùng loại thủ đoạn này, có lẽ anh hai cả đời này đều muốn bảo vệ người phụ nữ kia hết cuộc đời đi. Mà hắn cùng anh hai như thế nào lại đi đến nước này. Ôn Du Phi nhớ lần đầu hắn giết người, lần đó hắn bị lừa uống rượu bỏ thuốc, sau đó nữ nhân kia cởi quần áo dụ dỗ hắn. "Khách mời đừng để ta khó chịu a, vị tiểu tiên sinh kia bảo ta bất luận làm sao cũng phải đem ngươi hầu hạ tốt, sau đó hắn sẽ qua kiểm tra nha..." Trên người nữ nhân kia nồng đậm mùu son phấn, thân thể mềm mại chán ghét kì kèo, nỗ lực mê hoặc hắn. Đơn giản làm cho người ta buồn nôn. Thuốc kích thích lại làm cho thân thể của hắn hưng phấn không thôi, khát cầu đến không chịu được. Là anh hai đem hắn đến nơi này, nói nếu như hắn không thể tiếp nhận nữ nhân, y sẽ thận trọng cân nhắc. Cảm giác mừng như điên nhấn chìm những bất mãn của hắn, hắn ngay lập tức đồng ý. Hắn không phải không thể tiếp nhận nữ nhân, hắn chỉ là thích anh hai, cho nên mới không thể tiếp thu bất luận người nào khác. Hắn không tin anh hai sẽ dùng thủ đoạn như vậy đối xửa với hắn. Người đẩy cửa tiến vào, đúng là anh hai, hắn còn nhìn thấy vẻ mặt thoả mãn cùng vui mừng của anh hai. Một khắc đó, hắn hận anh hai, hận y cứ thế chà đạp tình cảm của hắn, vì muốn thoát khỏi hắn, lại chà đạp hắn như vậy, cả loại thủ đoạn thấp hèn này cũng làm được. Hắn giết người phụ nữ kia, máu tươi xem ra cực kỳ đẹp đẽ vương đầy đất, tươi đẹp lại mê huyễn, loại biến thái vui sướng kia làm cho hắn hưng phấn cực kỳ... Chỉ có như vậy, loại ý nghĩ muốn liều lĩnh thương tổn anh hai, khiến dục vọng thống khổ của hắn đối với anh hai mới giảm nhẹ một chút. Anh, em đã từng nghĩ sẽ thả tự do cho anh. Thậm chí thời điểm hắn nhìn thấy anh hai cùng cô bé kia càng ngày càng thân cận, hắn còn muốn bỏ qua, nếu anh hai thật sự không thích hắn, như vậy chỉ cần anh hai vui vẻ là được rồi... Nhưng hắn không làm được, hắn nhẫn không được. Hắn bắt đầu rời xa anh hai, nỗ lực kiềm lại dục vọng khát máu muốn đem cô gái kia chém thành trăm mảnh trong lòng, hắn càng ngày càng muốn đem anh hai giam cầm lại. Dùng xích sắt trói lại, nhốt vào trong một căn phòng, để anh hai chỉ có thể nhìn thấy hắn, không thể nhìn người khác, cũng không bao giờ có thể tiếp tục yêu thích ai khác nữa. "A Lương cũng đã có nói y chỉ thích nữ nhân thôi, ngươi làm sao có khả năng có hi vọng..." "Chậc chậc... Thực sự là đáng thương, A Lương lại cùng cô gái kia ở bên nhau, rõ ràng ngươi lúc trước kịch liệt phản đối như vậy, A Lương thật đúng là yêu thích cô bé kia a..." "Ngươi nhìn xem ngươi cũng không quan trọng bao nhiêu, một cô gái mới quen không lâu cũng không bằng..." Hàn Ly cười, độ cong rất nhỏ, nhưng mang theo nồng đậm trào phúng, từng chữ từng câu đâm vào vết thương của hắn. Hắn cuối cùng nhịn không được. Nhìn anh hai cùng Lăng Tĩnh Á nói nói cười cười, điên cuồng cùng mù mịt trong lòng hắn liền tăng thêm một phần. Không phải đã nói en là người quan trọng nhất sao? Không phải đã nói chỉ đối xử tốt với một người là em sao? Vì lẽ đó, em tại sao phải buông tay để anh hạnh phúc? Em đã thân tại địa ngục, vậy anh liền xuống tiếp em được rồi. Lăng Tĩnh Á là một cô gái xinh đẹp, khí chất dịu dàng, thanh lệ trác tuyệt, cùng anh hai đứng chung một chỗ, thực sự là xứng đôi đến mức khiến người ta cảm thấy chói mắt. Vì lẽ đó hắn phá huỷ khuôn mặt Lăng Tĩnh Á, làm máu nhuộm đỏ màu bạc của lưỡi dao, làm không khí bên trong đều là vị ngọt của tội ác... Hắn không phải không thừa nhận hắn cảm thấy rất vui sướng, nhìn a, nữ nhân kia trở nên giống quỷ như thế, cô ta còn có tư cách gì đứng ở bên người anh hai. Tất cả những thứ này đều là anh hai sai! Anh hai tại sao lại không tuân thủ lời hứa? Giữa bọn họ tại sao lại xen vào càng ngày càng nhiều người? Anh hai tại sao lại đối với nữ nhân kia tốt như vậy? Không rời không bỏ. Cho dù cô ta biến thành dáng vẻ như quỷ kia, anh hai vẫn đồng ý ở bên cô ta. Thật là khiến người ta cảm động a... Vì lẽ đó, cho tới nay, đều là anh hai đang ép em a... Hết thảy ấm áp của em đều đến từ chính anh, nhưng anh lại đem nó phân cho những người khác. Ôn Du Phi trong mắt lập loè điên cuồng, mạnh mẽ ở trên môi Ôn Lương cắn một cái. Ôn Lương trợn to hai mắt, tàn nhẫn đánh một quyền vào bụng Ôn Du Phi. Ôn Du Phi khẽ rên một tiếng, tiếp theo giống như là trừng phạt, cắn phá môi Ôn Lương, lại ôn nhu dùng đầu lưỡi ở phía trên khinh nhu an ủi. Ôn Lương ra tay càng ác hơn, từng quyền từng quyền, mãnh đánh vào bụng Ôn Du Phi. Ôn Du Phi cũng không đánh trả, thuận theo chịu đựng, trong mắt còn mang theo nhàn nhạt tia sủng nịch. Một lát sau, Ôn Du Phi rốt cục không chống đỡ nổi, buông lỏng tay, đau đớn khom người xuống, một tay chống đỡ ở trên bàn. "Cút..." Ôn Lương thở hổn hển, âm thanh khàn giọng. "Anh hai..." Mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ trên trán Ôn Du Phi rớt xuống, mặt Ôn Du Phi trắng xám, nở ra một nụ cười, từ âu phục trên người lấy ra một con dao nhỏ tinh xảo khéo léo. "Còn nhớ vật này không? Anh hai là dùng nó suýt chút nữa giết em..." "Có điều cuối cùng vẫn không chết, nếu không em liền không thể thấy anh hai nữa..." Ôn Du Phi mắt đầy hạnh phúc: "Anh hai quả nhiên vẫn không nỡ bỏ em, cho nên mới không một dao chí mạng." Ôn Lương cười lạnh: "Thực sự là đáng tiếc." Ôn Du Phi cười nhạt, không bị Ôn Lương ảnh hưởng đến, trái lại đem dao nhỏ đặt vào tay Ôn Lương. "Em làm sao nhẫn tâm để anh hai thất vọng đây? Nếu anh hai cảm thấy đáng tiếc, vậy thì lại cho anh hai một cơ hội nữa là được rồi..." Ôn Du Phi vô cùng ôn nhu vỗ về mặt Ôn Lương, "Nếu như anh hai không giết chết em, anh hai sau đó liền không bao giờ có thể tiếp tục thoát khỏi em được nữa... Kiếp này đều phải theo em quấn quýt lấy nhau ..." "Cậu đây là làm người khác khó chịu sao..." Ôn Lương cau mày. "Đúng đấy anh hai..." Ôn Du Phi cười nhẹ . "Anh hai chỉ có một cơ hội thôi nha..." Ôn Du Phi chế nhạo thau Ôn Lương bỏ vỏ đao, ánh đao trắng bạc sáng như tuyết phản xạ trên mặt hắn. "Tại sao lại muốn như vậy?" Ôn Lương run rẩy môi hỏi. "Cái kia đều là do anh hai đem ta làm hư." Ôn Du Phi nhẹ nhàng hôn một cái lên khóe mắt Ôn Lương."Anh hai động thủ đi, động thủ rồi, anh liền tự do..." "Em nhất định khiến anh hai rất đau đầu đi, chỉ khi em chết rồi anh hai mới có thể thoát khỏi em..." Ôn Lương trầm mặc một lúc lâu, lòng bàn tay nắm chuôi đao liên tục đổ mồ hôi. Y chậm rãi giơ tay lên, nhìn mũi đao có thể thấy được chút mâu thuẫn, hơi phát run. Âm thanh phi thường nặng nề vang lên, đao găm một tấc lại một tấc vào trong da thịt, chỉ để lại chuôi đao đen thui. Thân thể Ôn Du Phi lung lay một hồi, máu tươi như hạt đậu đỏ, tranh nhau chen lấn rơi xuống. Ôn Du Phi vươn mở hai tay, không thèm quan tâm đao cắm ở ngực phải, ôm lấy sắc mặt u ám đồi tang của Ôn Lương. Hắn đánh cược thắng. Nhẹ giọng ở bên tai Ôn Lương tuyên thệ: "Anh vĩnh viễn không thoát khỏi được em... Anh hai..."