Ôn Du Phi nằm viện, Ôn Lương không đến xem hắn. Mà Ôn Du Phi cũng không lưu lại người bên y, mặc kệ đều theo ý y. Ôn Lương thẳng thắn cả ngày đều trốn trong phòng nhạc luyện đàn. Trong phòng nhạc của Ôn gia cả ngày đều vang vọng tiếng đàn dương cầm. Ôn Lương nhấn xuống một chuỗi âm phù, nhíu nhíu mày, hoa rơi mất nguyên bản phổ tốt khuông nhạc (?), một lần nữa viết viết vẽ vời. Cứ thế lặp lại một hai lần, giấy trắng bị viết vẽ lung tung không chút nào thương tiếc ném xuống đất. Người hầu mỗi ngày sau khi y nghỉ ngơi đều sẽ tới phòng nhạc quét tước một lần, duy trì sạch sẽ. Dù vậy, ngày Ôn Du Phi trở về, trên đất vẫn chất đầy giấy. Ôn Du Phi trở về không ngay lập tức đến gặp y, mà tiến vào nhà bếp. Thời điểm hắn đi vào phòng nhạc, trong tay có thêm một đĩa thủy tinh bạc(?), trên đĩa còn có thêm một phần Black Forest. Sô cô la bị làm linh tinh, dày đặc một tầng trên bánh, trong không khí đều nồng nặc mùi vị ngọt ngào này. Ôn Du Phi từ phía sau ôm lấy y, thân thể dựa sát vào, cằm chống trên vai y. Cằm Ôn Du Phi gầy, vai Ôn Lương bị tựa có chút đau. "Nghe người hầu nói bữa trưa hôm nay anh hai ăn không nhiều, chẳng lẽ anh hai là đang đợi tay nghề của em?" Ôn Du Phi mặt có chút tái nhợt, trên người mặc một cái tạp dề màu xanh biếc, mắt phượng hẹp dài hiện ra mấy phần phong lưu tà khí. Mặc dù có chút buồn cười, nhưng cũng có một loại cảm giác ấm áp yếu đuối. Tay Ôn Lương đặt trên những phím đàn, trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng đẩy Ôn Du Phi ra một chút. "Anh hai!" âm thanh Ôn Du Phi âm bỗng dưng trở nên sắc bén cất cao giọng, bởi vì quá đáng kích động mà trán đổ mồ hôi, vẻ mặt hoảng loạn. "Anh hai, anh đã đáp ứng em rồi." "Tôi biết." âm thanh Ôn Lương nhàn nhạt, trong con ngươi thanh thấu màu cà phê có một tia mê man cùng bất đắc dĩ. Y không giết chết Ôn Du Phi để đổi lấy cái gọi là tự do, mà điều này cùng tình yêu không liên quan. Có thể là bởi vì Ôn Du Phi không phải cùng một người kiếp trước, khuất nhục cùng dằn vặt y cũng không phải do hắn làm. Có thể là bởi vì Ôn Du Phi là em trai y, dù lớn rồi, tính khí vẫn giống như khi còn bé. Bất an, táo bạo, điên cuồng mà không thể nói lý cùng chiếm hữu. "Tôi thương tổn cậu được chỗ nào? Nơi này sao?" ngón tay Ôn Lương nhẹ nhàng chạm vào nơi bị đao găm trong ký ức, vẻ mặt lạnh nhạt, vừa không có đau lòng cùng khổ sở, cũng không cảm thấy khuây khoả hả giận. Tâm Ôn Du Phi xao động. "Đây là cậu nợ tôi, một đao này coi như tôi trả lại." Ôn Lương hạ mắt, thoải mái nói. Không hoàn toàn là Ôn Du Phi sai, nhưng hắn cũng không phải không sai. Quan trọng nhất chính là, người này đã từng là đứa em trai y quan tâm nhất, thương yêu nhất. Hô hấp Ôn Du Phi đột nhiên không thuận ngực kịch liệt chập trùng lên xuống, chiếc áo đơn bạc bị mồn hôi thấm ướt, dính chặt vào lưng. Ôn Du Phi đột nhiên nắm lấy tay Ôn Lương, dùng sức rất lớn. Ôn Lương cảm giác xương của mình bị em trai bóp nát, không thoải mái tránh né. Hành động này như châm mồi lửa, trực tiếp khiến Ôn Du Phi bùng nổ. "Anh hai là muốn cùng em phân rõ ranh giới ư? Nằm mơ! Em đã cho anh hai lựa chọn, nếu anh không giết chết em thì sẽ không có cơ hội thứ hai... Là anh tự mình lựa chọn, là anh đã nói muốn vĩnh viễn ở cùng em... Anh đã nói thích em nhất... Anh không thể gạt em được..." vết thương của Ôn Du Phi kỳ thực vẫn chưa hoàn toàn khép lại, trước mắt tâm tình lại quá kích động, vết thương khó tránh khỏi có chút nứt ra, vết máu màu đỏ nhàn nhạt lan ra, Ôn Lương nhìn thấy liền cau mày. "Cậu đừng nháo!" "Là anh hai vẫn muốn rời khỏi em!" Ôn Du Phi lớn tiếng lên án, tròng trắng mắt nhàn nhạt hồng, cực kỳ giống một đứa trẻ bị ủy khuất nhưng giả vờ quật cường. "Tôi là anh cậu, cậu khi bé tôi còn có thể móc tim móc phổi ra quan tâm được! Tôi không yêu cậu, này có gì sai? Chẳng lẽ có người thích tôi tôi liền phải tiếp nhận, huống hồ cậu còn là em trai tôi, ai có thể chịu đựng cùng em trai mình nhiễu loạn ở bên nhau? Tự cậu nói xem, tôi với cậu điểm này không giống, cậu hồi đáp tôi lại như thế nào?" Ôn Lương xoa xoa huyệt thái dương đang nhảy lên thình thịch, cảm thấy vừa bất đắc dĩ lại uể oải. "Anh hai..." thân thể Ôn Du Phi trực tiếp áp tới, âm thanh ai ai, vô cùng đáng thương."Em yêu anh... Từ rất sớm rất sớm đã yêu rồi, em cũng từng thử buông tay... Nhưng em không làm được... Từ nhỏ chỉ có anh tốt với em nhất... Từ nhỏ trong mắt em cũng chỉ có một mình anh... Nếu như anh không cần em nữa thì em phải làm gì đây..." "Em làm anh khó chịu... Là em có lỗi với anh... Anh tức giận cũng đúng, chỉ là anh hai nhất định phải ở bên em. Dù em chết rồi, em cũng sẽ không để anh tồn tại trên thế giới này thêm một giây! Em không thể chịu đựng được việc anh ở bên người khác, anh chỉ có thể ở bên em... Anh có thể không yêu em, nhưng không thể yêu người khác... Em không thể chịu đựng được việc đó..." Càng nói về sau, lời nói Ôn Du Phi cũng thay đổi theo, thanh âm kia có vài phần khiến người ta phải cười chê nói hung tàn. Nếu ngày đó anh hai giết hắn, hắn đã sắp xếp người ở bên ngoài chẳng mấy chốc liền đưa anh hai xuống thấy hắn. Trên thế giới này không ai có thể so với hắn yêu anh hai hơn, hắn yêu đến điên rồi. Hắn làm sao nhẫn tâm để anh hai lưu lại một thế giới không có hắn chứ? "Em yêu anh nhiều như vậy, chết cũng muốn cùng anh dây dưa, không ai có thể so với em càng yêu anh..." Ôn Lương bình tĩnh nhìn Ôn Du Phi vài giây, khuôn mặt diễm lệ đến từng phân kia vừa điên cuồng lại vặn vẹo. Ôn Lương lặng im một hồi, cuối cùng thở dài một hơi. "Tôi vốn chỉ muốn nói, chuyện lúc trước coi như hòa nhau rồi, cho tôi chút thời gian thích ứng, sau đó chúng ta liền cẩn thận qua đi... Hiện giờ..." Ôn Lương lành lạnh liếc Ôn Du Phi một cái, "Vẫn là chờ cậu thay đổi tính khí khiến người ta không thích kia tốt hơn một chút rồi nói!" Nói xong, Ôn Lương liền đứng lên, rời khỏi phòng nhạc, thuận tiện lấy luôn miếng bánh kia mang đi. Du • bệnh quấn người quá mức • Phi ngơ ngác đứng đó, không nhúc nhích như hóa thành pho tượng lẻ loi. Sao cảm giác như mình vừa làm chuyện gì ngu xuẩn vậy? # bởi vì bệnh quấn người quá mức mà bỏ mất cơ hội tốt nhất bắt vợ tới tay thì phải làm sao? # Online chờ, rất gấp! Đúng rồi, anh hai vừa nói cái gì? Không thích... Không thích... Anh hai ghét bỏ hắn... Anh hai ghét bỏ hắn... Mấy chữ này ở trong đầu Ôn Du Phi lặp lại tuần hoàn. Ôn Du Phi kêu rên một tiếng, đuổi theo. "Anh hai em lập tức thay đổi... Không đúng, em đã thay đổi được rồi..." Ôn Lương xoa xoa lỗ tai, nhìn thấy em trai y liều mạng chạy lên lầu, nụ cười vừa ngốc vừa xuẩn, nhịn không được giật giật khóe miệng. Ôn Lương trực tiếp vào phòng của mình, đóng cửa lại. "Cụng~ " Ôn Du Phi vội vàng dừng chân lại, bảo vệ cái mũi thẳng tắp của mình. Ôn Du Phi ở trên cửa gõ gõ, lại gõ gõ, gõ lại gõ. Trước sau đều không có người mở cửa cho hắn. Ôn Du Phi hít sâu một hơi, động tác gõ cửa cũng ngừng lại... Anh hai là không muốn gặp hắn có đúng không... Anh hai ngay cả liếc hắn một cái cũng không muốn... Ôn Du Phi thu liễm mặt mày, che kín tâm tình trong mắt, vô cùng chậm giơ tay lên, như không có chút sức lực, nhẹ nhàng ở trên cửa gỗ lạnh lẽo không hề có tiết tấu gõ một lần, hai lần... Âm thanh đứt quãng, nghe giống như rất suy yếu, một mực lại mười phân rõ ràng: "Anh hai... ngực em đau quá... Có máu... Vết thương hình như nứt ra rồi... Cảm giác muốn ngất đi... Anh hai mau đỡ em vào đi..." "Thật sự... rất khó chịu..." Mà ở trong phòng, Ôn Lương đeo tai nghe, ung dung nghe một khúc dương cầm... Anh hai về nước năm thứ nhất, Ôn Du Phi tận sức hoàn thành giấc mộng đem mình chuyển tới trên giường anh hai. Ôn Du Phi ôm chăn, trên người chỉ quấn một cái khăn tắm, thân trên tinh tráng dương cương để trần, gõ cửa phòng Ôn Lương. "Anh hai, em ngủ một mình cảm giác lạnh quá, em có thể ngủ cùng anh không?" Ôn Lương trả lời là: "Thêm chăn." Sau đó đóng cửa. Ôn Du Phi làm hỏng bóng đèn trong phòng mình, sau đó hứng thú bừng bừng chạy đi gõ cửa phòng anh hai. "Anh hai em sợ bóng tối, buổi tối em có thể ngủ cùng anh không?" Ôn Lương trả lời là: "Kiếm người sửa." Lần thứ hai đóng cửa. Ôn Du Phi đem giường phá hủy, để Hàn Bình lái xe đưa đến nơi vứt rác, sau đó cõi lòng đầy chờ mong gõ mở cửa phòng Ôn Lương. "Anh hai, giường em hỏng rồi, đêm nay em có thể ngủ cùng anh không?" Ôn Lương trả lời là: "Ra phòng khách ngủ đi." Quả quyết đóng cửa. Mãi cho đến nửa đêm một ngày nào đó. Ôn Lương vốn đang chìm đắm trong mộng đẹp. Gian phòng cách vách đột nhiên truyền đến một vài tiếng vang kỳ quái. Giống như có người ở vách tường gõ. Thanh âm kia càng lúc càng lớn, chấn động đến mức cả tòa nhà đều sắp rung lên. Làm cho Ôn Lương không thể không tỉnh lại. Mới vừa mở đèn, liền nghe thấy thanh âm"Ầm ầm" vang lên, tiếp theo là bụi mù tràn ngập căn phòng màu vàng. Tường sụp. Ôn Du Phi đứng ở một đầu tường đổ khác, lộ ra hàm răng. "Em hôm nay mới vừa chuyển sang phòng này, vách tường không biết làm sao lại sụp. Anh hai, tối nay chúng ta ngủ chung đi." Phía sau Hàn Bình cùng với một đám huynh đệ hắn dẫn theo yên lặng lấy xẻng, búa lớn cất đi, đồng lòng quay đầu về phía cửa sổ bên kia. Đêm nay mặt trăng thật đẹp, màu hồng phấn(?). Ôn Lương:... Anh hai sau khi về nước năm thứ hai. Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ nhạt màu chiếu vào, gian phòng quá mức đơn giản cùng sạch sẽ tới mức quạnh quẽ cũng dát lên một tầng ấm áp. Ôn Lương nằm quay lưng về phía Ôn Du Phi, thân thể giấu ở dưới chăn bị áo ngủ màu nâu nhạt bằng bông bao bọc lại, mà một đoạn trắng nõn sau gáy lấm chấm vài dấu hôn xanh tím lộ ra rơi vào mắt Ôn Du Phi. "Anh hai..." Ôn Du Phi nhẹ giọng gọi y, có chút không biết làm sao. Ôn Lương không xoay người lại, không nói lời nào. Chỉ một thoáng không khí trong phòng như ngưng lại, yên tĩnh. Ôn Du Phi lấy cùi chỏ chống xuống nệm, chống đỡ lấy thân thể. Mảng lớn chăn từ trên người hắn rơi xuống, vừa vặn che ở hông của hắn, che kín toàn thân trần trụi của hắn. Trên người hắn bắp thịt đều đều, đường cong eo trôi chảy, lồng ngực trần trụi phân bố không ít vết thương lớn nhỏ, nổi bật nhất là vết thương phân biệt hai bên trái phải, một chỗ kém chút liền cắt vỡ động mạch chủ trái tim hắn, lại làm hắn ở trong hôn mê nhớ lại hết thảy quá khứ bị ẩn giấu của hắn cùng anh hai. Một vết khiến hắn nằm trong bệnh viện tĩnh dưỡng nửa tháng, nhưng cuối cùng đổi lấy được thỏa hiệp của anh hai. Những thứ này đều đáng giá. Môi Ôn Du Phi tiến đến bên tai Ôn Lương, tinh tế hôn. Thân thể Ôn Lương cứng một hồi. Ôn Du Phi cười khổ, âm thanh đau thương buồn khổ: "Em biết anh không yêu em... Anh hai, ngay cả ở bên em cũng là bị em ép buộc. Em biết anh không hạ thủ được, nên đã đê tiện lợi dụng điểm này... Anh hai hiện tại có thể nói là rất ghét em đi, vì thế mới không muốn để em đụng vào ..." bàn tay to lớn nóng hừng hực đặt trên vai Ôn Lương, sau đó từng chút từng chút, âu yếm đi xuống. Thân thể này thật khiến hắn mê luyến, rất muốn... Rất muốn hai người trong lúc không có bất kỳ trở ngại nào, gần kề bên nhau... "Nhưng anh hai không biết em mê luyến anh tới mức nào, khát vọng anh cỡ nào... Tâm em đều đau, cả người muốn điên rồi..." Ngón tay lặng lẽ từ trong khe hở quần áo tiến vào, lập tức toàn bộ bàn tay tham lam cùng thân thể tươi đẹp kia tiếp xúc với nhau. Ôn Du Phi than thở một tiếng, nhưng càng ngày càng cảm thấy không vừa lòng. Không đủ... Muốn càng nhiều hơn, muốn càng thêm gần kề, càng thêm thân mật, mãi đến tận khi hòa làm một thể, không thể tách rời. Như vậy mới có thể xác nhận, người này là của mình... Mỗi một nơi đều là của mình... Nhón tay giảo hoạt mở dây lưng áo ngủ của anh hai ra, bàn tay lại bắt đầu không biết thỏa mãn mò xuống, sắp đem nơi mềm nhũn nào đó xoa thì Ôn Lương đột nhiên bạo phát. "Đủ rồi!" Ôn Lương cắn răng. Dây lưng áo ngủ bị gỡ ra lỏng lẻo khoác trên người, lộ ra da thịt trắng nõn che kín dấu vết bị người nào đó làm nhục, hai điểm trước ngực cũng bị bắt nạt đến đỏ sẫm, giống muốn chảy ra máu. "Anh hai..." âm thanh Ôn Du Phi có chút khàn khàn, bất chợt nuốt một ngụm nước miếng, hai mắt trừng trừng nhìn chằm chằm địa phương lộ ra của Ôn Lương, vẻ mặt dại ra, lời cũng tiếp tục theo đà mà nói. "Chỉ có không ngừng cùng anh hai thân mật... Ở cùng một chỗ, không ngừng mà ôm ấp anh hai, em mới có thể cảm giác được anh hai chân thực ở bên cạnh em..." Ôn Lương đen mặt, không được ngủ đủ giấc khiến viền mắt y một tầng quầng thâm, y không nhịn được cầm gối, trực tiếp đập vào bộ mặt muốn ăn đập của Ôn Du Phi. "Cậu tối qua dằn vặt tôi còn chưa đủ sao? Nói nhiều thêm một câu, cậu liền cút về phòng của mình mà ngủ!" Ôn Du Phi lập tức ngậm miệng lại, chậm rãi nằm xuống, cầm chăn đắp đến tận cổ, mắt phượng hẹp dài đẹp đẽ hướng về phía Ôn Lương chớp chớp. Anh hai, em thật biết điều. Anh hai sau khi về nước năm thứ ba. Hàn Ly kết hôn. Thực sự là chuyện rất vui mừng, khắp chốn mừng vui. Ôn Du Phi cùng anh hai đến dự. Cô dâu của Hàn Ly mặc áo cưới trắng tinh, làn váy dài che hết đôi chân, vì vậy không rõ đối phương có phải là mang giày cao gót không. Cô dâu của Hàn Ly rất cao... Thật sự rất cao, so với Hàn Ly phải cao hơn nửa cái đầu. Trên cổ quấn khăn lụa, bộ ngực có chút bằng phẳng quá mức. Đôi mắt hẹp dài, phong lưu lại quyến rũ, cười lên quả thực muốn đem hồn người ta câu đi. Kéo cánh tay Hàn Ly, tựa ở trên người Hàn Ly không rời thực sự là... một chút chim nhỏ nép người cũng không có... Khuôn mặt hồ ly của Hàn Ly sắp cười không nổi rồi, sắc mặt tái xanh. Nghe nói cô dâu từ sớm đã nhất kiến chung tình với Hàn Ly. Đó là một sự cố ngôn tình thường gặp khiến người ta chán ghét. Cô dâu khi còn bé từng bị người khác bắt nạt, bị một đám con nít xấu tính ở trên đường ép giao hết tiền trên người ra. Giữa lúc cô dâu nước mắt lưng tròng móc hết thảy tiền tiêu vặt tháng này ra, một nam hài dẫn đầu khu đó từ trên trời rơi xuống, đánh mấy đứa bắt nạt chạy đi, lau nước mắt cho y, ở ngoài miệng "Ba" y một cái. "Em gái đừng khóc, khóc sẽ không dễ nhìn..." "Dung mạo em thật là đẹp, sau này lớn lên anh cưới em nha..." Cô dâu vững vàng nhớ kỹ nam hài, trở lại liền bắt đầu mặc váy, để tóc dài, khóc nháo đòi ba mình đem sổ hộ khẩu ghi giới tính "nam" sửa lại. Y mang theo tâm ngượng ngùng của thiếu nữ, lén lút thu thập ảnh của Hàn Ly, mãi đến một độ tuổi nào đó sau này, liền lấy bức ảnh làm một số việc không thể nói... Vì để lão công tương lai của mình thoả mãn, cô dâu từ nhỏ đã để cha y tìm cho mình một sư phụ võ thuật vô cùng đáng ghét, gắng đạt tới tương lai ở trên giường đem lão công của mình ép tới gắt gao... (Tác giả: Thực muốn biết sự tình vô cùng tốt nào đó là gì.) Sau đó, cô dâu lớn rồi, cô dâu cùng nam hài định hôn ước. Cuối cùng, cô dâu rốt cục nói cho người y gả trước lúc kết hôn biết y là con trai! Đây thực sự là một sự việc cảm động! Ngày ấy, nụ cười trên mặt cô dâu luôn hiện hữu không biến mất, nụ cười trên mặt Ôn Du Phi cũng vậy. Ôn Lương mang theo nụ cười trước sau như một ôn nhu lễ phép hướng về hai người mới kết hôn. Chỉ có Hàn Ly cả ngày mặt đều rạn nứt, còn có chút tái nhợt. Hàn Ly xin thề, câu đó trước đây gã học được từ trên ti vi, một câu đó gã đã nói với rất nhiều bé gái, gã làm sao biết được sẽ có một tên ngốc coi là thật. Đã thế sau khi lớn lên còn biến thành một đóa hoa ăn thịt người trở về tìm gã, a ô một cái bắt gã đem đi ăn. Ha ha... Anh hai sau khi về nước năm thứ tư. Lăng Tĩnh Á cũng kết hôn. Lăng Tĩnh Á nói cô không hẳn thật sự yêu anh hai đến vậy, cio chỉ là không cam lòng, còn có chính là muốn báo thù. Cô cùng Phương Hằng cũng chính là Larry kết hôn. Tên kia ở thời điểm mặt cô còn bình thường đã bắt đầu lén lút yêu say đắm, nam nhân này cũng không vì khuôn mặt cô bị hủy mà rời bỏ cô. Lăng Tĩnh Á nói cô đã có được thứ mình chân chính muốn, cho nên cô buông tay... Giời ạ buông tay thì buông tay đi, còn phát thiệp mời tới đây làm gì? Ôn Du Phi ở trong phòng đi tới đi lui, từ phía đông đi tới phía tây, lại từ phía tây đi tới phía đông, điện thoại di động cầm lên lại đặt xuống. Anh hai đi tham dự hôn lễ... Còn không cho phép hắn đi theo... # vợ mình đi gặp mặt bạn gái cũ, hắn lại chỉ có thể ở nhà làm lo lắng suông thực sự là quá ngược # Đợi được Ôn Lương về đến nhà, đối mặt chính là khuôn mặt oán phu của Ôn Du Phi. "Lăng học tỷ ngày hôm nay có phải là rất đẹp đúng không?" Ôn Lương yên lặng rót cho mình ly nước trái cây, không lên tiếng. "Khẳng định rất ưa nhìn đi, đến nỗi anh hai không nỡ mang em đi nhìn một cái..." Vị chua càng ngày càng nặng. Ôn Lương mở TV, vẫn giữ yên lặng. "Anh hai nói em nghe một chút, Lăng học tỷ ngày hôm nay có phải là đặc biệt đẹp khônv, em thật sự rất tò mò..." Ôn Du Phi tiến đến bên người Ôn Lương, kiên trì không ngừng. Ôn Lương tắt TV, nhìn Ôn Du Phi một chút, lại nghiêng đầu sang chỗ khác. Khuôn mặt tràn đầy ghen tuông thực sự là quá khó coi. Đưa tay vỗ vỗ đầu chó Ôn Du Phi, qua loa nói: "Không có, Tiểu Phi đẹp nhất, Tiểu Phi ưa nhìn nhất." Ôn Du Phi thoả mãn, không nói gì nữa. Ôn Lương thở phào nhẹ nhõm, lại được thanh tịnh. Anh hai về nước năm thứ năm. Lăng cái gì kia luôn có nụ cười tao bao không đến tìm anh hai cùng hắn một quãng thời gian rồi. Vì lẽ đó Ôn Du Phi cũng không cần phải nhìn hai người mỗi lần đều nói nói cười cười, nhìn Lăng tao bao cười đến run rẩy treo ở trên người anh hai, hắn chỉ muốn gọi ngay cho Lăng Thần Nghị. Những năm này, hắn trực tiếp đem số điện thoại Lăng Thần Nghị thành số gọi khẩn thứ 2, nhắm mắt lại cũng có thể gọi đi. Không có ai tới quấy rầy hắn cùng anh hai, theo lý thuyết Ôn Du Phi phải nên rất vui vẻ, trên thực tế hắn không có chút nào hài lòng. Lăng tao bao kia với cái tên tổng tài muộn tao nhà y đến D quốc lấy chứng nhận kết hộn, giấy hôn thú còn bị y đặt làm ảnh bìa weibo. Ôn Du Phi trừng mắt nhìn máy tính, hai con mắt trợn đến sắp rơi ra rồi. Trong lòng âm thầm chửi bới: Tú ân ái, chia tay sớm! Anh hai vẫn không đáp ứng kết hôn với hắn... Không có giấy tờ chứng nhận thì người vẫn là chưa cưới vào cửa được... Không hài lòng! Liền, lúc hắn cùng anh hai nằm trên giường hưởng thụ thời gian yên tĩnh này, Ôn Du Phi cầm tạp chí, niệm một cái lại một cái đất nước phong tục nhân tình, nói bóng gió A quốc nào cho phép đồng tính kết hôn, còn là một nơi không cho phép ly hôn... Sau đó... anh hai ngủ mất. Anh hai về nước năm thứ sáu. Tên ngu xuẩn Trịnh Lỗi kia trói cậu út hắn lại đi tới A quốc nào đó lấy giấy kết hôn, nghe nói là chủ ý của anh hai cho hắn. Ôn Du Phi yên lặng nuốt xuống ngụm máu vừa dâng lên cổ họng kia một cái. Anh hai về nước năm thứ bảy. Ôn Du Phi vẫn không giấy chứng nhận. Anh hai về nước năm thứ tám. Ôn Du Phi vẫn là không có giấy chứng nhận. Anh hai về nước năm thứ chín. Ôn Du Phi vẫn như cũ không giấy chứng nhận. Anh hai về nước thứ mười năm. Ôn Du Phi..... trói Ôn Lương lại đi tới hết tất cả các quốc gia cho phép hôn nhân đồng tính lấy giấy chứng nhận. Sau đó, hắn cuối cùng có tới mười một bản chứng nhận. Ôn Du Phi lấy mỗi một bản để ở trong phòng bọn họ, cười như tên ngốc, cùng với con chó Ôn Lương dưỡng kia rất giống. Ôn Lương cười nhạt, nhẹ nhàng ở trên trán hắn hôn một cái, đưa tay ôm lấy hắn. "Nửa đời sau đều muốn kết hôn cùng em, Ôn tiểu tiên sinh..." ----- Toàn văn hoàn -----