Sống Lại Bị Em Trai Cầm Tù
Chương 60
Dao rạch quá sâu, khuôn mặt Lăng Tĩnh Á hoàn toàn bị phá hủy.
Sau khi nghe bác sĩ nói xong, đầu Ôn Lương như bị ai gõ mạnh một cái, trống rỗng.
Em trai đắc ý, thoải mái cười lạnh.
"Nữ nhân kia mãi mãi cũng là kẻ xấu xí, anh hai không cần thích cô ta nữa..."
Ôn Lương cho hắn một cái tát, nội tâm trào ra thất vọng cùng uể oải bao phủ cả người y, Ôn Lương giật giật môi, âm thanh run rẩy mắng ra hai chữ: "Hỗn trướng..."
Mặt Lăng Tĩnh Á được quấn kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt. Chỉ là độ tuổi tràn ngập phấn chấn cùng hi vọng như thế, trong mắt nhưng âm u đầy tử khí, một mảnh tối tăm.
"Xin lỗi..." Ôn Lương khom lưng thật thấp, không dám ngẩng đầu nhìn nữ nhân đã từng xinh đẹp ngày trước.
Trong đôi mắt thật to của Lăng Tĩnh Á một mảnh trống rỗng, cô muốn khóc, nhưng mắt lại khô khốc. Run rẩy đưa tay đụng vào một tầng lại một tầng dày đặc băng gạc trên mặt, âm thanh run run hỏi: "A Lương có thể cho tôi một lời công bằng được không?"
Ôn Lương trầm mặc một hồi, người càng cúi thấp hơn.
"Xin lỗi..."
"Aaaaa————"
Lăng Tĩnh Á đang bình thường bỗng hét ầm lên như điên, âm thanh sắc nhọn như ác quỷ lấy mạng, cầm đồ vật có thể lấy được bốn phía hết thảy hướng về Ôn Lương mà ném.
Ôn Lương không tránh không né, bị Lăng Tĩnh Á ném bình hoa trúng đầu, máu đỏ tươi cứ thế mà chảy xuống.
"Nó huỷ dung tôi, tôi muốn nó phải trả giá đắt..."
Ôn Lương lau máu chảy tới khóe mắt, trong mắt có chút không đành lòng cùng giãy dụa, cuối cùng ngữ khí lạnh lùng: "Chị không thể..." Dừng một chút còn nói, "Tôi sẽ tìm người cho chị, sẽ tận sức cố gắng vì là chị trị liệu... Dù việc này là không công bằng, thế nhưng... Tôi không hy vọng chị sẽ tìm Tiểu Phi gây phiền phức..."
Đó là em trai y, em trai y toàn tâm toàn ý thương yêu, không ai có thể so với em trai quan trọng hơn...
"Tôi tìm nó để gây sự?" âm thanh Lăng Tĩnh Á đột nhiên sắc bén, từng giọt nước mắt làm ướt băng gạc.
"Chị không có cách nào đụng tới Tiểu Phi, cuối cùng người chịu thiệt sẽ chỉ có chính chị... Tôi có thể bảo vệ chị, chỉ cần..." Không cách nào nhìn thẳng vào đôi mắt tuyệt vọng của Lăng Tĩnh Á, lời còn lại, Ôn Lương không đủ dũng khí nói ra khỏi miệng.
"Ha ha..." Càng ngày càng nhiều nước mắt tuôn ra, Lăng Tĩnh Á hỏi: "Cậu là đang giúp nó chuộc tội?"
"Không, này kỳ thực là tôi sai..."
"Được!" Lăng Tĩnh Á đánh gãy lời Ôn Lương "Ở trong lòng cậu, em trai cậu mới là quan trọng nhất thật sao?"
Ôn Lương im lặng không nói.
Lăng Tĩnh Á quay lưng đi, âm thanh khàn khàn hạ lệnh trục khách: "Tôi mệt rồi..."
Ôn Lương trầm mặc, cuối cùng đi ra.
Trên giường bệnh Lăng Tĩnh Á hai vai run run.
Ôn Lương mỗi ngày đều đến chăm sóc Lăng Tĩnh Á, trừ lúc ăn ngủ, hết thảy thời gian đều ngâm mình ở bệnh viện.
Em trai rất tức giận, chặn ở cửa phòng y, trong mắt đều là tia máu.
"Anh hai tại sao lại đối tốt với nữ nhân kia như vậy?"
"Anh hai là muốn buộc em phải giết cô ta sao?"
Ôn Lương sợ run lên một cái, lạnh thấu xương.
"Anh đối với em rất thất vọng." Ôn Lương nói.
Thân thể Ôn Du Phi lung lay một hồi, khó nhịn cúi người xuống, thật giống như chịu đựng cái gì đó đau đớn lắm.
"Không phải chỉ là con gái thôi sao, hiện tại còn là một nữ nhân bị hủy dung..." em trai đạp mạnh một cước cho hả giận vào cửa gỗ, cửa gỗ va chạm vách tường, ầm ầm tiếng vang."Cô ta tốt như vậy sao?"
Bởi vì căm ghét mà khuôn mặt trở nên vặn vẹo, dữ tợn lại khủng bố, Ôn Lương lảo đảo một bước, thật giống lần đầu nhận biết em trai mình.
Người phụ nữ xinh đẹp nghe được tiếng vang, đi tới, che miệng cười quái dị hỏi: "U, đây là làm sao?"
Em trai không để ý đến bà ta, mắt nhìn chòng chọc vào Ôn Lương, cắn răng nói: "Cũng chỉ là một vật không có hồn..."
Người phụ nữ xinh đẹp nghe xong cứ thế bắt đầu cười lớn, âm thanh sắc bén đến chói tai.
Ôn Lương trầm mặc đóng cửa lại, em trai oán hận ở trên cửa đấm một quyền, lại là tiếng vang rung trời.
Băng gạc trên mặt Lăng Tĩnh Á đã có thể gỡ bỏ, lộ ra những vết sẹo ngang dọc dữ tợn, Lăng Tĩnh Á rít gào đem tấm gương đập vỡ.
"Đồ vô lại, súc sinh, ma quỷ..." Lăng Tĩnh Á nhào tới người Ôn Lương đánh, móng tay sắc nhọn cào cấu da Ôn Lương, hàm răng như muốn cắn miếng thịt ở trên người Ôn Lương xuống. Chất lỏng ấm áp mặn chát không ngừng tuôn trào, thấm ướt quần áo Ôn Lương. Chửi bới đến âm thanh tê dại, không biết đến cùng là đang mắng ai.
Lông mày Ôn Lương không hề nhíu một lần, ôn nhu vỗ lưng Lăng Tĩnh Á, nhẹ giọng lặp lại: "Xin lỗi, xin lỗi..."
Lăng Tĩnh Á không muốn trở về trường học, nhà cô vì thể diện của nàng đành xin tạm nghỉ học.
Ôn Lương không muốn nói lý với em trai, chỉ là em trai từ trong táo bạo phẫn nộ bình tĩnh lại, vô cùng đáng thương nhận sai.
"Anh hai, em chỉ là quá đố kị, anh hai lựa chọn cô ta, đối với cô ta tốt như vậy..."
"Hết thảy tiền chữa bệnh của cô ta đều là nguyên nhân em nên gánh chịu, trong nước hết cách rồi, em sẽ đưa cô ta ra nước ngoài trị liệu..."
"Anh hai đừng không để ý tới em..."
Ôn Lương trở nên hoảng hốt, phảng phất người trước mắt vẫn là tiểu hài tử khi còn bé ở trong bệnh viện sỡ hãi bất lực...
Lần trước y nhẹ dạ, lần này... Y thật sự không biết làm sao đối mặt.
Tình yêu đồng tính, cấm kỵ luyến ái, còn ăn thua đối với một nữ nhân vô tội.
Mặt Lăng Tĩnh Á đã bị phá huỷ hoàn toàn.
Bác sĩ nói, lấy kỹ thuật bây giờ, mặc kệ bệnh viện nước ngoài quốc nội nào, đều không có cách xoay chuyển đất trời.
"Anh không thể tiếp nhận em, Tiểu Phi... Cũng không thể rời khỏi chị ấy..." Ôn Lương nói.
Y có trách nhiệm trả lại Lăng Tĩnh Á một tương lai, nói trách nhiệm cũng được, áy náy cũng được, bao nhiêu người cầm được đầu dây tơ hồng còn lại của người mình yêu? Ái tình xưa nay đều là thứ không quá quan trọng.
Y thích Lăng Tĩnh Á, nghĩ tới muốn cùng đối phương kết hôn, sống hết đời. Mà tương lai Lăng Tĩnh Á cũng sẽ là một người vợ tốt, này đã đủ rồi.
Câu nói này nghe vào tai em trai liền thành nghĩa khác. Khuôn mặt thuận theo của em trai liền biến mất, vẻ mặt dữ tợn: "Anh hai cứ vậy mà yêu nữ nhân kia sao?"
Ôn Lương không giải thích, cũng không muốn giải thích.
Y không thích nam nhân, huống hồ đối phương là em trai mình. Lần đầu biết em trai đối với mình có loại tình cảm loạn luân này, Ôn Lương mặt trắng xám ói ra, cảm giác có chút buồn nôn.
Em trai nổi trận lôi đình, đập nát tất cả mọi thứ trong phòng y.
Có lẽ Thượng Đế thích lấy hết thảy bất hạnh sắp xếp bạo phát cùng một lúc.
Mẹ kế bị bệnh nan y, ung thư dạ dày thời kì cuối.
Cha ở Ôn gia cùng một người đàn ông lên giường, bị mẹ kế bắt được.
Cha cố ý.
Mẹ kế điên cuồng, hét khàn cả giọng. Cha ở một bên lẳng lặng mà nhìn, trong mắt trào phúng rõ ràng.
Ôn Lương cùng em trai đứng ở phòng khách.
Mẹ kế nhào tới đánh cha, bị cha một tay gạt qua, thân thể gầy quá mức chật vật té xuống đất.
Cha phủi nơi bị mẹ kế chạm qua, như vật bẩn thỉu, cười lạnh nhìn mẹ kế một chút, bỏ đi.
Em trai đi tới dìu mẹ kế lên, mẹ kế ngơ ngác nhìn em trai hồi lâu, quyến rũ diễm lệ trên mặt chậm rãi toát ra sâu sắc sự thù hận.
"Mày cái thứ buồn nôn này, thứ con cái đồng tính luyến ái sinh ra đã buồn nôn..."
"Mày không phải con tao, đánh chết mày, đánh chết mày..."
Mẹ kế bắt đầu đánh em trai, tát em trai một bạt tai, đối với em trai quyền đấm cước đá.
Em trai nhíu mày, nắm đấm vừa nắm chặt liền buông ra, không nhúc nhích để mẹ kế đánh.
Mẹ kế thật sự điên rồi. Cầm dao gọt hoa quả trên bàn, thẳng tắp hướng về em trai đâm xuống.
Em trai không né tránh, nhưng cuối cùng dao cũng không có rơi xuống trên người em trai.
Ôn Lương giúp hắn cản.
Như khi còn bé giúp hắn cản đám người vây đanh hắn kia một nắm đấm, giúp hắn cản Hàn Ly đập tảng đá kia...
Khi đó em trai là người trọng yếu nhất, coi như em trai phạm lỗi lầm.
Y đã từng là một người anh tốt, cuối cùng, y làm hư em trai.
Lượng lớn sền sệt máu tươi làm bẩn quần áo y cùng em trai.
Một dao kia cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là đâm trúng ngực phải Ôn Lương. Vậy đại khái là mẹ kế đối với em trai vẫn còn sót lại tình mẹ, chỉ là vẫn đau dữ dội.
Em trai ôm y, vùi đầu ở cần cổ của y, thân thể run rẩy, âm thanh nghẹn ngào.
"Anh hai... Xin lỗi, nhưng em không có cách nào buông tay..."
Ký ức sau đó, mặt em trai lại lạnh lùng.
Mẹ kế chết rồi.
Bên người em trai cũng có càng ngày càng nhiều người, y nhìn thần sắc tận tình của em trai, một lần lại một lần buồn thương.
Mãi cho đến khi em trai gặp gỡ Ôn Cẩm Dương, hắn dĩ nhiên chậm rãi như mẹ kế cùng đệ đệ, điên cuồng cố chấp.
Cuồng loạn khẩn cầu ôn nhu cùng trìu mến của em trai, yêu em trai yêu đến khăng khăng một mực, coi như bên người em trai có nhiều người hơn nữa cũng không rời hắn, không thể rời bỏ hắn.
Chân tâm một lần lại một lần đem ra, nhưng một lần lại một lần nhìn em trai đối với Ôn Cẩm Dương có bao nhiêu muốn gì được đó, ôn nhu săn sóc.
Mãi cho đến khi mệt mỏi, không còn khí lực nữa, trái tim mỗi lần đập phảng phất đều mang theo uể oải.
Mãi cho đến tính mạng y kết thúc.
Y xem em trai là thân nhân duy nhất, lấy hầu như hết thảy ôn nhu sủng ái đều dùng ở trên người em trai, em trai là người trọng yếu nhất với y...
Nhưng, xưa nay không quan hệ tình dục.
......
Lông mi Ôn Lương rung động, chậm rãi mở mắt ra, thanh niên trước mắt mặt không giống khi trẻ non nớt, cũng không có thành thục yêu diễm trong trí nhớ, trong chớp mắt, quen thuộc lại xa lạ.
Nhìn thấy y tỉnh lại, hiển nhiên rất cao hứng. Vẻ mặt hắn không muốn xa rời, trong ánh mắt còn có nhàn nhạt ôn nhu cùng hoài niệm.
"Anh hai..."
Lần thứ hai nghe được hai chữ này, uy khuất tức giận của Ôn Lương tức khắc toàn bộ bạo phát ra.
Rõ ràng ngủ rất lâu, tròng trắng mắt che kín tơ máu như mạng nhện, Ôn Lương vung tay...
"Hỗn trướng..."
Tiếng tát vang dị thường rõ ràng.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
12 chương
13 chương
10 chương
11 chương
12 chương








