Ôn Lương cùng học tỷ Lăng Tĩnh Á còn khá ngại ngùng, tuy rằng nội quy cấm chỉ nói chuyện yêu đương. Có lúc, con gái mẫn cảm và có sức quan sát tinh vi đến trình độ kinh khủng. Lăng Tĩnh Á một mặt lo lắng thăm dò: "Em là đang phiền lòng vì em trai mình sao?" Ôn Lương giương mắt nhìn Lăng Tĩnh Á, sắc mặt không chút thoải mái mà trắng xám khó coi như tờ giấy. Lăng Tĩnh Á có chút do dự, ấp a ấp úng nói: "Nhìn ánh mắt của em trai em rất không đúng..." Không chỉ là không đúng, nóng rực đến mức bốc cháy, tham lam như muốn đem con mồi nuốt vào bụng. "Không giống như là ánh mắt nhìn anh trai, mà là..." Người yêu. Lăng Tĩnh Á yên lặng, hai chữ cuối cùng rốt cục không nói ra. Ôn Lương sâu sắc nhìn Lăng Tĩnh Á một chút, mười ngón không tự nhiên cuộn lại. "Chuyện như vậy vẫn không nên nói lung tung thì tốt hơn." "Chị là đang nói linh tinh sao?" Thân thể Ôn Lương cứng ngắc một hồi. Tốn hết khí lực ổn định tâm tình mới không còn thất kinh. Lăng Tĩnh Á cắn môi, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Ôn Lương, giọng thành khẩn, rõ ràng nói: "Chị có thể giúp em." Ôn Lương mang theo Lăng Tĩnh Á đi gặp em trai, giới thiệu với em trai đây là bạn gái của y. Ánh mắt em trai thật đáng sợ, giống như lúc nào cũng có thể xông tới đánh y một quyền vậy. Vẫn còn tốt, em trai cuối cùng không động thủ, chỉ là đi tới trước mặt Lăng Tĩnh Á, âm thanh có chút khàn. "Nếu anh trai đã thích chị, vậy tôi chúc chị..." Nụ cười của em trai rất tà mị, nhìn qua thực nguy hiểm. Đôi môi thật mỏng khép lại mở, cuối cùng nói ba câu, tuy nhỏ giọng, nhưng vẫn để Ôn Lương nghe được. "Tôi chúc chị ít phúc mệnh thiển,..." "Tôi chúc chị vĩnh không nơi nương tựa,..." "Tôi chúc chị không được chết tử tế." Từng câu từng chữ, đều oán độc cực kỳ. Em trai thật sự là quá phận quá đáng, Ôn Lương kinh hãi, quát, muốn em trai xin lỗi Lăng Tĩnh Á. Em trai cười ha ha, đỏ cả vành mắt. "Anh hai tại sao lại muốn ở bên cô ta?" "Anh hai rõ ràng đã nói thích em nhất..." Anh hai tại sao có thể vì nữ nhân này mà hung dữ với em? Một tiếng lại một tiếng chất vấn, khiến Ôn Lương cảm giác đặc biệt bất lực. Lăng Tĩnh Á đứng tại chỗ, hai tay quấn lấy cánh tay Ôn Lương, tư thái thân mật. Em trai mạnh mẽ đẩy Lăng Tĩnh Á một cái, Lăng Tĩnh Á ngã ngồi dưới đất, dập cả chân. Ôn Lương vội vàng dìu Lăng Tĩnh Á đến phòng y tế. "Anh hai..." Em trai ở phía sau gọi y, tựa như lần Ôn Lương khi bé bị ngộ độc thức ăn tỉnh lại vậy, âm thanh run run, sợ hãi cùng bàng hoàng. Không giống chính là, lần này Ôn Lương không an ủi hắn, đỡ Lăng Tĩnh Á lên liền không hề quay đầu. Sự tình đương nhiên không thể nhanh như vậy liền xong xuôi. Lăng Tĩnh Á nói với y, em trai uy hiếp đe dọa cô ta, như mãnh thú rơi vào tuyệt cảnh liền liều mạng, thậm chí có lần suýt chút nữa đem cô ta bóp chết. Ôn Lương áy náy khom người, đồng thời cũng vì chính em trai mình nói xin lỗi. "Xin lỗi, liên lụy chị, em sẽ cùng Tiểu Phi nói chúng ta đã chia tay." Trong mắt Lăng Tĩnh Á lập loè lệ quang. Ôn Lương nói cho em trai tin này, em trai đầu tiên là mừng như điên, sau đó làm ra dáng vẻ chính mình đã sớm dự liệu được. Ôn Lương không nói gì, vẻ mặt nhàn nhạt. Em trai lại bắt đầu nổi nóng, lớn tiếng chất vấn: "Anh hai cứ vậy thích nữ nhân kia sao?" Nhìn khuôn mặt em trai vì đố kị mà vặn vẹo, Ôn Lương cảm thấy rất mệt, phi thường mệt. Y không nghĩ ra em trai làm sao lại biến thành dáng dấp như vậy. Lạnh lùng, kiêu ngạo, bất an, tùy hứng, cậy mạnh, nói một đằng làm một nẻo, có chút kiêu căng... Em trai đã từng rất đáng yêu. Làm sao lại biến thành như vậy... Cuồng loạn như người phụ nữ xinh đẹp kia. Ôn Lương hướng Hàn Ly thừa nhận hắn cùng em trai trước đây không giống nhau. "Cậu đối với em mình quá tốt rồi." Hàn Ly đẩy đẩy kính mắt, chậm rãi phân tích. "Có thể nó chỉ là quá mức mê luyến cái cảm giác này... Thậm chí nó không nhất định thật sự thích nam nhân... Ở vào cái tuổi mẫn cảm này, chính mình không làm rõ được cũng rất bình thường..." Đồng dạng với Hàn Ly ở "tuổi mẫn cảm" chậm rãi nói: "Cậu nên cố gắng thăm dò nó mới đúng, tỷ như tìm cho nó mấy người nữ nhân..." Ôn Lương suy tư một chút tính khả thi của phương pháp này, suy nghĩ đến độ tuổi ngây ngô của em trai, nhất quyết từ chối. Hàn Ly nhún nhún vai: "Thân là anh trai, không phải nên dẫn dắt chính em trai mình sao?" "Đừng nháo!" Ôn Lương xoa xoa mi tâm. "Chỉ là thăm dò mà thôi, lại không phải thật sự muốn phát sinh cái gì..." Ôn Lương giật mình. "Nói xem nào..." Hàn Ly buông xuống mắt, che lấp đi ánh mắt dị thường hưng phấn, ngón tay uốn lượn, ở trên bàn gõ nhẹ, ngữ khí bình tĩnh nói: "Rất đơn giản, chỉ cần..." Hàn Ly nói cái phương pháp kia quả nhiên rất hữu dụng. Thời điểm Ôn Lương đẩy cửa phòng bao ra đã nghĩ như vậy. Trong lòng vui mừng đồng thời lại có chút tức giận. Em trai ý loạn tình mê đè trên người một cô gái có dáng dấp thanh thuần, quần áo ngổn ngang, áo đã hoàn toàn lột ra, mà người phụ nữ kia toàn thân trần trụi, khuôn mặt ửng hồng đầy ý xuân, hai tay nhỏ và dài như ngọc ôm lấy cổ em trai. Phát hiện y đến, nữ nhân làm ra vẻ kêu lên một tiếng sợ hãi, bò lên chậm rì rì mặc quần áo của mình. Ánh mắt em trai có chút mê man, quần áo ngổn ngang nằm sấp ở trên giường trong hộp đêm. Ôn Lương có chút lúng túng, nói một câu: "Tiểu Phi thu thập một chút rồi đi ra đi." Vội vội vàng vàng lui ra. Ôn Lương không nhìn thấy chính là, ánh mắt em trai một chút sau đó liền tỉnh táo lại, trong con ngươi đầu tiên là tràn đầy không dám tin, đau thương nồng nặc tràn đến như sắp chết đi, cuối cùng hình ảnh ngắt quãng ở đôi mắt bị thiêu đỏ bởi sự thù hận. Hắn nhìn nữ nhân còn đang cười duyên kia, khóe miệng kéo lên một cái, nâng lên một độ cong tàn nhẫn... Một vài thứ bắt đầu thay đổi, trong một đêm, long trời lở đất. Ôn Lương ở bên ngoài chờ em trai hơn nửa tiếng, tâm tình có chút phức tạp. Vừa vui mừng em trai vẫn là thích nữ nhân, lại lo lắng em trai tuổi quá nhỏ, có thể hay không đối với thân thể không tốt. Em trai đi ra, hơi nhếch khóe môi lên, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ. Hắn nói: "Anh hai là không cao hứng lắm?" Ôn Lương ho nhẹ một tiếng, hàm súc nhắc nhở: "Tiểu Phi tuổi còn nhỏ, có một số việc vẫn là không cần làm tốt..." Em trai cười gật gù: "Em biết rồi." Ôn Lương bỗng dưng cảm thấy sau lưng sinh lạnh. Em trai đối với y lạnh nhạt rất nhiều, thời điểm đối mặt y luôn là dáng vẻ tươi cười, nhưng lại không còn thân như trước đây, càng giống như dùng để phân rõ giới hạn, giả tạo lại lễ phép. Không liên quan, em trai đại khái là không tiện. Ôn Lương thuyết phục chính mình, trong lòng lại vẫn có chút khổ sở. Ôn Lương không phát hiện, mỗi lần em trai nhìn thấy y cùng người nào ở gần, trong mắt đều là tức giận cùng vặn vẹo, so với trước đây không biết mãnh liệt bao nhiêu lần, đã đến mức độ điên cuồng. Ôn Lương bắt đầu cùng Lăng Tĩnh Á càng ngày càng thân. Nữ nhân hay ngại ngùng này cho y một tờ giấy viết thư màu xanh lục, hỏi y mấy năm về sau, có thể hay không cùng với cô ta ở bên nhau. Không giống với lần trước giả quen nhau, mà là thật sự ở cùng. Ôn Lương đối với đối phương cũng tồn tại chút hảo cảm, nửa mừng rỡ, nửa thấp thỏm đáp ứng. Mà đây lại điều sai lầm nhất y từng làm. Em trai lần này không làm ra hành động gì quá khích, đối xử Lăng Tĩnh Á với thái độ thờ ơ, vô cùng bình tĩnh. Cho tới khi y cùng Lăng Tĩnh Á đều cho rằng em trai đã tiếp nhận rồi. Sự giả tạo này, lại lấy phương thức tàn nhẫn nhất đâm thủng. Ôn Lương chưa từng thấy bộ mặt điên cuồng của em trai, hoặc là nói y không biết em trai đã điên rồi. Em trai hủy dung Lăng Tĩnh Á, dùng dao gọt hoa quả ở trên mặt Lăng Tĩnh Á một dao lại một dao. Tiếng hét thê thảm của Lăng Tĩnh Á chói tai đến mức chấn động khiến đầu y đau đớn. Máu, dưới đất toàn là máu... Khắp phòng đều là mùi vị hủ bại thối nát. Ôn Lương đẩy Ôn Du Phi ra. Lăng Tĩnh Á yên tĩnh nằm trên sàn nhà, đau đến ngất đi. Trên mặt da thịt màu đỏ tươi lòi ra bên ngoài, dữ tợn như ác quỷ, cũng không thể tiếp tục nhìn ra lông mày thanh nhã trước đây. "Anh hai là vì cô ta mới không cần em..." "Anh hai thích cô ta ở điểm gì, mặt à... Anh hai, mặt cô ta hiện tại đã không còn dễ nhìn nữa, anh hai nhìn em nha..." Em trai cười, cười rất ôn nhu, thuần khiết như trận tuyết rơi đầu tiên vào mùa đông. Ôn Lương nhưng lại muốn nôn. "A, anh hai tại sao có thể cứ thế chà đạp tình cảm của em..." "Em liền cứ vậy để anh hai buồn nôn..." "Anh hai không phải đã nói em quan trọng nhất sao..." Em trai nói gì, Ôn Lương đã nghe không rõ nữa. Chất lỏng lạnh lẽo theo khuôn mặt từng giọt một rơi xuống. Đây là..... một cơn ác mộng...