"Anh hai, em yêu anh... Muốn cùng anh hôn môi ôm ấp loại kia..." em trai mặt rất đỏ, từ lỗ tai một đường hồng đến cổ. Ôn Lương cẩn thận đỡ em trai muốn cho hắn nằm nghỉ một chút. Ánh mắt em trai rất sáng, sáng đến căn bản không giống người uống say, nếu như không phải trong không khí nồng nặc mùi rượu, cùng em trai không cách nào duy trì cân bằng thân thể thì Ôn Lương đã hoài nghi đây đều là em trai sắp xếp. Săn sóc vén chăn lên cho em trai, bỏ qua cặp mắt trước sau theo dõi y không chịu nhắm lại, Ôn Lương ở trong lòng ghim Hàn Ly một dấu... Đều do tên kia chuốc em trai nhiều rượu như vậy, em trai mới nói mê sảng... Ôn Lương khép hờ mắt, hai tay chắp ở sau lưng, run rẩy. Ôn Du Phi không chút an phận, hai tay quấn lấy eo Ôn Lương, xoay một cái, Ôn Lương liền nằm dưới thân em trai y. Từ khi nghe em trai nói xong, Ôn Lương có một loại cảm giác gặp ác mộng nhưng không tỉnh được. Mãi đến tận khi bị em trai đặt dưới thân, ấn đầu hôn môi, Ôn Lương đều có cảm giác không chân thực. Ôn Du Phi tâm tình rất kích động, thân thể rắn chắc hừng hực lửa nóng. Hai môi triền miên, thỉnh thoảng phát ra âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập. Kỹ thuật hôn của Ôn Du Phi cũng không giỏi, đầu lưỡi chỉ biết thô bạo xông vào miệng Ôn Lương, tham lam mút vào, hàm răng còn cứa đến sứt môi Ôn Lương, Ôn Lương cảm nhận được một trận sắc bén đâm nhói, dùng sức khước từ người ở trên. Ôn Du Phi bị đẩy ra, không làm ra hành động gì khiến Ôn Lương tức giận, đôi mắt bé ngoan nhắm lại, ngủ. Ôn Lương xoa xoa bờ môi bị em trai khinh bạc, có chút đau... Em trai lớn rồi, lại cho rằng anh trai là con gái mà thân mật... Ôn Lương nỗ lực nhếch khóe miệng, nụ cười nhưng lại quá mức cứng ngắc... Không có cách nào phủ nhận rằng, thân thể của y đang run rẩy, không biết là bởi vì tức giận hay là vì cái gì. Ôn Lương đứng ngốc nhìn em trai yêu quý nửa ngày. Em trai dung mạo rất đẹp đẽ, đẹp đến từng phân. Lúc ngủ rút bớt đi hung hăng ban ngày vào trong, khuôn mặt diễm lệ đầy tà khí cũng nhu hòa đi, như một con rối hình người mỹ lệ mà yên tĩnh, tinh xảo, cũng yếu đuối. Đêm đó, Ôn Lương ở phòng khách trống vắng quanh năm trong Ôn gia qua đêm. Ngày thứ hai không đợi em trai dậy, Ôn Lương đã sớm rời giường tới trường học. Ôn Lương sắc mặt trắng bệch, dưới mắt có thể thấy rõ quầng thâm. Hàn Ly ý tứ sâu xa nhìn Ôn Lương một chút, hiểu rõ cười cợt, chỉ có quần áo bị nắm đến mức nhăn nheo mới tiết lộ bất an của gã. Em trai vừa vào phòng học liền nhào tới trên người y, sợi tóc mềm mại sượt qua da thịt mẫn cảm sau gáy Ôn Lương, làm nũng: "Anh hai ngày hôm nay lại không chờ em." Ôn Lương thân thể cứng một hồi, thần sắc phức tạp. Giơ tay ở trên đầu em trai vỗ vỗ, nụ cười giống thường ngày ôn nhu, nhưng lại có chút miễn cưỡng. "Anh ngày hôm nay có chút việc." Ôn Du Phi gật gù, thức thời không hỏi nhiều, mà nheo mắt lại, nhìn cảnh cáo Hàn Ly ngồi cùng bàn Ôn Lương một chút. Nụ cười Hàn Ly càng thêm xán lạn, thấu kính phản xạ ánh sáng có chút chói mắt. Ngày hôm qua là sinh nhật Hàn Ly, party vừa bắt đầu, Hàn Ly bảo Ôn Lương buổi tối đi muộn chút, một mặt cao thâm khó dò nói muốn dẫn Ôn Lương đến một chỗ đặc biệt, Ôn Du Phi không yên lòng cũng đòi đi theo. Party mời không chỉ có bạn học cùng lớp Hàn Ly, càng nhiều hơn chính là bạn bè trên thương trường của cha Hàn Ly, rất nhiều người không khỏi cảm thấy gò bó. Bởi vậy, Hàn Ly rất sớm liền để trống thời gian, sai người lái xe mang bọn họ đi tới nơi gọi là đặc biệt. Nhìn từ ngoài thì là một quán bar bình thường. Khá kỳ quái chính là, bên trong quán rượu toàn bộ đều là nam nhân, còn có một hai nam nhân bắp thịt thô to nhả khói thuốc lá vào người nam nhân gầy yếu đang nỗ lực đến gần. Ôn Lương cảm giác rất không dễ chịu, bởi vì... Trong quán rượu ánh mắt nam nhân nhìn bọn họ như một con sói đói vào mùa đông đột nhiên nhìn thấy một đám dê béo. Có điều cũng còn tốt, Hàn Ly dẫn theo tài xế sát thần mặt lạnh, mà Hàn Ly cùng em trai nhìn cũng không phải người dễ bắt nạt. Ôn Lương gọi bartender một ly nước trái cây, thu được ánh mắt khiếp sợ của bartender, cuối cùng Ôn Lương gọi một ly Bách Hoa trà. Em trai cùng Hàn Ly uống rượu, hai người nói nói cười cười, thân thiết đánh lồng ngực cùng vai đối phương. Tầm mắt hai người ở giữa không trung giao chiến, kịch liệt đến mức có thể nhìn thấy đốm lửa. Theo đà này, phỏng chừng có thể lưu lại không ít máu ứ đọng. Ôn Lương vẻ mặt bình tĩnh nhìn hai người đánh "yêu" qua lại, thân thể bị dùng sức đánh khiến y nghe tê cả da đầu. Ôn Lương đối với em trai cười cợt, để em trai cùng mình đổi vị trí. Em trai không đáp ứng, chỉ là lại ngồi với y, thân thể cao lớn dựa vào vai y. Hàn Ly tay chén rượu siết chặt, khóe miệng tà tà nâng lên, đôi mắt sau thấu kính híp lại hiện ra ánh sáng lạnh lẽo, ý vị không rõ khích một câu: "A Lương thật là một người anh trai tốt." Ôn Lương cong mắt. "Tiểu Phi là một người em tốt." Sắc mặt Ôn Du Phi đột nhiên biến đổi, thật giống như rất không cao hứng. Đầu dựa vào vai Ôn Lương, hai tay thủ sẵn trên eo Ôn Lương đột nhiên tăng thêm khí lực. Ôn Lương nhíu nhíu mày, vỗ vỗ hai tay em trai ra hiệu hắn nới lỏng một chút, em trai nhưng oan ức lườm y một cái, còn mạnh bạo ở trên eo Ôn Lương bấm một cái. Buổi tối ngày hôm ấy quán bar này phát sinh một ít chuyện đặc biệt, một anh chàng đẹp trai như ánh mặt trời với vẻ mặt lạnh băng thông báo, người chung quanh bọn họ đồng thời trở nên ồn ào, âm nhạc vang lên, trên sàn nhảy có một cặp đôi đều là nam, nam nhân thành thục anh tuấn cùng một nam nhân khuôn mặt trẻ con hôn môi... Hàn Ly chỉ vào một đôi tình nhân đồng tính ngồi cùng một chỗ nói: "Hai người các ngươi với bọn hắn thật giống nhau." Một thanh niên to lớn tuấn lãng ôm eo người yêu hắn, giống như một trung khuyển cỡ lớn vậy, ở bên cổ thanh niên có khuôn mặt tinh xảo đang cười đến xinh đẹp làm phiền. Tư thế thật đúng là giống như đúc. Ôn Lương cười nhạt, không phản đối. Ôn Du Phi đăm chiêu, mịt mờ nhìn Hàn Ly một chút, ánh mắt vô cùng tối tăm, mang theo vài phần thấp thỏm. Hàn Ly cũng cười cười, bỏ qua đề tài này. Ôn Lương cảm giác ngày đó chính mình nhận được không ít kinh hãi. Hàn Ly nói: "Tôi nhớ tôi đại khái là thích nam nhân." Nói xong, ánh mắt sáng quắc nhìn Ôn Lương. Ôn Lương chấn kinh một hồi, sau đó châm chước nên nói như thế nào thì tốt hơn. Đồng tính luyến ái kỳ thực cũng không có gì, rất bình thường không phải sao, lúc y chỉ có bảy, tám tuổi đã biết rồi, kỳ thực là một chuyện rất bình thường. "A, biết rồi." Ôn Lương gật gù, ngữ khí bình thản như nói hôm nay khí trời tốt nhỉ. "A Lương cậu chẳng lẽ không cảm thấy... Đem một người đàn ông đặt ở dưới thân, mạnh mẽ thao đến khóc là một việc rất hưởng thụ sao?" Hàn Ly liếm liếm môi, trong mắt lập loè ý đồ cuồng nhiệt. Ôn Lương thật sự bị dọa sợ rồi, khóe mắt không ngừng co giật. Đột nhiên phát hiện bạn tốt y chơi chung từ nhỏ đến lớn là một con xà tinh bị bệnh đã thế còn không rõ bệnh, làm sao đây? "Tôi vẫn là tương đối thích con gái ôn nhu nhiều hơn." Ôn Lương trả lời, lông mày hiện ra một cỗ nhu ý. Tìm một cô gái ôn nhu hiền thục, đàm luận nói chuyện yêu đương, không nhất định phải đẹp cỡ nào, cũng chưa chắc sẽ yêu nhau đến mức nào, thoải mái là tốt rồi. Sau đó thuận thuận lợi lợi kết hôn, có một đứa con đáng yêu ngoan ngoãn, thanh thanh thản thản sống hết đời. Sau khi kết hôn có thể tiếp tục cùng em trai ở cùng một chỗ, tương lai đứa con của em trai cùng con của chính mình có thể chơi cùng nhau. Ôn Lương xưa nay đều không phải một người có dã tâm, mới bắt đầu nguyện vọng bình thản mà đơn giản. Y cơ hồ đem hết thảy ôn nhu cùng bao dung của mình đều đưa lên người Ôn Du Phi, vì lẽ đó, mặc kệ là trước đây hay là tương lai, em trai đều là một phần tính mạng y, nhưng dường như tương lai y sắp xếp như vậy, vẻn vẹn chỉ là có em trai mà thôi. Mà điều này, hoàn toàn không phải thứ Ôn Du Phi muốn. Ôn Lương nói xong câu đó, nụ cười trên mặt Hàn Ly phai nhạt đi, có chút miễn cưỡng. Em trai sắc mặt đen đến không thể nhìn. Em trai cùng Hàn Ly lại bắt đầu uống rượu, đúng, không phải cụng rượu, mà là tự mình uống, một chai tiếp một chai rót hết. Ôn Lương khuyên can mấy lần, em trai không để ý tới y. Uống một hồi, Hàn Ly vẫn duy trì tư thế không nói lời nào, em trai say lướt khướt dựa vào người y, tay phải còn máy móc cầm bình rượu thì đổ, y đỡ lấy liền một đầu tóc ẩm ướt nhỏ tích tích, mùi hương nóng bỏng thuần mùi rượu bắt đầu phát huy, mùi không thế nào ngửi nổi. Em trai uống say miệng liền mê sảng. "Anh hai, em thích anh... Không đúng, anh hai em yêu anh... Anh hai không cần thích con gái... Anh hai chỉ cần thích một mình em có được hay không..." Ôn Lương tiện miệng đáp lời, mặt mày bất đắc dĩ cùng sủng nịch tràn đầy, em trai nghe được câu trả lời thoả mãn cũng yên tĩnh lại, ngoan ngoãn tựa sát Ôn Lương. Ôn Lương chỉ cho rằng em trai đối với mình quá mức ỷ lại, sau đó đều sẽ tốt đẹp. Mãi đến tận... Ôn Lương mím môi, buồn bực loạn một đầu nhu thuận tóc của mình. Sau cái hôn kia, cho dù liều mạng thuyết phục mình là do bất ngờ, đối mặt với em trai, vẫn không có cách nào không rối rắm. Ôn Lương nhanh chóng tan vỡ. Em trai đứng ở cửa phòng y, cố ý quay đầu nhìn nơi khác, lỗ tai đỏ bừng quay về phía Ôn Lương, trong thanh âm thấp thỏm mong đợi quá mức rõ ràng. "Tối ngày hôm qua, em... Anh hai tính thế nào?" "Tiểu Phi..." Nụ cười Ôn Lương có chút bất lực, xoa xoa trán mình, thanh âm uể oải muốn che lấp cũng không được. Không thể đáp ứng, không thể đáp ứng... Thời điểm nhìn đến khuôn mặt trắng xám của em trai, cuối cùng vẫn là thở dài. "Để anh nghĩ lại..." Đóng cửa lại, đêm đó vẫn không thể chợp mắt.