Ôn Lương cùng Hàn Ly trở thành bằng hữu. Hàn Ly rất thành khẩn xin lỗi vì chuyện đánh nhau cùng Ôn Lương và Ôn Du Phi, còn từ túi tiền nhỏ của mình móc tiền bao hai người kia. Mà thời điểm Hàn Ly cúc cung biểu thị áy náy với Ôn Du Phi thì Ôn Du Phi mạnh mẽ cắn răng để Hàn Ly lăn, đừng giả vờ giả vịt. Trong lúc nhất thời tình cảnh có chút lúng túng, Hàn Ly rủ xuống đầu, nhìn vô cùng âm u. Thân là anh hai tốt Ôn Lương, tự nhiên dũng cảm đứng ra vì em trai mình không lễ phép mà xin lỗi. "Anh hai..." Ôn Du Phi bất mãn kéo tay áo Ôn Lương, Ôn Lương không để ý đến hắn. Ôn Du Phi tàn nhẫn trừng Hàn Ly một chút, lộ ra răng nanh nhỏ, như một chú chó săn nhỏ muốn cùng đối phương đánh nhau. "Không sao..." Hàn Ly âm thanh nhược nhược, hai mắt thật to đỏ ngầu, nhìn rất đáng thương. Ôn Lương không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ đầu em trai mình, ra hiệu hắn an phận một chút, lại lần nữa áy náy xin lỗi. Ôn Du Phi cắn chặt môi không nói nữa, Hàn Ly thỉnh thoảng quăng tới ánh mắt khiêu khích khiến hắn nắm chặt nắm đấm nhỏ. "Cậu đối với em trai mình thật tốt..." Hàn Ly dáng vẻ một mặt ước ao, hai tay để sau lưng, bất an ngọ nguậy, trong mắt toát ra một tia khát vọng, "Chúng ta có thể làm bằng hữu không?" "Đương nhiên..." "Không thể!" Hai anh em đồng thời vang lên, hai mặt nhìn nhau một chút. Hàn Ly cười cong mắt, vừa rồi khóe mắt còn lấp loé nước mắt trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích, "Chúng ta sau này chính là bạn tốt !" Giải quyết dứt khoát. Ôn Lương câm lặng: Y cái gì cũng chưa kịp nói a, đừng tỏ ra quen thuộc như vậy chứ! Ôn Du Phi hừ một tiếng, hất tay Ôn Lương, thở phì phò chạy mất, Ôn Lương liền vội vàng đuổi theo. Sau đó Hàn Ly cùng Ôn Lương thành bằng hữu. Em trai rất không cao hứng, đập nát hết đồ trong phòng Ôn Lương. Ôn Lương không nỡ mắng em trai mình, còn ôm hắn một hồi lâu động viên, tên tiểu hỗn đản này "A ô" một cái, cắn bả vai Ôn Lương, thời điểm nhả ra răng còn mang theo tơ máu đỏ tươi. Thực sự đủ đau, Ôn Lương âm thầm cau mày, không phát hỏa, tiểu hỗn đản kia trước hết còn mù quáng, cố nén nước mắt lên án: "Anh hai đã nói chỉ đối tốt với một mình em, anh hai lừa người, anh hai lừa người..." Ôn Lương cảm giác em trai mình vẫn rất là đáng yêu, một mặt lại có cảm giác vô lực. Hàn Ly là một hài tử rất được người yêu thích, đặc biệt là lúc hắn cố ý thân cận một người. Ôn Lương khi đó còn vô cùng ôn hòa mềm mại, đối với cáo nhỏ Hàn Ly lấy lòng căn bản không có cách nào từ chối. Ôn Du Phi rất hoang mang, hầu như là nắm lấy tất cả thời gian tự do kề cận Ôn Lương, lúc Ôn Lương cùng Hàn Ly đàm tiếu, hắn càng là nắm chặt tay Ôn Lương, đến mức Ôn Lương thường sẽ cảm thấy đau. Ôn Lương cho rằng em trai mình tức rồi, lại không hiểu tại sao hắn sinh khí. Chỉ là cũng không giống sinh khí a. Em trai càng ngày càng thích ngủ cùng y trên một cái giường, ngủ thì sẽ như một con bạch tuộc triền ở trên người y. Mỗi đêm trước khi ngủ, một lần lại một lần ở bên tai Ôn Lương lặp lại: "Anh hai thương em nhất, anh hai chỉ thương một người là em thôi, đúng không?" Ôn Lương không thể làm gì khác hơn là một lần lại một lần bảo đảm, mình là người hiểu rõ hắn nhất, người quan trọng nhất cũng là hắn. Chậm rãi y cùng em trai đều lớn lên, Hàn Ly cũng cao lớn hơn. Hóa ra em trai vẫn cùng Hàn Ly cãi nhau, Hàn Ly đều là cười híp mắt, không quan tâm không giận, nhưng cuối cùng chịu thiệt vẫn là em trai. Ôn Lương dần dần nhận rõ bản chất giảo hoạt của Hàn Ly, chính là không ai nói trước, y cũng sẽ hướng về em trai mình. Sau đó em trai không cùng Hàn Ly ầm ĩ nữa, chỉ là hai người mỗi lần nói chuyện đều miễn không được một phen châm chọc. Em trai dần dần nảy nở, con mắt không giống như khi còn bé như vậy tròn tròn, mà trở nên hẹp dài, mỗi lần híp mắt lại, luôn khiến người ta có một loại cảm giác nguy hiểm, hơn nữa dung mạo như vậy thực sự quá kinh người, diễm lệ đến khiến lòng người run rẩy, đẹp đẽ đến mức có chút ác liệt. Hàn Ly mang kính, dáng dấp ngoan ngoãn nhu thuận khi còn bé đã không thấy bóng dáng, đôi mắt lập lòe sau thấu kính mỏng manh, như một lão hồ ly không giờ khắc nào không tính toán. Tháng ngày ở Ôn gia vẫn tiếp tục, yên bình trước cơn bão dần biến mất. Người phụ nữ xinh đẹp kia vẫn không gả cho cha, địa vị ở Ôn gia có chút lúng túng. Tính tình bà ta càng ngày càng kém, quả thực như người bệnh, thường xuyên nhìn thấy bà ta cầm cái chén hay gạt tàn thuốc đập những người hầu xui xẻo đáng thương kia. Bà ta thường xuyên chửi bới cha, cũng sẽ chửi bới Ôn Lương cùng con trai của chính mình, nhưng chỉ có thể xả chút bực tức trên người qua người hầu, ngày trước là bởi vì sợ bà ta, sau này thì lớn rồi, sẽ không như khi còn bé để mặc bà ta làm gì làm, người hầu Ôn gia bởi vậy đổi lại rất chịu khó. Ôn Du Phi trực tiếp cùng Ôn Lương chen ở trên một cái giường, không quản vóc người của bọn họ đều lớn hơn, lúc bé thì giường còn rộng rãi giờ lớn rồi nhỏ đến mức phải chen chúc. Ngày nào đó rời giường Ôn Lương phát hiện em trai y vẻ mặt có chút kỳ quái, mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, không dám nhìn mặt y. Ôn Lương cho rằng hắn sinh bệnh, tay sờ xoạng trán của hắn, em trai lại như bị cái gì kinh hãi, trực tiếp nhảy lên, vọt vào toilet. Ôn Lương lại không biết, em trai y ở trong phòng tắm nắm chặt dục vọng non nớt của hắn, trên dưới luận động, trong miệng nhẹ giọng nỉ non: "Anh hai..." Mãi đến tận trong không khí bắt đầu tràn ngập nhàn nhạt mùi tanh nồng. Ôn Lương chỉ phát hiện, quan hệ em trai cùng Hàn Ly càng giương cung bạt kiếm, tuy rằng bọn họ không cãi nhau. Bọn họ chỉ là đấu đấu võ mồm, cũng sẽ làm bộ tùy ý đánh lồng ngực hay vai đối phương, chỉ có điều âm thanh kia nặng nề vang lên cùng tiếng xương cốt vỡ vụn thật giống nhau, dù sao cũng khiến Ôn Lương cảm thấy thân thể của mình có chút đau. Mà em trai cùng Hàn Ly còn có thể mặt không biến sắc đàm tiếu, cái này cũng là một loại bản lĩnh khiến người ta khâm phục. Đương nhiên, y vẫn là đau lòng em trai mình. Vì lẽ đó hầu như mỗi một lần, y đều đi tới vỗ bỏ tay Hàn Ly, để hắn đừng bắt nạt em trai y. Hàn Ly ôm lấy môi, vẫn nhợt nhạt cười. Mang mắt kính cũng có chỗ tốt, chỉ cần cách một tầng kính mỏng manh, liền không ai có thể nhìn ra ngươi đến cùng đang suy nghĩ cái gì. Từ năm đó bắt đầu hiếu kì, gã đều đặt sự chú ý ở trên người Ôn Lương, mà vừa bắt đầu còn nông cạn ước ao ngóng trông, chậm rãi đã biến thành đố kị, điên cuồng đố kị. Gã càng ngày càng chán ghét Ôn Du Phi, bởi vì Ôn Lương đối với tên đó rất tốt, mà loại tốt đấy, chính mình không chiếm được một phần mười. Ôn Du Phi cũng không phải không chán ghét gã, bởi vì gã chiếm không nhỏ sự chú ý của Ôn Lương, Ôn Lương đối với người bạn này vẫn là rất quan tâm. Vì lẽ đó bọn họ duy trì mặt ngoài hòa bình, kì thực đối chọi gay gắt. Ôn Du Phi rất chướng mắt, không ngừng mà nghĩ, người này nếu như biến mất hoặc chết rồi thì thật tốt a... Ôn Du Phi hiển nhiên với gã là cùng một loại người, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt ác độc vặn vẹo của Ôn Du Phi, gã đều có cảm giác đang nhìn chính mình, đồng thời lại mơ hồ cảm thấy hưng phấn. Nhìn a, hắn cũng đang ghen tỵ oán hận ngươi... Đáng hận nhất đương nhiên là A Lương , gã thích A Lương như vậy, A Lương lại không chịu thích gã lấy một điểm. Ôn Lương ngũ quan cũng trổ ra, lông mày không dày, chỉ như mực loãng nhẹ quẹt một nét bút, mắt sắc cũng không sâu, như hạt lưu ly trong veo, chỉ nhìn khuôn mặt đơn thuần này, không khỏi khiến người ta cảm thấy người này quá quạnh quẽ. Nhưng Ôn Lương cười lên rất ưa nhìn, tựa ngày đông lạnh lẽo được ngồi bên cửa sổ cạnh máy sửa một cách thoải mái. Đặc biệt là khi nhìn Ôn Du Phi, con ngươi lạnh nhạt liền có nhiệt độ, mặt cũng ôn hòa, có thêm ít nhiều chân tâm cùng sủng nịch, làm cho Hàn Ly đố kị đến muốn phát điên. Gã cùng em trai tốt của A Lương quả thực như nước với lửa, nếu như không phải cả hai đều đối với nhau tồn tại kiêng kỵ, sợ là không biết đã ném đá giấu tay giết chết đối phương bao nhiêu lần. Gã cùng Ôn Du Phi đánh một trận. Ngày đó Ôn Du Phi ở ngay trước mặt gã ôm eo A Lương, hai tay ám muội lặng lẽ di xuống, đầu tựa ở bả vai A Lương, miệng quay về phía lỗ tai A Lương, mỗi lần nói chuyện, đều tiến vào như kề sát ở bên tai A Lương mà hôn. Ôn Du Phi vẫn không lớn mật đến mức để A Lương biết được, cẩn thận từng li từng tí một làm bộ vô ý giống như thăm dò điểm mấu chốt của A Lương, ở góc độ A Lương không nhìn thấy, không hề có một tiếng động đối với mình trào phúng khiêu khích. Hàn Ly nâng mắt, khóe môi độ cong bất biến, móng tay suýt chút nữa bấm nát lòng bàn tay chính mình. Từ khi còn bé bắt đầu chú ý một người, tình cảm đến cùng sẽ phát sinh biến hóa gì đó, sẽ khiến gã như thế nào? Hàn Ly không biết, cũng từ chối suy nghĩ. Gã cùng Ôn Du Phi thoải mái đánh một trận, không có bất kỳ lý do gì, đến khi hai người đều không còn khí lực mới thôi. Cởi quần áo, trên người xanh xanh tím tím vô cùng khủng bố, phảng phất xương cốt cũng phát đau. Hai người đều ngồi dưới đất thở hổn hển, Ôn Du Phi ánh mắt lạnh lợi, điên cuồng lại vặn vẹo, còn có một tia thất vọng không dễ phát hiện. Vậy sau này, bọn họ xem nhau là đối thủ, là đối tượng cần phòng bị nhất. Mãi cho đến khi bên người Ôn Lương xuất hiện một nữ nhân tên Tĩnh Á, Hàn Ly trầm thấp bật cười. Ôn Du Phi trên mặt vặn vẹo, hầu như không có cách nào che giấu. Thời điểm cấp 2, Ôn Lương gia nhập câu lạc bộ kịch của trường. Vào lúc Hàn Ly cùng Ôn Du Phi đánh đến bất phân thắng bại, Lăng Tĩnh Á nhõng nhẽo đòi Ôn Lương gia nhập clb kịch. Lăng Tĩnh Á so với Ôn Lương lớn hơn ba tuổi, là học tỷ lớp 11. Mới đầu một thân mềm mại nhu hòa, quần áo trắng tinh, một cái nhíu mày, nụ cười đều có hàm súc tao nhã, tính tình kỳ thực ngại ngùng cực kì, lần đầu xuất hiện trước mặt học đệ Ôn Lương hai gò má còn không tự nhiên hồng nhạt. Nàng mời liền bị Ôn Lương từ chối sau đó mặt đỏ bừng, lắp bắp nói không ra lời, ánh mắt nhưng kiên trì quật cường. Ôn Lương cảm thấy vị học tỷ hay ngại ngùng này thật sự thú vị, ôn hòa lại kiên trì giải thích với nàng một đống lý do đường hoàng, tỷ như muốn học tập tốt, loại hình kịch bản đối thoại rất mẫn cảm, hi vọng bọn họ có thể mời cao minh khác. Lăng Tĩnh Á mặt đỏ đến sắp chảy ra máu, gập ghềnh trắc trở nói nàng sẽ không bỏ qua, muốn Ôn Lương suy nghĩ một chút nữa. Sau đó là ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư... Lăng Tĩnh Á đều sẽ chạy tới nhắc lại một lần thỉnh cầu. Ôn Lương bản chất vốn cũng không yêu thích nam nhân, tuổi đủ chính trực thông suốt, đối với thanh lệ đẹp đẽ học tỷ ít nhiều gì cũng có chút hảo cảm, cuối cùng vẫn là bị Lăng Tĩnh Á miệt mài phải đáp ứng. Suy nghĩ, trở lại cùng em trai cố gắng nói một chút, sẽ không có chuyện gì... chứ? Trở về nhà, ăn xong cơm tối, đang chuẩn bị trước khi ngủ nói cho em trai chuyện này. Em trai rất không cao hứng, loại không cao hứng này rõ rõ ràng ràng thể hiện ra. Ngồi ở trên giường trực tiếp quay lưng đi không để ý tới Ôn Lương, Ôn Lương bóp bóp vai, ôn nhu dụ dỗ. Em trai rốt cục vẫn là để ý đến y, có điều âm thanh có chút rầu rĩ: "Anh hai có phải là muốn giao lưu nhiều bạn mới một chút? Em vẫn quấn quít lấy anh hai khiến anh hai rất phiền à..." Em trai đã kinh động đến mức thân thể khỏe mạnh phát run, hiển nhiên là bất an cực kỳ. Ôn Lương bực mình nhìn em trai mình, xoa xoa tóc hắn, mái tóc mềm mại bị xoa thành tổ chim. Ôn Lương thực sự cảm thấy có chút oan ức, không hiểu em trai bất an điều gì. "Anh, tức rồi?" Thanh âm của em trai cẩn thận từng li từng tí một, nhược nhược, e sợ y sẽ không cao hứng. Ôn Lương bất đắc dĩ thở dài, hết lần này đến lần khác bảo đảm người trọng yếu nhất vĩnh viễn là hắn. Em trai lúc này mới mặt mày hớn hở, lại quấn quít lấy Ôn Lương để Ôn Lương hôn má hắn, nói là khiến hắn đau lòng nên muốn bồi thường. Ôn Lương cảm thán em trai lớn vậy rồi còn như khi lúc bé dính người làm nũng, đôi môi mềm mại muốn đụng vào gò má em trai thì đầu hắn đột nhiên lệch một cái, Ôn Lương liền đụng vào một vật mềm mềm ấm ấm, cả người trực tiếp thất thần. Em trai cười với y, nói "Anh hai, ngủ ngon", nằm xuống kéo chăn lên, nhắm mắt lại, lông mi thật dài hạ xuống, như một bảo bảo ngoan ngoãn. Ôn Lương sờ môi mình, ấm ấm. Ân, cái kia vừa rồi là nụ hôn chúc ngủ ngon đi, không cẩn thận hôn sai vị trí mà thôi. Em trai cũng vô ý, vì thế không cần để ý... Tiếp đến cũng nằm xuống ngủ. Một đêm không chợp mắt.