Sống Lại Bị Em Trai Cầm Tù
Chương 56
Sau khi xuất viện, em trai bắt đầu để ý đến y, có điều ở trước mặt người phụ nữ kia vẫn là không cho y sắc mặt tốt.
Ôn Lương cũng không tiếp tục thi được hạng nhất nữa, thành tích đều là ở hạng năm, hạng sáu, hạng nhất thành em trai y.
Chỉ là xem ra em trai cũng không vui, mỗi lần có phiếu điểm, đều sẽ nhìn y bằng ánh mắt bất an.
Ôn Lương cười cười, không để ý, cũng không đi an ủi cùng giải thích.
Đêm đó ngủ đến nửa đêm, Ôn Lương bị cảm giác lành lạnh trên cổ làm cho tỉnh giấc. Có người chăm chú nhìn mắt y, đem đầu kề sát trên cổ y, trong hoàn cảnh tối đen yên tĩnh không một tiếng động, Ôn Lương nghe được âm thanh từng đợt khóc nức nở.
"Anh hai đừng giận, anh hai đừng không để ý tới em."
Ôn Lương im lặng một hồi, cuối cùng vẫn là kéo Ôn Du Phi vào trong ngực.
Hoàn cảnh quá mức hà khắc, làm Ôn Lương không thể không mau mau trưởng thành. Y không có bất kỳ trợ giúp nào, phải tự mình tìm kiếm phương thức tồn tại, chỉ lỡ đi nhầm một bước, chính mình cũng khó có thể tưởng tượng.
Tuổi thơ Ôn Lương cũng không phải hiểu rất rõ những điều này, y chỉ biết người phụ nữ xinh đẹp kia không thích y ưu tú hơn so với em trai, chỉ cần là chuyện liên quan đến em trai, dù y làm cái gì, cũng không được tốt hơn so với em trai.
Ôn Lương bắt đầu đem càng nhiều tinh lực dồn vào piano, người phụ nữ kia đối với chuyện này rất hài lòng, ngay cả ánh mắt nhìn y cũng ít đi chút lạnh lẽo.
Tiểu Lương thật sự là có thiên phú âm nhạc, sau này lớn lên liền làm nhà soạn nhạc có được hay không a?
Em trai nói dáng vẻ y đánh đàn rất ưa nhìn.
Em trai nói với bà ta mình cũng muốn học piano, bà ta nhíu lông mày, khiển trách: "Học thứ kia làm gì? Cho dù học được tốt, về sau cũng chỉ là đồ chơi cho người khác kiếm niềm vui."
Bà ta đã quên hạ thấp giọng, y đang đàn liền rối loạn mất vài nhịp.
Cũng may không ai nghe hiểu được.
Thời gian trong quá khứ chậm rãi trôi qua, người phụ nữ kia vẫn là không thích y, nhưng cũng không làm khó dễ y, chỉ là không để ý mà thôi. Em trai lúc không có người phụ nữ kia, càng ngày càng dính y, nếu y cùng bạn học khác nói nhiều thêm mấy câu sẽ tức giận.
Mỗi lần thi y đều kém hơn so với em trai, người phụ nữa kia cũng sẽ không đánh em ấy nữa.
Tháng ngày trải qua vẫn bình ổn.
Nhưng loại yên tĩnh này không duy trì được bao lâu.
Tính khí người phụ nữ kia ngày càng tệ, người hầu trong nhà thường bị bà ta quở trách vô tội.
Cha cùng bà ta không kết hôn, cho dù cậu của em trai tới cửa đến đòi lý lẽ.
Cha liền giải thích, nhà ngoại Ôn Lương không cho phép. Cậu của em trai liền không nói nữa.
Mẹ Ôn Lương là vị hôn thê của Ôn Càng Trạch, tuy rằng cho đến lúc chết Ôn Càng Trạch cũng không cưới bà. Mẹ Ôn Lương vẫn yêu Ôn Càng Trạch, thậm chí không kết hôn vẫn có con cho Ôn Càng Trạch. Mà mẹ của Ôn Du Phi cũng nhất kiến chung tình với Ôn Càng Trạch, bỏ thuốc bò lên giường Ôn Càng Trạch.
Nhà ngoại Ôn Lương khi đó vẫn chưa suy tàn, là giới chính trị quyền quý ở thủ đô, mà bối cảnh phía sau của người phụ nữ xinh đẹp kia là hắc đạo lớn nhất tại S thị.
Cậu của em trai không phản bác nguyên nhân Ôn Càng Trạch nói, cũng bởi vì người phụ nữ xinh đẹp kia khiêu khích mẹ của Ôn Lương, mới khiến thân thể yếu ớt sinh non, không lâu liền mất.
Vì lẽ đó nhà ngoại của em trai vẫn luôn rất đuối lý, sau đó nhà ngoại Ôn Lương sụp đổ, cũng không nhắc lại chuyện này nữa, người phụ nữ kia vẫn không chiếm được chính danh.
Dựa theo logic này, Ôn Lương phải hận người phụ nữ kia cùng em trai mới đúng.
Có điều rất đáng tiếc, này không phải chân tướng thật.
Ôn gia từng đụng phải nguy cơ phá sản, Ôn Càng Trạch lần đó dẫn theo Ôn Lương đi đến nhà ngoại Ôn Lương, hi vọng ông ngoại Ôn Lương nể mặt cháu ngoại ra tay giúp đỡ.
Ông ngoại Ôn Lương rất ghét y, so với người phụ nữa kia càng không hề che giấu thể hiện ra.
Sau khi Ôn Càng Trạch nói rõ ý đồ đến, Ôn Lương đã từng ước ông ngoại chỉ là cười lạnh, nhưng ánh mắt của ông ta làm Ôn Lương cảm thấy mình còn buồn nôn hơn đống rác ven đường.
"Nếu như không phải tên đồng tính luyến ái mày lừa con gái tao, nó làm sao sinh ra cái loại buồn nôn này, con gái tao cũng sẽ không âu sầu mà chết."
Ông ngoại Ôn Lương đem bọn họ kể cả lễ vật Ôn Càng Trạch mang đến ném ra ngoài.
Sau đó Ôn Lương biết được ông ngoại mình cùng ông ngoại của em trai không giống nhau, ông ngoại y sẽ không đem đồ ăn ngon cho y, sẽ không dẫn y đi chơi.
Ôn Lương biết được cha của y là đồng tính luyến ái. Y cố ý đi thăm dò, đồng tính luyến ái nghĩa là cha thích nam nhân.
Ôn Lương còn biết mẹ của y là bởi vì biết cha y là đồng tính luyến ái mới bị tức chết.
Chỉ là y cái gì cũng không làm được, đương nhiên y cái gì cũng không muốn làm.
Từ thái độ của ông ngoại có thể thấy được, mẹ nhất định là không thích y, phải nói là phi thường căm ghét. Bà yêu cha, hay là nói yêu đến mức có thể khoan dung một người phụ nữ khác tồn tại. Cũng bởi vì cha thích nam nhân, lừa dối tình cảm của bà, nên hết thảy yêu thương đều biến thành hận thù, con trai của chính mình cũng căm ghét.
Vì lẽ đó, Ôn Lương không có ý định báo thù cho người mẹ mà ngay cả tình mẫu tử cũng không có kia, huống hồ kẻ thù còn là cha của mình.
Mà cha vốn là không thích y, sau khi y biết chuyện này, cũng chỉ là càng thêm không thích mà thôi.
Người phụ nữ kia cùng cha cãi nhau, cũng là đơn phương ồn ào. Bà ta cuồng loạn, cha lại tao nhã ngồi trên ghế sofa nhìn báo uống trà, chút dư quang đều không phân một tia cho người phụ nữ kia.
Ôn Lương cùng em trai trốn ở trên lầu, nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo của bà ta, cuối cùng còn dùng móng tay sơn màu đỏ như máu cào cha y.
Mặt cha bị thương, mặt vẫn không chút cảm xúc đẩy bà ta ra, đi ra ngoài.
Bà ta ngồi sụp xuống, vùi đầu vào khuỷu tay, "Ô ô" khóc.
Y cảm giác mình nên an ủi em trai một chút, dù sao người dưới lầu kia vẫn là mẹ của em trai, nhưng mặt em trai lại lạnh lùng, giống cha không chút cảm xúc.
"Anh hai, anh biết không, người phụ nữ kia bà ta chỉ yêu cha, không chút nào quan tâm tới em, chỉ biết bảo em lấy lòng cha, như vậy cha sẽ cưới bà ta. Mặc kệ em làm thế nào, cha cũng không nhìn em một chút, vì vậy người phụ nữ kia cũng bắt đầu oán hận em, nói em vô dụng... Cậu cùng ông ngoại bọn họ không phải rất thương em sao? Tại sao chỉ có thể bảo em nghe lời người phụ nữ kia, còn nói em giúp người phụ nữ kia nhiều một chút... Kỳ thực người phụ nữ kia đối với bọn họ mới phải quan trọng nhất, tốt với em cũng là nể mặt người phụ nữ kia..."
"Vì lẽ đó chỉ có anh hai là đối với em tốt nhất, anh hai vĩnh viễn chỉ đối xử tốt với một người duy nhất là em nha..." Em trai mềm mại làm nũng với y, nở nụ cười ngọt ngào, nhưng trong mắt lại là một mảnh âm trầm.
Tất cả mọi chuyện, vào lúc đó đã lộ ra đầu mối. Ôn Lương lại không phát hiện, sau đó càng mặc kệ, đến cuối cùng rốt cục không cách nào cứu vớt...
Ôn Lương lúc đó thận trọng gật đầu, phảng phất đó là lời thề thận trọng nhất cả đời y vậy.
......
Đến năm ba, Ôn Lương cùng Ôn Du Phi vẫn chung lớp. Em trai ngồi cùng bàn với y, mỗi lần ai cùng Ôn Lương nói chuyện đều sẽ bị dung nhan đẹp đẽ kia của Ôn Du Phi hung hăng trừng mà khóc, sau đó ngoại trừ em trai không ai cùng Ôn Lương nói chuyện nữa.
Hàn Ly chính là vào năm ấy chuyển đến lớp bọn họ, còn cướp đi vị trí của Ôn Du Phi, Ôn Du Phi từ đây đối với gã ghi hận trong lòng.
Hàn Ly khi còn bé không đeo kính, khuôn mặt thon dài trắng nõn nà, thanh thanh tú tú, miệng đặc biệt ngọt.
"Cô giáo người thật xinh đẹp, so với minh tinh trên ti vi còn xinh đẹp hơn."
Khi đó chủ nhiệm lớp còn trẻ bị nói đến thật vui vẻ. Mãi cho đến rất lâu sau đó, chủ nhiệm lớp cũng không biết Hàn Ly nói vị minh tinh trên ti vi kia thực ra là một ngôi sao hài rất béo.
Hàn Ly lúc nhỏ là một kẻ nhan khống, liếc mắt liền thấy trong lớp người ưa nhìn đáng chú ý nhất là Ôn Du Phi. Vui vẻ chạy đến trước mặt Ôn Du Phi, lộ ra nụ cười ngọt ngào, vô cùng có lễ phép thương lượng: "Bạn học, mình có thể ngồi chỗ này không?"
Hàn Ly muốn chính là vị trí của Ôn Lương, ngón tay e lệ chỉ vào chỗ ngồi Ôn Lương.
Ôn Du Phi chỉ nghe thấy lời Hàn Ly, không chú ý ngón tay hắn chỉ nơi nào, trực tiếp nổi giận, mạnh mẽ đẩy Hàn Ly một cái: "Anh hai chỉ có thể ngồi với tôi!"
Hàn Ly không phòng bị bị đứa nhỏ đẹp đẽ kia ra tay, đặt mông ngã xuống đất, đau đến nhe răng. Hàn Ly là con một trong nhà, lúc nào cũng bán manh trêu đùa, người trong nhà đều đau đầu, bởi vậy từ nhỏ làm mưa làm gió quen rồi, làm gì có ai không cho gã mặt mũi như vậy. Mỹ nhân đẹp hơn nữa cũng không thể an ủi trái tim pha lê của gã! Nhìn thấy Ôn Du Phi được Ôn Lương khẩn trương kéo lại, mắt to tròn xoay một vòng, lại ngồi dưới đất khóc rống lên.
Chủ nhiệm lớp nghe tiếng chạy tới, Hàn Ly khóc thút thít nghẹn ngào nói ra "chân tướng": "Em... Em chỉ là hỏi bạn ấy một chút có thể hay không để em ngồi chỗ này, em rất thích vị bạn học bên cạnh bạn ấy, không nghĩ tới bạn ấy... bạn ấy..." Hàn Ly tựa hồ khóc đến nói không nên lời.
Ôn Du Phi nghe thấy lời người khác dám nói yêu thích anh hai của mình, càng tức khí giơ chân: "Không cho phép yêu thích anh hai tôi, tôi không cho phép cậu ngồi chỗ này!"
Sau đó, chủ nhiệm lớp ôm Ôn Du Phi kéo ra ngoài. Hàn Ly lộ ra một nụ cười như ý, sau khi được chủ nhiệm lớp an ủi, mắt đỏ chót ngồi vào vị trí của Ôn Du Phi.
Hàn Ly lúc này mới bắt đầu quan sát bạn ngồi cùng bàn mới của mình, lông mi thật dài, so với bạn gái gã kết giao lúc năm hai còn dài hơn, da dẻ trắng nõn, như đậu hũ hạnh nhân vậy, rất muốn cắn một cái. Hàn Ly chép miệng một cái, bạn ngồi cùng bàn mới cũng không tệ, tính khí cũng không kém như tính khí của mỹ nhân vừa nãy! Hàn Ly di chuyển, một lần nữa treo lên nụ cười ngọt ngào, tự giới thiệu mình: "Tôi tên Hàn Ly, cậu tên gì?"
Bởi vì vừa mắt thấy người này bắt nạt em trai mình, Ôn Lương lành lạnh nhìn Hàn Ly một chút, trực tiếp quay đầu đọc sách.
Hàn Ly vừa lành lại tâm hồn pha lê liền nứt ra.
Ôn Du Phi cùng Hàn Ly đối chọi, bởi vì gã đoạt vị trí của mình, đó là vị trí trong lớp gần anh hai nhất. Hàn Ly còn nói yêu thích anh hai, vạn nhất anh hai thật sự bị tên gia hỏa giảo hoạt kia lừa đi thì làm sao bây giờ?
Hàn Ly là một kẻ lỳ đòn hơn nữa còn thù dai, gã thích cướp đồ vật mà người khác yêu thích, đặc biệt là đồ vật yêu thích của người chọc tới gã.
Vì lẽ đó gã đối với Ôn Lương biểu hiện ra lạc thú rất lớn, nhưng mặc kệ gã nói chuyện cùng Ôn Lương như thế nào, Ôn Lương đều không để ý đến gã, sau đó liền thẳng thắn không nhìn gã cái nào. Ôn Du Phi đối với việc này hết sức hài lòng, cười đến híp cả mắt. Anh hai quả nhiên thích hắn nhất, địa vị của hắn không thể lay động, hừ!
Hàn Ly rất tức giận, Hàn Ly rất táo bạo, đặc biệt là thời điểm nhìn đến khuôn mặt Ôn Lương vẫn lạnh nhạt cùng vẻ mặt dương dương tự đắc của Ôn Du Phi. Gã hiện tại trong lòng sớm đã không còn thích cái gì mà đẹp nữa, chỉ muốn cho hai người kia một bài học.
Gã mới không thừa nhận, nhìn thấy hai anh em nhà này ở chung, gã có một tí tẹo đố kị.
Hàn Ly sau khi lớn lên là một con cáo già, thì khi còn bé chính là một tiểu hồ ly. Đầu tiên là mang theo một đống kẹo sô cô la nhập khẩu hối lộ người trong lớp, hầu như bạn học cả lớp đều được liên hệ rồi nhận, sau đó cả lớp hết sức lạnh nhạt hai anh em Ôn Lương.
Kết quả... Người ta không để ý!
Ôn Du Phi thậm chí rất cao hứng, không có ai làm phiền anh hai, thật vui vẻ!
Nhìn hai anh em không bị ảnh hưởng chút nào tiếp tục chán chán ghét ghét ra oai, Hàn Ly một hơi suýt chút nữa không kiềm nén được mà tức chết.
Nói chung, không có nhìn thấy trên mặt hai người kia biểu lộ khóc lóc, không khiến hai người kia sợ mình được, gã chính là rất khó chịu!
Hàn Ly từ miệng những bạn học khác biết tình cảnh của hai anh em, dùng máy chơi game mới nhất đánh nhau với hai anh em trên đó, sau đó đánh không lại tên Ôn Du Phi kia.
Trong thời gian hoạt động tự do tiết thể dục, chặn hai anh em ở một góc không sửa chữa trong công trường, ác ý cười nhạo: "Đồ con riêng, con riêng..."
Ôn Du Phi không nhịn được, xông lên đánh nhau với bọn Hàn Ly.
Vấn đề là, nếu chỉ có một người thì không ai đánh thắng được Ôn Du Phi, nhưng người ta là chơi hội đồng a!
Ôn Lương thấy em trai mình chịu thiệt, liền xông lên hỗ trợ, giải cứu em trai mình như lửa với nước... nhưng đây không phải sự thật, chân tướng thực chính là, phe địch quá nhiều người, Ôn Lương cùng em trai y liền bị đánh thành một khối ←_←
Hàn Ly vui cười hớn hở ở một bên nhìn.
Một hồi lâu sau, Ôn Lương cùng Ôn Du Phi hoàn toàn bị khuất phục. Bị người ấn đầu xuống, cúi đầu trước Hàn Ly.
"Mày không phải rất ngông cuồng sao? Hiện tại còn không phải hướng về tao xin tha, như thế nào, có phục hay không?" Hàn Ly cười đến khoái trá, làm đủ dáng vẻ tiểu nhân đắc chí.
Nhưng mà, một giây sau liền vui quá hóa buồn.
Ôn Du Phi phát điên mạnh mẽ tránh thoát người đang áp chế hắn, hướng về phía mặt Hàn Ly đánh một quyền.
Hàn Ly "Nha" một tiếng, bị đánh trúng mắt phải, lùi lại mấy bước, bọn trợ giúp cũng cấp tốc giữ Ôn Du Phi lần nữa.
Lúc Hàn Ly bỏ tay ra, toàn bộ lặng im một hồi, tiếp đến liền cười ầm lên.
Mắt phải Hàn Ly có một khối to máu hình tròn ứ đọng, lại thêm khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Hàn Ly, đặc biệt có cảm giác buồn cười.
Hàn Ly rõ ràng tự mình hại mình, đứng tại chỗ đen mặt.
Hàn Ly không chỉ là một kẻ nhan khống, còn phi thường thích làm đẹp, không cần biết có phải là đối với khuôn mặt bảo bối của mình hay không, lần này là thực sự bốc hỏa, hung hăng ném một cục đá đi, cục đá to như tay người trưởng thành trực tiếp hướng về phía đầu Ôn Du Phi.
Ôn Lương lúc đó đang bị giữ cạnh Ôn Du Phi, những người kia vừa cười nghiêng ngả một trận nên lực tay buông lỏng không ít. Vừa nhìn thấy vậy, y liền cuống lên. Trực tiếp giãy ra, tiếp theo liền ôm Ôn Du Phi vào trong ngực.
Cục đá cứng rắn kia vững vàng nện lên ót Ôn Lương, đau đến mức đầu óc y trở nên mơ màng.
Ôn Du Phi trợn to mắt, miệng không phát ra được tiếng nào.
Hàn Ly yên lặng nhìn vết máu đỏ chói trên cục đá, sợ đến mức quên gọi người, trực tiếp ngốc.
Những người được gọi tới vừa thấy máu, sợ đến mức liền bỏ chạy.
Lúc Hàn Ly thấy Ôn Lương xông đến, liền muốn ngừng tay, nhưng là không kịp, ít nhiều cũng đã giảm bớt sức mạnh. Bởi vậy, Ôn Lương chỉ là bị cục đá quét qua tổn thương da đầu mà chảy máu, cũng không có gì đáng lo.
Ôn Du Phi lại không biết, nếu không phải lo lắng anh hai đứng không vững, hắn đã sớm xông lên cùng Hàn Ly đánh nhau.
Ôn Lương tựa ở trên người em trai, nghỉ ngơi một lúc, cảm thấy không còn đau lắm. Xoay đầu lại, đối với Hàn Ly còn đang sững người nói: "Em trai tôi vừa nãy đánh cậu, cái này xem như tôi trả lại, cậu sau này không cần tìm em trai tôi làm phiền nữa." Cha sẽ không quan tâm bọn họ làm cái gì, bởi vậy nếu như oan ức mà chịu thiệt, cũng chỉ có thể tự mình giải quyết.
"Anh hai..." Ôn Du Phi bất mãn, lại bị Ôn Lương ép xuống, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn Hàn Ly.
Hàn Ly biết Ôn Lương nói đúng, sau này không cần tìm em trai y làm phiền nữa, cũng không cần phải gây sự với Ôn Du Phi nữa. Nhìn bạn cùng bàn mới mặt trắng xám, không biết tại sao, tâm tình gã có chút phức tạp.
Gã cũng có anh trai, nhưng không có một anh trai che chở gã như vậy, anh trai của gã rất chán ghét gã.
Gã cũng có em trai, nhưng gã sẽ không giống Ôn Lương che chở em trai gã như vậy, bởi vì gã cũng căm ghét người em kia.
Coi như tuổi tác gã nhỏ, cũng biết anh em nhà bọn họ đều chán ghét nhìn nhau.
Hai người trước mắt kia rõ ràng cũng là anh em cùng cha khác mẹ...
Hàn Ly cảm thấy trong lòng rầu rĩ, vị chua có chút đổ.
Ôn Du Phi trừng gã, gã cũng lập tức trừng lại.
Không biết vì cái gì, càng nhìn tiểu tử này càng khó chịu. Lúc này Hàn Ly vẫn chưa biết, loại tâm tình này sau này gã sẽ không thoát khỏi được, nó gọi là, đố kị.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
16 chương
42 chương
133 chương
15 chương
37 chương
20 chương






