Trong biệt thự ở một nơi nào đó tại vùng ngoại thành F quốc. Rèm cửa sổ trong phòng kéo kín, chỉ có chút ánh sáng nhàn nhạt xuyên thấu qua khe hở của tấm màn rọi vào, bởi vậy hiện ra cảnh tượng dị thường tối tăm. Ôn Lương nhắm hai mắt, trên đầu lít nha lít nhít kim châm, hàng lông mi nhỏ dài tựa hồ bởi vì đau đớn nên hơi nhíu lại, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Một người trung niên đeo kính khí chất nho nhã cẩn thận từng li từng tí một chậm rãi lấy kim châm trên đầu Ôn Lương xuống. Mãi cho đến khi chỉ còn lại một cây kim châm cuối cùng, Ôn Lương vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Trán người trung niên chảy ra mồ hôi lạnh, cũng không dám giơ tay đi lau. Ôn Du Phi ngồi ở một bên, không chớp mắt nhìn chằm chằm động tác của ông, rõ ràng trên mặt mang theo ý cười, lại làm cho người trung niên cảm giác như có gai ở sau lưng. Ông ta cắn răng, cuối cùng đem cây kim còn lại rút ra. Thời gian trôi qua một giây, hai giây... Ôn Du Phi vừa rồi còn miễn cưỡng cho vẻ mặt ôn hòa, dần dần đen như đáy nồi. Cả người tản ra hơi lạnh, làm người trung niên không nhịn được mà run chân ngã quỵ ở trên mặt đất. "Anh hai sao còn chưa tỉnh? Có phải là ông động tay động chân gì rồi không?" Đầu gối người trung niên lần này trực tiếp mềm nhũn, quỳ xuống, trong miệng xin khoan dung nói: "Oan uổng quá, phản ứng như thế này cũng là bình thường, chờ y tỉnh, chuyện lúc trước liền có thể nhớ lại..." Nghe người trung niên giải thích xong, sắc mặt Ôn Du Phi tốt lên đôi chút, cười như không cười uy hiếp một câu: "Nếu như ngày mai anh hai còn không tỉnh, ông tự biết hậu quả..." Nói xong, không quản người trung niên mặt trắng bệch vẫn đang yếu ớt cầu xin khoan dung, phất phất tay, để thủ hạ dẫn đi. Ôn Du Phi ôn nhu đỡ lấy đầu Ôn Lương tựa vào vai mình, xoa tóc Ôn Lương một lúc, đôi môi nóng rực hạ xuống những sợi tóc mượt mà, ánh mắt ôn nhu lưu luyến, lẩm bẩm thở dài: "Anh hai sẽ không trách em có đúng không..." Ôn Lương không có bất kỳ phản ứng nào, khuôn mặt vẫn an tường yên tĩnh, phảng phất như sa vào giấc mộng dài. Mộng dài cũng đúng, bắt đầu từ lúc Ôn Lương có ký ức tuổi thơ, cho đến năm 14 tuổi kỳ quái lạ lùng. ........... Ký ức tuổi thơ của Ôn Lương có thể nói là một màu trắng xám, vừa sinh ra đã không có mẹ, cha đối với y cũng không mấy để tâm, trong nhà người hầu ai cũng không quan tâm tiểu thiếu gia y. Y có một người em trai, nhưng ban đầu bọn họ cũng không thân cận, thậm chí Ôn Lương có thể cảm giác được em trai y kỳ thực chán ghét y. Còn có một người phụ nữ xinh đẹp không gì tả nổi ở Ôn gia, nàng là mẹ của em trai y nhưng không phải mẹ của y, cũng không phải vợ cha. Người phụ nữ kia mới là người ghét y nhất, cho dù nàng sẽ cười xoa đầu của y, thời điểm mua quần áo cho bản thân cũng sẽ cho mua cho y hai bộ, nhưng ánh mắt của nàng dù sao cũng đủ để y liên tưởng đến loài bò sát máu lạnh như rắn, khiến y buổi tối mơ thấy ác mộng. Ôn Lương không biết mẹ của mình ra sao, bởi vì mẹ của y ngoại trừ một chiếc piano tam giác trắng đen thì cái gì cũng không lưu lại, y thậm chí còn không biết nàng trông như thế nào. Cậu của em trai cùng ông ngoại bà ngoại sẽ đến thăm em ấy cùng người mẹ xinh đẹp kia, có lẽ từ xưa tới nay chưa từng có ai nhìn đến Ôn Lương. Khi còn bé y tưởng mình không có ông ngoại bà ngoại, sau đó mới biết, chỉ là ông ngoại bà ngoại y không thích y. Về sau lúc y đã tỉnh tỉnh mê mê hiểu chuyện, y thường xoa xoa cây piano mà mẹ y lưu lại, bởi vì khi ấn xuống những phím đàn màu trắng kia, sẽ có những âm thanh nghe vô cùng hay phát ra. Lúc y năm tuổi, Ôn Càng Trạch mời cho y một thầy dạy piano. Y thích Piano, nhưng lại không thích người thầy kia. Người thầy kia đối với y rất tốt, có thể nói là phi thường chăm sóc, chỉ là nụ cười quá mức nịnh nọt cùng hết sức lấy lòng khiến người ta rất không thoải mái. Sau đó, đại khái là bởi vì thái độ của y quá mức lạnh nhạt, người thầy kia cũng dừng lại. Y giống như vẫn luôn cô đơn một mình, dù rõ ràng y có em trai. Dung mạo của em trai y rất đáng yêu, môi hồng răng trắng, như tranh vẽ, âm thanh mềm nhẹ nghe vô cùng hay, đặc biệt lúc gọi y là "Anh hai". Em trai cũng chỉ ở trên bàn cơm nói chuyện với y một chút, thời điểm gọi y là "Anh hai", cũng là một mặt không tình nguyện. Ôn Lương cảm thấy rất khổ sở. Nhưng thời điểm đó y còn có thể thanh thản mà bi thương, tháng ngày sau đó mới thật sự khổ sở. Sau đó y cùng em trai đi học, mà người phụ nữ lúc nào cũng cử chỉ ôn nhu tao nhã kia lại càng ngày càng táo bạo. Trong trường học không đứa trẻ nào nói chuyện cùng em trai và y, mọi người sẽ dùng ánh mắt sợ hãi nhìn y cùng em trai, có vài người là xem thường. Điểm giống nhau chính là, bọn họ đều nói y là đứa trẻ không có mẹ, nói mẹ em trai là nữ nhân không biết kiềm chế, đương nhiên, bọn họ cũng nói mẹ y như vậy. Có điều là lặng lẽ nói ở sau lưng, tuy rằng âm thanh có chút lớn, y không cố ý nghe trộm cũng nghe được. Y có vài lần nhìn thấy em trai đánh nhau với bọn họ, em trai vung vẩy nắm đấm nhỏ như một con sư tử con lẻ loi đang nổi giận, rất hung hăng, nhưng vẫn như cũ rất đáng yêu. Có điều mỗi lần em trai đều bị đánh cho mặt mũi sưng vù, bởi vì bọn họ nhiều người. Đương nhiên, y mỗi lần đều xông lên giúp em trai mình, tuy rằng y cũng bị đánh rất đau. Bởi vì em trai quá đáng thương. Người phụ nữ xinh đẹp kia mỗi lần nhìn thấy em trai bị thương đều sẽ rất tức giận, nhưng xưa nay chưa từng nghe em ấy giải thích, trực tiếp dùng roi đánh em ấy, vừa đánh vừa chửi tại sao không tiến bộ mỗi ngày đều đánh nhau. Y từng đi khuyên một lần, để người phụ nữ xinh đẹp kia đừng đánh em ấy nữa, người phụ nữ đó lại trực tiếp đẩy y xuống đất, hung ác trừng y. "Một đứa con hoang thì có tư cách gì làm anh trai con tao." Người phụ nữ xinh đẹp kia đã nói như vậy, sau đó đánh em trai càng nặng. Sau này, y cũng không dám cầu xin giúp em trai nữa. Y đến chỗ bác quản gia xin thuốc trị thương, em trai lại giống người phụ nữ xinh đẹp kia trừng y, đem thuốc mỡ y đưa vứt rất xa, nói không cần y làm bộ quan tâm, nói y cùng mẹ y đều không phải thứ tốt. Y tức rồi, đánh em trai một quyền, trong lòng rất khó chịu. Nhưng thời điểm gặp em trai cùng người khác đánh nhau, vẫn chạy lên hỗ trợ. Ai bảo đó là em trai y. Còn y vẫn luôn là một người rất cô đơn. Y từ khi bắt đầu đi nhà trẻ đều cùng lớp với em trai, sau đó lên lớp, em trai vẫn như cũ không để ý tới y. Có điều không liên quan, anh trai nên chiếu cố em trai, các thầy cô giáo đều nói như vậy. Năm nhất bắt đầu phải làm bài tập, còn phải thi cử. Ôn Lương được hạng nhất, em trai được hạng hai. Ngày đó về nhà em trai lại bị đánh, người phụ nữ xinh đẹp kia mắng to đến mức người ở trong nhà đều nghe được. "Tao làm sao lại sinh ra thằng ngu như mày, mày sao có thể xếp dưới con của ả tiện nhân kia, đồ vô dụng..." Đến tối, y lén lút chạy đến phòng của em trai. Em ấy đang khóc. Y rất hoang mang, bởi vì em trai vẫn luôn rất dũng cảm, thời điểm cùng người khác đánh nhau bị người khác đè lên đánh, em ấy đều không khóc. Trên người em trai đại khái đều là vết thương, bởi vì chỉ trên cánh tay lộ ra đều che kín bởi vết roi xanh xanh tím tím. Y khi đó thở phào nhẹ nhõm, may là người phụ nữ kia không phải mẹ y, thật tốt khi bà ta không để ý tới y. Em trai thực sự quá đáng thương, làm sao mới có thể khiến em trai không cần chịu đòn nữa đây? Ôn Lương nhẹ nhàng chạm vào lưng Ôn Du Phi, vẻ mặt có chút xoắn xuýt. "Em đừng khóc, lần sau anh sẽ không thi hạng nhất nữa." "Cút!" Ôn Du Phi ngẩng đầu lên, con mắt đỏ như thỏ, nỗ lực làm dáng vẻ hung tợn nhưng bởi vì thanh âm nghẹn ngào nên không còn khí thế: "Không cần anh làm bộ người tốt!" Ôn Lương nghĩ, em trai y thật sự rất đáng yêu, rõ ràng là lỗ tai đều đỏ. Giữa trưa ngày thứ hai, người phụ nữ xinh đẹp kia dặn đầu bếp nữ làm một bàn lớn đồ ăn, bảo là muốn chúc mừng y thi được hạng nhất. Bà ta không ngừng gắp rau vào bát y, cười híp mắt bảo y ăn nhiều một chút, nếu y không ăn, cũng không cho em trai động đũa. Y kỳ thực không muốn ăn, bởi vì người phụ nữ kia nấu món mà y không thích, nhưng bà ta vẫn nhìn y, không ngừng thúc giục. Y không thể làm gì khác hơn là ăn. Sau đó bụng y đột nhiên rất đau, đau đến mức y không ngừng rơi nước mắt. Bà ta quan tâm hỏi y bị làm sao, trên mặt nhưng lại mang theo ý cười. Sau đó em trai cũng khóc, cầm lấy cánh tay y không ngừng lắc: "Anh hai bị sao vậy? Anh hai đừng làm em sợ..." Người phụ nữ kia không gọi bác sĩ gia đình mà kêu xe cứu thương. Lần đó xe cứu thương đến rất muộn, đến lúc y đau đến ngất đi vẫn chưa tới. Em trai khóc nháo người phụ nữ kia kêu bác sĩ đến, bà ta nhưng không vội: "....bla bla..., xe cứu thương rất nhanh sẽ đến thôi, mày gấp cái gì..." Bà ta còn ở trên tay em trai bấm mấy cái. Y đột nhiên liền rõ ràng, bà ta không chỉ không thích y, còn không thích y cùng em trai thân cận. Quan trọng nhất chính là, y thật sự không thể thi hạng nhất nữa. Sau khi y tỉnh lại người đã ở trong bệnh viện. Em trai ở ngay bên cạnh y bảo vệ, lúc nhìn thấy y tỉnh lại liền khóc. Y một bên cười, một bên lau nước mắt cho em trai. "Đừng khóc, sau này anh cũng sẽ không thi hạng nhất nữa." Em trai làm sao lại càng khóc lớn tiếng?