Sống Lại Bị Em Trai Cầm Tù
Chương 54
Hàn Ly cẩn thận từng li từng tí ôm Ôn Lương đã mất ý thức vào lòng, ngón tay miêu tả khuôn mặt Ôn Lương, khóe miệng lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Thật tốt...
A Lương vẫn là bóng dáng như trong trí nhớ của gã, có điều theo thời gian càng trở nên hoàn mỹ thành thục, cho tới nhiều năm sau lần đầu gặp lại, gã cảm giác được rung động so với quá khứ càng thêm mãnh liệt.
Hàn Ly lừa Ôn Lương, gã kỳ thực đã sớm biết Ôn Lương ở F quốc mà không phải Ôn Du Phi nói cho gã. Tiệc rượu ngày đó cũng không phải lần đầu bọn họ gặp lại sau khi ly biệt.
Hai năm trước Hoằng Vũ chính thức sáng lập, mà gã từ ba năm trước đã bắt đầu chuẩn bị, lúc đó gã đến F quốc một quãng thời gian.
Ngày đó gã cùng một nhà đầu tư trọng yếu ở một gian trong quán rượu nói chuyện làm ăn, từ trong phòng đi ra thì đụng phải Ôn Lương lýc đó còn đang làm nhân viên tạp vụ.
Gã nhìn một cái liền nhận ra A Lương, lòng tràn đầy vui mừng nghĩ cách làm sao cùng A Lương chào hỏi.
A Lương lại lễ phép mà lãnh đạm mỉm cười: "Xin lỗi, tiên sinh." Liền nghiêng người đi qua gã, một chút dây dưa cũng không có.
Gã rõ ràng nhiều năm không thấy, ngoại hình của gã quả thật có chút biến hóa, còn có A Lương cũng chưa chắc thật sự thấy rõ gã.
Chỉ là, vẫn là không nhịn được lạnh tâm.
Không thể tha thứ.
Khi đó vội vã rời đi một câu cũng không để lại, nhưng người đó hại gã nhớ nhiều năm như vậy, lần nữa gặp thế nhưng lại không nhận ra gã, thậm chí ở tiệc rượu ngày ấy, A Lương cũng phải tỉ mỉ suy nghĩ một hồi mới nhớ tới người bạn này, giọng nói chần chờ trực tiếp khiến gã thất vọng cực độ.
Có lẽ vì không để ý, cho nên mới không nhớ rõ.
Gã muốn trừng phạt A Lương, muốn báo thù A Lương.
Tôi yêu cậu đến vậy, tại sao cậu có thể đối với tôi không thèm để ý như vậy.
Gã biết Ôn Du Phi đang tìm A Lương, vì thế gã cố ý tới tìm Ôn Du Phi, cố ý đem hành tung của A Lương tiết lộ cho hắn ta.
Điều gã không ngờ tới là, kỳ thực Ôn Du Phi cũng biết, có điều chỉ không bắt người thôi.
"Chờ sau khi anh hai trở lại bên cạnh tôi, anh ấy sẽ không bao giờ có thể tiếp tục chạy đến chỗ khác nữa, càng không thể gặp người khác, vậy cứ để anh ấy hưởng thụ khoảng thời gian tự do cuối cùng đi, coi như là thù lao mấy năm trước anh ấy đã sủng tôi như vậy." Khi Ôn Du Phi nói lời này, mắt đầy ôn nhu sủng nịch, khuôn mặt diễm lệ tà khí khiến người ta không rét mà run.
Hàn Ly cho rằng Ôn Du Phi muốn A Lương chết.
Hàn Ly hỏi Ôn Du Phi nguyên nhân.
"Tôi yêu anh hai, nhưng anh ấy đem chân tâm của tôi đạp ở dưới chân, vì vậy tôi hận anh ấy."
"Anh hai không phải là không muốn ngốc ở bên cạnh tôi sao? Vậy phá hủy hết đi, để anh ấy không cần lựa chọn nữa."
Hàn Ly biết rõ, Ôn Du Phi với gã là cùng một loại người.
Không chiếm được người mình yêu, cũng không muốn buông tay để cho đối phương hạnh phúc.
Vậy chết đi là được rồi, như vậy ai cũng không chiếm được.
Nhưng gã không có dũng khí ra tay, nên đã cùng Ôn Du Phi làm giao dịch. Hắn ta cũng hận A Lương, vậy để hắn ta tự tay đưa người mình yêu đến tay tử thần là được.
Chỉ cần qua đêm nay, A Lương liền hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
Hàn Ly cố chấp quên đi đau đớn trong lòng, cúi đầu hôn lên trán Ôn Lương, đem Ôn Lương ôm càng chặt hơn.
Chất lỏng ấm áp một giọt hai giọt rơi xuống trán Ôn Lương. Lúc Hàn Ly ngẩng đầu lên, trên mặt lại mang theo nụ cười.
Như vậy cũng tốt, ai bảo trong lòng A Lương, gã chưa từng tồn tại.
Thân thể Ôn Lương cùng Hàn Ly hoàn toàn dán vào nhau, chặt chẽ đến mức dường như hợp thành một thể, cứ như hoàn toàn thuộc về gã, không ai có thể cướp đi.
Hàn Ly sa vào cảm giác thỏa mãn hư huyễn trong lòng, dường như không nỡ buông tay.
A Lương nếu như cứ ngoan như thế này thì thật tốt, bé ngoan trong lòng gã, toàn bộ thế giới chỉ có một mình gã.
Chỉ là A Lương lại không thích gã, A Lương không thích nam nhân.
Nếu A Lương có thể tiếp nhận được nam nhân cũng chưa chắc đến lượt gã, nhưng gã vẫn có thể tồn tại nhớ nhung, cho mình một hy vọng giả tạo.
Gã kỳ thực... không nỡ.
Đợi nhiều năm như vậy, mới được một lần cơ hội đem người mình muốn ôm vào trong lòng, Hàn Ly thật sự không nỡ.
Di động trong túi kiên nhẫn gọi đến, Hàn Ly đột nhiên không muốn để ý tới.
Điện thoại vang lên lại dừng, ngừng lại tiếng vang.
Không biết qua bao lâu, Hàn Ly mới rốt cục chịu buông một tay ra, tiếp điện thoại.
"Anh đến cùng là lúc nào mới đưa anh hai tới?" Cho dù cách điện thoại, cũng có thể cảm nhận được lo lắng của người kia.
Hàn Ly nhìn Ôn Lương đang ngủ say, muốn mở miệng, lại không phát ra được thanh âm nào.
"Không nên quên ước định của chúng ta, anh cũng không muốn tâm huyết 20 năm qua của anh phá sản chứ?" Đầu bên kia điện thoại, Ôn Du Phi gần như phát điên uy hiếp.
Hàn Ly đột nhiên có chút thoải mái, đồng thời trong lòng sản sinh một cõi bi ai càng lớn hơn.
Gã cùng Ôn Du Phi cuối cùng đều lựa chọn lợi ích.
Ôn Du Phi ở Hoằng Vũ tài trợ một số tiền lớn, có thể nói là then chốt ở Hoằng Vũ. Mà điều kiện chính là Hàn Ly gã phải phản bội A Lương, tự tay đưa A Lương đến tay hắn ta.
Về phần Ôn Du Phi...
"Ôn gia tuy rằng phần lớn đã bị tôi nắm giữ, nhưng lão già vẫn lén lút tìm anh hai, nếu không bị tôi ngăn cản, anh hai sợ là đã sớm bị tìm tới. Tuy rằng không có vấn đề gì, nhưng tôi không hi vọng cuối cùng tôi cùng anh hai đứng ở hai phía đối đầu, nên vẫn là nhanh chóng giải quyết tốt chuyện này..."
Ôn Du Phi đáy mắt nhất thời lạnh lẽo, Hàn Ly rất muốn cười, nhưng lại không cười nổi.
Bọn họ đều giống nhau.
Nhưng gã có chút hối hận rồi, làm sao bây giờ?
Hàn Ly tham lam nhìn kỹ dung nhan Ôn Lương đang yên tĩnh ngủ, trong con ngươi nảy lên dục vọng.
Gã chưa từng có được người này, bất kể là tâm hay là thân...
Tại sao nhất định phải đưa người này đi? Tại sao nhất định phải là A Lương chết? Đem y giấu đi, để y chỉ thuộc về một mình gã, bị chán ghét cũng được, căm hận cũng không sao, trong mắt chỉ có duy nhất một người, như vậy chẳng phải rất tốt sao?
Lòng bàn tay ma sát khuôn mặt Ôn Lương mơ hồ nóng lên, dã thú ẩn giấu trong lòng phá lồng mà ra, trái tim lấy một loại tốc độ không thể tưởng tượng nhảy lên.
Hàn Ly cố nén khuấy động trong lòng, bình tĩnh nói dối Ôn Du Phi: "Xảy ra chút bất ngờ, qua mấy ngày đi." Hiện tại nếu muốn, phải đem A Lương giấu ở nơi nào mới tốt đây.
"..." Đầu bên kia điện thoại Ôn Du Phi trầm mặc, Hàn Ly chẳng biết vì sao lại cảm nhận được một luồng dự cảm bất thường mãnh liệt.
"Anh cho rằng anh có thể lừa tôi sao? Hàn Ly?" bên tai Hàn Ly truyền đến tiếng cười trầm thấp của Ôn Du Phi, dường như là đồng thời, quán bar đang ồn ào trong nháy mắt liền yên tĩnh lại.
Hàn Ly quay đầu.
Ôn Du Phi mặc một bộ âu phục màu đỏ sậm, trong quán rượu ánh đèn lờ mờ chiếu ở phía trên tình cờ lóe lên ánh sáng. Chiếc áo sơ mi trắng mở đến nút thứ ba sau áo khoác, lộ ra mảng lớn da thịt bóng loáng, mơ hồ có thể nhìn thấy lồng ngực cường tráng tràn ngập sức sống. Một tay đút vào túi quần, tay kia nâng điện thoại áp vào bên tai, tựa một con báo săn lẻ loi, từng bước hướng Hàn Ly đi tới.
Phía sau Ôn Du Phi theo chừng mười người ăn mặc chỉnh trang, đồ tây đen vẻ mặt sát khí, cũng là nguyên nhân không ai trong quán bar dám lớn tiếng ồn ào.
Khi nhìn thấy tay Hàn Ly đặt ở eo Ôn Lương, bước chân Ôn Du Phi dừng lại, sau đó lại phát hiện anh hai rõ ràng đang trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, nhẹ nhõm thở phào, lập tức trong con ngươi tối tăm càng thêm đáng sợ.
"Đem người trong tay thả ra."
Hàn Ly bi thảm nở nụ cười, khi nhìn thấy Ôn Du Phi trong chớp mắt ấy, gã liền rõ ràng, gã không có cơ hội. Di động từ trong tay trượt xuống, rơi xuống sàn nhà phát sinh âm thanh tan nát.
Hàn Ly nắm hai tay thật chặt, càng dùng sức ôm chặt Ôn Lương, như muốn đem y dung hợp vào trong thân thể.
"Không." Gã không buông tay. Gã mơ hồ hiểu được nếu lần này buông tay liền không còn cơ hội nữa, Hàn Ly dùng hết khí lực toàn thân.
Ôn Du Phi gắt gao trừng mắt nhìn Hàn Ly, hận không thể đốt cánh tay không an phận của Hàn Ly thành tro, cắn răng nói: "Không biết lượng sức mình."
Lập tức liếc mắt về phía sau ra hiệu cho thuộc hạ.
Hai tên nam nhân tây trang màu đen đi tới dùng sức gỡ tay Hàn Ly ra, sức mạnh lớn đến mức muốn đem ngón tay Hàn Ly bẻ gãy.
"Thả ra..." Hàn Ly mắt thấy Ôn Lương từng chút từng chút cách xa mình, khoét mắt trừng lớn muốn nứt.
Ôn Du Phi hạ thấp thân, động tác ôn nhu ôm lấy Ôn Lương. Phát hiện trên trán Ôn Lương nhàn nhạt vệt nước, nhíu nhíu mày, đưa tay dùng sức lau đến mức suýt chút làm rách da mới thoả mãn ngừng lại, dáng vẻ ôn nhu lại tiều tụy, một lần nữa in dấu vết của chính hắn.
"Ôn Du Phi, ngươi dám?" Bị hai tên áo đen thân thủ mạnh mẽ hạn chế hành động khiến Hàn Ly vô lực ngăn cản động tác của Ôn Du Phi, chỉ có thể trợn mắt, dùng ánh mắt căm hận trừng Ôn Du Phi.
Ôn Du Phi lạnh lùng xem xét gã một chút, trong mắt một chút chán ghét cũng không chừa cho Hàn Ly. Nhưng một giây sau Ôn Du Phi đột nhiên nở nụ cười: "Mới như vậy đã không chịu được, vậy còn thế này?" Ôn Du Phi cúi đầu, ngậm lấy môi Ôn Lương, một bên kịch liệt hôn, một bên khiêu khích nhìn Hàn Ly.
Hàn Ly đột nhiên giãy dụa, thân thể nghiêng về phía trước, cuối cùng vẫn bị gắt gao khống chế, không thể động đậy.
Ôn Du Phi nhìn chằm chằm con mắt Hàn Ly sắp bốc hỏa, trong lòng một trận thoải mái, giống như sợ Hàn Ly không đủ kích thích, ôn nhu đặt Ôn Lương nằm ngang trên ghế sô pha, cố ý đi tới trước mặt Hàn Ly ngồi xổm xuống, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được ghé vào lỗ tai gã, ngữ khí ám muội: "Tôi cùng anh hai cái gì cần làm cũng đã làm, mỗi một tấc thân thể của anh ấy tôi đều đã sờ qua, thậm chí ngay cả địa phương tư mật kia cũng đã..."
"Câm miệng, câm miệng..." Hàn Ly không tin lớn tiếng quát, con mắt ẩn ẩn đỏ lên như ma nhập.
Ôn Du Phi không như ước nguyện của gã ngậm miệng, lại càng kích thích thêm: "Có phải anh cho rằng tôi sẽ giết anh hai không? Ha ha, tôi làm sao cam lòng. Tôi chỉ muốn giấu anh hai đi, khỏe mạnh thương yêu anh ấy, không để bất luận người nào tiếp xúc tới..."
Thân thể Hàn Ly cứng ngắc một lúc, lại lập tức kịch liệt chuyển động...
Gã muốn phá huỷ tất cả, gã tự tay giao A Lương cho đối thủ của gã...
"Chúng ta cùng một loại người, vì lẽ đó anh hiểu ý nghĩ của tôi mà, không phải sao?" khóe môi Ôn Du Phi cong lên, trong con ngươi lạnh lẽo không chút ý cười.
Nếu như người ta yêu vĩnh viễn không yêu ta, ta cũng không thể dối trá nhìn y cùng người khác hạnh phúc được. Tình nguyện bị oán ghét căm hận, cũng phải lôi kéo y, vĩnh viễn rơi xuống địa ngục.
"Tôi thật sự rất ghét anh, từ lúc còn rất nhỏ, anh càng ngày càng xuất hiện bên người anh hai nhiều hơn, tôi không biết đã bao nhiêu lần muốn giết chết anh..."
"Tôi đã từng coi anh là đối thủ một mất một còn, bây giờ..." Ôn Du Phi đứng lên, ở trên cao nhìn xuống như nhìn một con giun dế, "Anh không đỡ nổi một đòn."
"Chúc mừng anh, tự tay đuổi anh hai về bên cạnh tôi."
Ánh mắt Hàn Ly cụp xuống như thất bại.
Ôn Du Phi nhìn một trận khoái ý, độ cong bên khóe môi càng ngày càng giương lên, âm thanh không tự chủ được nhẹ nhàng.
"Anh cùng anh hai đã không còn cơ hội, vốn đây là cơ hội tốt cho anh..." đem anh hai từ bên người tôi cướp đi.
"Anh hai hiện tại rất chán ghét tôi, anh ấy còn hận tôi chết đi cho rồi..."
Hàn Ly chấn kinh sợ đến mức trợn to mắt, hối hận nhanh chóng bao phủ gã, gã điên cuồng rống to với Ôn Du Phi: "Câm miệng, mày câm miệng cho tao!"
"Thực là... tôi nói nhiều như vậy làm gì." Ôn Du Phi thoả mãn nhìn Hàn Ly kề bên tuyệt vọng đến điên cuồng, nụ cười càng thêm yêu dã.
"Hết thảy đều không còn trọng yếu, tôi rốt cục có thể tuyên bố, anh, get out!"
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
8 chương
110 chương
40 chương








