Lão công là zombie vương

Chương 52 : ♦ Chương 52

CHƯƠNG 52: QUÂN ĐỘI Edit: Lan Anh Vốn muốn sau khi Lôi Nặc vệ sinh sạch sẽ rồi cùng anh nói chuyện, nhưng khi tựa ở trên ghế thì không chịu nổi cơn buồn ngủ ập tới, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ. Lôi Nặc cong cong khóe miệng, bây giờ mặt hắn đã không còn đơ như trước, đi tới bên cạnh Lạc Nhạn, ôm cô đặt lên giường, sau đó dựa vào bên cạnh nhìn cô với ánh mắt ôn nhu. Trong lòng thầm nói, “Lạc Nhạn, lúc đầu là do em trêu chọc anh trước, từ giờ trở đi đừng hòng bỏ anh lại.” Nghĩ nghĩ lại nhịn không được mà cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi mỏng kia, từ từ thưởng thức hương vị thơm ngọt của nó. Chờ đến ngày mai Lạc Nhạn tỉnh dậy, cô thấy cả người đều đau nhức, khiến tâm tình cô hoàn toàn không tốt. Lôi Nặc là zombie nên không cần ngủ, nhưng tối hôm qua hắn lại nằm bên cạnh Lạc Nhạn, đợi đến khi cô tỉnh lại thì cười yếu ớt nhìn cô một chút, trong mắt nhiều thêm một tia ngượng ngùng. Lôi Nặc này, bản thân dáng dấp đã không tệ, lúc này cười một tiếng khiến mặt cô như sung huyết. “Lôi Nặc, làm sao anh có thể đẹp trai như vậy?” Lôi Nặc hơi ngừng lại, sau đó mím môi, “Em mới đẹp, rống!” Lạc Nhạn sửng sốt một chút, hồi lâu mới phản ứng lại, “Lôi Nặc, anh có thể nói được rồi?” “Đương nhiên.” Điều này cũng quá nghịch thiên a? Hiện tại không phải zombie mới tiến vào cấp 1 sao? Tại sao anh ấy lại đạt được khả năng của cấp 6 rồi, để cho cô người trọng sinh đố kỵ như vậy? Cô không chỉ có được ký ức của kiếp trước, còn có thần khí là Tử Ngọc, cũng đã sớm hấp thu tinh hạch, nhưng lúc này là mạt thế nên cũng không thể tiến cấp nhanh được. Nhưng Lôi Nặc thì sao? Rõ ràng chỉ là zombie, nhưng ngay từ đầu giống như được ông trời chúc phúc, có thể nhanh chóng lên cấp, có thể nói thì cô không đề cập đến, còn có được phúc lợi giống zombie là có thể bảo lưu được dáng vẻ này mãi mãi, người như vậy, không phải thiên chi kiêu tử thì là cái gì? Có lẽ ánh mắt của Lạc Nhạn quá nóng, nên Lôi Nặc đưa tay ôm lấy cô, “Đều do em.” Cái gì? Lạc Nhạn mang theo ánh mắt không hiểu mà nhìn Lôi Nặc. “Anh là của em, không... rống.” Hắn muốn nói là không cần đố kỵ, chỉ là nhất thời không nói nên lời. Một câu lại lần nữa khiến mặt Lạc Nhạn đỏ lên, cái lời này của Lôi Nặc là có ý gì a, không nghĩ đến lúc anh ấy không nói chuyện còn có chút tao nhã, vừa mở miệng nói là biểu hiện ra thuộc tính lưu manh, khiến Lạc Nhạn buồn cười, “Tôi mới không muốn.” Lôi Nặc lóe lên tia lãnh ý, nhưng hắn không nói nhiều, hé miệng cắn cổ cô một cái, nhẹ nhàng hút. Lạc Nhạn quả thật bất đắc dĩ, Lôi Nặc sao lại thích cắn cổ như vậy, mỗi lần gặp đều cắn, lúc trước cũng vậy, hiện tại cũng thế, Lạc Nhạn nhịn không được lắc đầu cười khổ. Chỉ là còn chưa kịp đẩy Lôi Nặc ra thì cửa đã bị mở ra. Lê Tử vốn đang mang khuôn mặt cao hứng bừng bừng, khi nhìn thấy hai người đang ôm ấp thì lập tức sững sờ, mặc dù lúc trước đã thấy qua một lần, nhưng lần này lại trông thấy lần nữa, đặc biệt là thấy rõ thấy kĩ động tác hôn hít của Lôi Nặc, trong nháy mắt Lê Tử đình chỉ chức năng hoạt động, mặt hơi đỏ lên, “Không có gì, không có gì, hai người cứ coi như em không có ở đây.” Nói xong liền chạy ra ngoài, còn quan tâm săn sóc đóng cửa lại giùm Lạc Nhạn. Nhưng vừa đi ra ngoài thì lại thấy không đúng, Lôi Nặc là zombie làm sao có thể xảy ra chuyện đó với chị Lạc Nhạn? Nghĩ đến đoạn thời gian này cùng nhau đi, gặp không ít zombie, sắc mặt Lê Tử khẽ biến, vội vàng quay đầu, không được, cho dù thân phận của Lôi Nặc có sâu đến đâu đi nữa thì hắn cũng chỉ là người chết, tuyệt đối không thể để hắn làm hại chị Lạc Nhạn. Nghĩ xong, ba chân bốn cẳng quay lại, tay dùng sức đẩy, lúc này Lạc Nhạn cũng mở cửa ra, nhìn Lê Tử đứng ngay cửa, lông mày cô khẽ nhíu, “Xảy ra chuyện gì?” Lê Tử nhìn Lôi Nặc phía sau Lạc Nhạn, vốn muốn nói chuyện thì theo quán tính giảm nhỏ âm lượng, cười haha với Lạc Nhạn, “Không có việc gì.” Lạc Nhạn không hiểu nhưng cũng không truy cứu đến cùng, “Anh của em thế nào rồi?” Bởi vì trúng khói mê, mà tác dụng phụ của đám khói là gì thì bọn họ cũng không biết. “Đã tỉnh, cũng không có việc gì, dù sao ổng cũng là tai họa ngàn năm.” Lê Tử cợt nhả nói, nhìn không ra chút lo lắng nào, bộ dáng này lại khiến Lạc Nhạn cảm thấy yên tâm. Dù Lê Tử nhìn có vẻ không tim không phổi, nhưng Kim Ngọc lại là anh trai ruột thịt, nếu có việc gì thì chắc chắn cô bé sẽ lo lắng hơn bất cứ ai, “Để chị đi xem một chút.” Lê Tử gật đầu, đi ở phía trước, đuôi mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Lôi Nặc, cuối cùng cái gì cũng không nói, mang theo Lạc Nhạn vào một căn phòng. Hiện tại bọn Lạc Dật đã tỉnh, ba đại nam nhân ngồi chung một chỗ, sắc mặt đều không tốt lắm, lúc này thấy Lạc Nhạn tiến vào, sắc mặt Lạc Dật mới tốt hơn một chút.  “Sao sắc mặt mọi người kém như vậy?” Lạc Nhạn nhìn ba người hỏi. “Bọn anh đang suy nghĩ tiếp theo nên làm gì?” Lạc Dật nói, dù sao không có Lâm Húc ở đây, bọn họ có tìm được quân đội cũng chưa chắc được che chở, cho nên trong lúc nhất thời mọi người đều do dự, nếu như không đi thì công sức mọi người bỏ ra để đến được đây sẽ không còn ý nghĩa gì nữa, hơn nữa nơi này là khu vực phồn vinh, muốn đi qua sẽ rất khó khăn. “Đừng nghĩ nhiều, Lâm Húc như thế nào em mặc kệ, nhưng ở chỗ của quân đội sẽ có súng ống đạn dược, hiện tại chúng là thứ mà chúng ta cần nhất.” Chỉ cần có vũ khí, cho dù có gặp zombie cấp cao hơn cô cũng không sợ. Lạc Dật tất nhiên biết rõ, nhưng nếu như súng ống đạn dược dễ dàng cầm tới tay như vậy, thì đó không còn là quân đội nữa rồi, chỉ là khi nhìn qua biểu hiện trên mặt Lạc Nhạn, cuối cùng vẫn không nói gì. “Lạc Nhạn, em muốn thế nào?” Hoàng Lượng mang theo do dự hỏi, cho dù hắn là người cao to nhất ở đây, nhưng chỉ có mình hắn biết năng lực bản thân mình nằm ở đâu, nghĩ tới hỏa diễm, sợi đằng còn có dị năng hệ thổ, mọi thứ đều khiến hai mắt hắn tỏa sáng. Nhưng hắn không biết bản thân mình có thể giống họ hay không, có thể mạnh được như vậy hay không? Hắn là nam nhân, hơn nữa là một nam nhân chân chính, tự nhiên sẽ không muốn đứng phía sau mọi người, thậm chí sau lưng nữ nhân, cho nên hiện tại hắn muốn mình mạnh hơn, mạnh hơn nữa. Nếu như có súng trong tay, như vậy sẽ giúp ích cho hắn rất nhiều. Hắn tuy không được coi là tay súng thiện xạ, nhưng thủ pháp bắn súng của hắn cũng không tệ. “Tất nhiên những địa phương khác đã bị tấn công, em không tin nơi này sẽ không có việc gì.” Lạc Nhạn cười yếu ớt nhìn Hoàng Lượng,  “Ngược lại, em cảm thấy quân đội ở nơi này đã rời đi.” “Vậy tại sao em còn muốn đến đó?” Bọn họ tới đây để tìm sự giúp đỡ, nếu như quân đội đã rời đi, thì bọn họ đến đây đã không còn ý nghĩa. “Em chỉ muốn đến đó lấy đồ tốt, em không tin quân đội vội vàng rời đi lại có thể dời hết súng ống đạn dược đi cùng lúc.” Đây cũng là suy nghĩ ban đầu của cô, vô luận như thế nào cũng sẽ lưu lại một ít, dù sao bên ngoài có người biến thành zombie, bên trong quân đội nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ có người bị zombie hóa, lúc đó vừa đối phó bên trong, lại còn bị bên ngoài đánh úp. Cô không tin quân đội có thể chống đỡ.