Lão công là zombie vương
Chương 53 : ♦ Chương 53
CHƯƠNG 53: LÃO BÀ
Edit: Lan Anh
Lạc Dật hiểu rõ, “Nhưng chúng ta đi đâu mà tìm đây?” Dù sao mọi người cũng không quen địa hình ở đây, muốn đi tìm chỗ trú quân cũng không dễ.
“Không sao, người cũng đã tới đây, còn sợ không tìm được sao?” Lạc Nhạn cười yếu ớt, “Lại nói, một chi đội cần một địa phương rất lớn để xây dựng khu huấn luyện, mà phạm vi chúng ta cần tìm lại rất nhỏ, hơn nữa còn có hai người Lê Tử với Kim Ngọc, sợ là chưa tới đêm là chúng ta đã tìm được.”
Mọi người coi như là giải được một vấn đề nan giải, lúc này mới tản ra đi chuẩn bị.
Kim Ngọc có dị năng hệ thổ, mà dưới chân là đất, chỉ cần dùng năng lực dò qua một cái, không được mười thì cũng được tám chín phần, Lê Tử thì có dị năng hệ thực vật, cũng chỉ cần quét ngang qua là có thể tìm được, không tốn bao nhiêu công sức cùng phiền phức.
Thấy mọi người đã có lòng tin trở lại, Lạc Nhạn mới nói, “Nếu không có ai có ý kiến, vậy chúng ta lập tức lên đường.”
Hiện tại không thể lãng phí thời gian, dù sao bọn Lâm Húc cũng đã đi, không biết bọn hắn có bị zombie tập kích rồi nửa đường chết hay không, nhưng nếu như bọn hắn thuận lợi đến đó, sau đó dời chỗ súng ống đạn dược kia đi, thì công sức của mình coi như công dã tràng.
“Được.” Kim Ngọc gật đầu, nghĩ đến Lam Tiếu Tiếu, hắn nhịn không được mà nghiến răng nghiến lơi, nữ nhân kia thật sự muốn chết, uổng phí khoảng thời gian này cùng nhau đi tới, hắn che chở cho ả ta vô số lần, không nghĩ đến thời khắc mấu chốt ả ta lại ra tay ác độc như vậy.
Chờ hắn tìm được người, xem hắn có đem ả ta xé xác ra không.
Trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng, cuối cùng cùng nhau xuất phát.
Bọn họ rời đi hết, nơi này cũng chỉ còn Lạc Nhạn với Lôi Nặc.
Mắt Lôi Nặc vốn chỉ có tròng trắng, nhưng bây giờ đã có điểm đen của con ngươi, nếu qua một thời gian nữa nhất định sẽ giống con người bình thường.
Dựa theo năng lực hiện tại của Lôi Nặc, thế giới này có lẽ không chỉ có zombie bình thường, những cái khác không nói, nhưng zombie có thể đối đầu với Lôi Nặc, thật sự là không nhiều.
Đáng tiếc kiếp trước cô chưa bao giờ rời khỏi căn cứ Băng Vũ, coi như có nghe được mọi chuyện về zombie thì cũng chỉ là nghe qua lời truyền miệng, gặp cũng không gặp được mấy con, cho nên không biết có một người như Lôi Nặc hay không.
Nhưng không quan trọng, cả cuộc đời trước đã trôi qua, mặc kệ Lôi Nặc biến thành dạng gì, ít nhất bây giờ anh ấy cũng là bằng hữu của mình.
Ở cùng một chỗ với Lôi Nặc giống như là bật hack, những chuyện khác không nói, chỉ nói zombie bốn phía không dám đến gần cô, là khiến tâm tình Lạc Nhạn thật tốt.
Nhưng nói đến Lôi Nặc, cô vẫn có điểm không rõ, hiện tại cũng không có ai ở đây, Lạc Nhạn nhìn về phía Lôi Nặc, “Tại sao anh cứ một mực đi theo tôi?”
Lôi Nặc liếc Lạc Nhạn một cái, lại nhìn zombie xung quanh đang lắc lư, nơi này là thôn xóm bên cạnh, zombie ăn xong người trong thôn cũng chưa rời đi, những người bị cắn trong thôn thì biến thành zombie, cộng thêm những zombie khác lại đến, nơi này liền chứa không ít zombie, ít nhất cũng hơn ngàn con, nhưng khi chúng nhìn thấy hai người thì tự động nhường ra một con đường cho hai người đi qua.
“Em là của anh.”
“Cái gì?” Lạc Nhạn đỏ mặt, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn Lôi Nặc, cô phát hiện mỗi lần giở giọng lưu manh, anh sẽ không bị cà lăm, “Anh nói là thật.”
Từ lúc bắt đầu đụng trúng anh đến hiện tại, cô đều cảm thấy Lôi Nặc giống như một điều gì đó bí ẩn, mà cô vẫn không nghĩ ra tại sao mình lại bị anh ta quấn lấy không buông.
Thậm chí cô còn mơ hồ phát giác, anh ấy rất có hảo cảm với cô, nhưng cũng không đúng, zombie thì làm gì có cảm xúc mà có hảo cảm hay không? Lại nói, trước tận thế cô cũng chưa gặp Lôi Nặc bao giờ, làm sao anh ấy có thể thích cô.
Lôi Nặc ráng chống lên một nụ cười, nhưng biểu hiện quá múc cứng nhắc, nụ cười này hoàn toàn bị bóp méo, cứ như đang khóc.
Lôi Nặc lại không vui, nhưng khi chạm tới ánh mắt của Lạc Nhạn, cố nén yết hầu khàn khàn của mình, “Em là lão bà của anh.”
“Cái gì? Lão bà?” Lạc Nhạn có đầy dấu chấm hỏi trong đầu, vốn muốn để Lôi Nặc giải thích, lúc này cô lại càng hoang mang, “Anh nói cho rõ ràng, làm sao tôi lại là lão bà của anh?” Thật buồn cười, cô sống hai đời, ngoại trừ cái tên Ôn Băng Vũ là vị hôn phu trên danh nghĩa, khi nào thì cô có lão công rồi?
Nhưng Lôi Nặc thể hiện mình vô cùng thật thà, giống như hắn đã xác định chuyện này là sự thật, khiến Lạc Nhạn có chút hoài nghi nhân sinh.
Lôi Nặc duỗi tay ra xoa đầu Lạc Nhạn, thấy cô sững sờ, ánh mắt càng thêm thâm thúy, chỉ phía trước: “Đến rồi.”
Lạc Nhạn không hiểu, nhìn sang phương hướng Lôi Nặc chỉ, cô nhịn không được hít vào một hơi, nơi này nằm giữa hai ngọn núi, cũng có thể coi là hẻm núi, lưng thì dựa vào vách núi, xung quanh là những cái lều được sắp xếp chỉnh tề, mà cách đó không xa là một tòa nhà, tòa nhà cũng không lớn, nhưng nhìn vào kiến trúc thì lại có vẻ trang nghiêm.
“Nơi này là chỗ quân đội đóng quân mà Lâm Húc nói tới?”
Bởi vì nằm trong hẻm núi, một phần cố ý ẩn nấp nên ngoại trừ tòa nhà kia thì không có chỗ nào có thể khiến người khác chú ý.
Vấn đề lão bà vừa rồi, đích thực đã bị Lạc Nhạn ném ra sau đầu.
“Người Lâm gia thích ở trên núi.”
Lạc Nhạn sững sờ, một lúc lâu sau mới quay qua nhìn Lôi Nặc, “Sao anh biết?” Nghe khẩu khí kia giống như đã biết rõ, như khi cô vừa nói muốn đi tìm nơi này thì Lôi Nặc trực tiếp mang cô qua đây, giống như trước đó anh ấy đã biết chỗ này có quân đội đóng quân.
Cũng không đúng a, không phải zombie đã mất ký ức sao? Nhưng nhìn Lôi Nặc xem, hình như vẫn giữ được ký ức của con người.
Lạc Nhạn có chút không xác định mà nhìn chằm chằm Lôi Nặc.
“Tự nhiên biết.” Lôi Nặc không muốn nhiều lời, hắn nắm tay Lạc Nhạn đi qua chỗ đó.
Bên ngoài có một dãy hàng rào, kỳ thật lúc đầu là lưới điện, nhưng bởi vì hiện tại không có điện nên nó không có một chút uy hiếp nào, hai người trực tiếp đi đến cửa ra vào, tuy cửa đã đóng nhưng lại chẳng có tác dụng gì.
Lôi Nặc duỗi tay ra nắm lấy tay cầm của cửa sắt, dùng chút lực, toàn bộ cửa sắt liền vang lên tiếng ma sát, sau đó toàn bộ cánh cửa đều bị Lôi Nặc giật ra, vứt xuống mặt đất.
Mà sau khi cánh cửa mở ra thì toàn bộ tình cảnh bên trong, lập tức đập vào mắt hai người.
Đúng như lời Lạc Nhạn nói, nơi này đã không còn ai, quân đội đã rút lui toàn bộ, nhìn qua có vẻ cô tịch, toàn doanh địa dường như chỉ nghe được tiếng chân của hai người.
“Chúng ta đi thôi.” Lôi Nặc nói.
Tay Lạc Nhạn nắm chặt chủy thủ, nhìn Lôi Nặc, gật gật đầu, cô đi bên người Lôi Nặc, mắt không quên nhìn xung quanh.
Lôi Nặc lại không cẩn thận như Lạc Nhạn, hắn trực tiếp đi đến chỗ toà nhà, “Anh nhớ là ở đó.”
“Anh biết nhiều thật nhỉ?!” Lạc Nhạn hé miệng, tính bảo mật của quân đội vô cùng tốt, chứ nói chi là bộ đội đặc chủng được huấn luyện bí mật như thế này, nếu như Lôi Nặc nói biết rõ, ngoại trừ việc anh ấy đã từng lẻn vào đây, thì cũng chỉ có thể anh ấy rất quen thuộc nơi này.
Nghĩ đến lần đầu gặp Lôi Nặc, trên người anh mang có một cỗ khí chất quý tộc, có khả năng anh có địa vị không nhỏ, nhưng đến cùng anh có thân phận gì thì cô không biết.
Đột nhiên cô cảm thấy hiếu kỳ về tất cả những gì liên quan đến Lôi Nặc, hơn nữa cô cảm thấy Lôi Nặc bất đồng với zombie, ngay từ đầu đã bất đồng.
Hồi tưởng lại lúc cô lái xe đụng vào Lôi Nặc, lúc đó Lôi Nặc còn chưa biến thành zombie, cũng không có hôn mê, theo đạo lý thì lúc đó anh đã bị nhiễm virus zombie.
Truyện khác cùng thể loại
143 chương
46 chương
54 chương
43 chương
17 chương
13 chương








