Lão công là zombie vương
Chương 51 : ♦ Chương 51
CHƯƠNG 51: ĐÁNG YÊU
Edit: Lan Anh
Muốn đi xuyên qua cũng không dễ dàng như vậy, ý nghĩ chỉ vừa mới lóe lên thì thân ảnh của Lôi Nặc đã chạy qua chỗ mấy bông hoa đó.
Hoa này không phải là zombie, cho nên cho dù là người hay zombie thì chúng đều ăn, thời điểm Lôi Nặc xông vào thì mấy cây bìm bìm kia đã há to miệng táp tới chỗ Lôi Nặc.
Rõ ràng trước đó Lôi Nặc hành động có chút cứng nhắc, lúc này tốc độ lại thật nhanh, nhanh đến nỗi mỗi lần xuyên qua một bông hoa, chúng còn chưa kịp khép miệng lại thì đã chết.
Chờ đến lúc Lạc Nhạn hoàn hồn thì Lôi Nặc đã biến mất.
Lạc Nhạn mím môi tiến lên phía trước vài bước, muốn đi vào nhưng sau khi thấy chúng phun khói độc ra thì chỉ có thể đứng yên tại chỗ.
Bởi vì chỗ khói này cô đã thấy qua, Kim Ngọc bị hôn mê là do nó, cho nên cô không dám tùy tiện hành động, ngược lại đứng tại chỗ lại bị mấy sợi đằng dây dưa không dứt.
Sợi đằng bốn phía nhiều vô số, Lạc Nhạn lo lắng, trên tay băng trùy không ngừng bay ra.
Bởi vì mới nắm giữ được kỹ thuật tạo băng trùy nên cô không tạo được nhiều lắm, hơn nữa muốn tạo băng trùy cần dùng rất nhiều năng lượng, cô chỉ mới dùng mấy lần mà cảm thấy thân thể như bị móc sạch, sợi đằng đã bị đông cứng cũng nhiều nhưng căn bản không đông được hết, cô ngồi xổm xuống nhìn phương hướng sợi đằng vọt tới.
Lạc Nhạn theo bản năng dùng chủy thủ ngăn lại.
Nhưng đúng lúc này cả thế giới như yên tĩnh lại, Lạc Nhạn sững sờ một lúc mới thu hồi chủy thủ, nhìn sợi đằng cách đó không xa, cô ngạc nhiên nhìn chúng.
Sợi đằng lúc này đang nhanh chóng hư thối, sau đó rơi đầy xuống mặt đất, khắp nơi vốn toàn màu xanh bây giờ lại nhanh chóng khô héo, không chỉ sợi đằng mà ngay cả cây đại thụ và cự hoa cũng mất đi sự sống.
Nhìn qua một cái Lạc Nhạn cũng biết rõ, chắc chắn Lôi Nặc đã thắng.
Cô giật mình nhìn qua chỗ cự hoa kia.
Phía sau nó là Lôi Nặc đang đứng, khóe miệng đang vểnh lên.
Nhưng cô chưa kịp nói gì thì phía trên truyền đến tiếng vang, Lôi Nặc vốn đang cứng nhắc kéo khóe miệng với cô thì lại lộ ra bực bội, trừng Lạc Nhạn một cái, hắn lại phải rời đi.
“Đừng đi.” Lạc Nhạn gọi Lôi Nặc, nhìn bóng lưng của anh khiến cô cảm thấy trong lòng có chút mềm mại, Lôi Nặc thật sự làm người ta cảm thấy đau lòng.
Lôi Nặc hơi do dự mà nhìn Lạc Nhạn một cái, giống như đang hỏi thăm, nhưng sau khi thấy thân ảnh Lạc Dật nhảy xuống thì vô thức muốn né tránh.
“Anh có nguyện ý đi cùng chúng tôi không?”
Lôi Nặc vốn đang muốn tránh đi thì có chút không dám tin mà nhìn Lạc Nhạn.
Lạc Nhạn đi từng bước một tới chỗ Lôi Nặc, nhìn khuôn mặt hắn đã cải biến, cô có chút kinh ngạc nhưng cũng không nói nhiều, “Chúng ta đi cùng nhau đi.”
“Em không sợ?”
“Không sợ, trong lòng tôi, anh đã là bằng hữu, nếu đã là bằng hữu thì tôi sẽ không vì bất kỳ ai mà xa lánh anh.” Cô không thể để Lôi Nặc đơn độc một mình như vậy, hơn nữa anh ấy còn cứu cô nhiều lần, cô không làm được chuyện vong ân phụ nghĩa.
Lôi Nặc cười khẽ, sau đó duỗi tay ôm cô vào trong ngực, lúc này nếu không nhìn màu da và đôi mắt của hắn, cơ bản không nhìn ra hắn là zombie.
Hơn nữa đoạn thời gian này hắn đã hấp thu rất nhiều tinh hạch, hắn đã có thể nói lại, ánh mắt cũng có vài phần khôn khéo, Lôi Nặc chôn đầu lên vai Lạc Nhạn, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm cổ cô một cái, đối với hắn, hắn không muốn làm bằng hữu, hắn muốn đi sâu hơn bằng hữu, nhưng hiện tại không thể nói với cô.
“Chị?”
Lê Tử thét lên một tiếng, tay khẽ nâng, sợi đằng dưới đất mọc lên muốn đâm vào đầu Lôi Nặc.
Lạc Dật đưa tay ngăn cô lại, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt, “Là người một nhà!”
Lạc Dật không nghĩ đến việc Lôi Nặc sẽ đi theo phía sau, thậm chí khi thấy Lạc Nhạn gặp nguy hiểm còn chủ động ra tay hỗ trợ, nghĩ đến hoàn cảnh cùng nhau đi tới cộng thêm việc Lạc Nhạn làm đối với Lôi Nặc, Lạc Dật cảm thấy coi Lôi Nặc như người nhà là đúng, nếu như hắn không phải là zombie thì đúng là quý nhân của Lạc Nhạn.
“Nhưng hắn là zombie a.” Dù chỉ là bóng lưng nhưng phần da thịt lộ ra ngoài kia có màu tái nhợt, nhìn qua là có thể xác nhận thân phận của Lôi Nặc.
“Có thời điểm zombie đáng yêu hơn con người nhiều.” Lạc Dật hé miệng cười một tiếng.
Nụ cười này lại khiến Lê Tử bối rối, ngây ngốc mà đứng nhìn Lạc Dật, làm sao anh ấy lại đẹp mắt như vậy, hơn nữa còn rất mạnh, cô muốn không thích cũng khó a, nhưng lời này của anh ấy có ý gì? Trong mắt lộ ra nghi hoặc, lúc này Lạc Nhạn cũng mang theo Lôi Nặc đi tới đây.
Sau khi nhìn rõ bề ngoài của Lôi Nặc, Lê Tử nhìn không được mà hút hơi lạnh, sững sờ chỉ Lôi Nặc, “Hắn thật sự là zombie?”
“Thế nào?”
Lê Tử há to miệng muốn nói cái gì đó, nhưng trong lúc nhất thời không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu, “Chẳng qua cảm thấy hắn không giống lắm.” Nói xong cúi đầu, trong mắt lộ ra hoang mang.
Tuy biết Lê Tử có chuyện giấu giếm, nhưng Lạc Nhạn cũng không để ý, “Chúng ta mau rời đi, đợi đến tối, nơi này sẽ càng kinh khủng.” Mặc dù có sợi đằng ở đây nên nơi này trống không, nhưng địa phương mà sợi đằng có thể khống chế cũng có hạn, không chừng bên ngoài còn khủng bố hơn.
Cho nên trước khi trời tối phải xuất phát, nếu không đợi đến lúc mấy thứ nguy hiêm kia thấy sợi đằng đã chết sẽ chạy đến chỗ này, như vậy sẽ không xong.
Lê Tử chỉ ngây ngốc gật đầu, ánh mắt thi thoảng nhìn về phía Lôi Nặc, lại nhìn qua Lạc Nhạn.
Bất quá cũng không tốn bao nhiêu thời gian, bốn người đã đi ra ngoài.
Lôi Nặc nắm chặt lấy tay Lạc Nhạn, mắt nhìn về phía cô, dù trên mặt không lộ vẻ gì nhưng Lạc Nhạn vẫn cảm nhận được anh đang vô cùng hưng phấn, khiến cô vừa buồn cười vừa tức giận.
Cứ nghĩ rằng bên ngoài sẽ có không ít thực vật biến dị, nhưng không nghĩ đến chỉ có mỗi cây bìm bìm là biến dị, còn lại cái gì cũng không có, mọi người thừa dịp trời chưa tối liền bò qua núi.
Mà ở dưới núi không xa, có thể nhìn thấy nhà ở, giống như một cái thôn trang nhỏ, bất quá cái thôn này lại quá im lặng, cho dù bóng đêm đã hạ xuống nhưng vẫn không có tí ánh đèn nào.
Bởi vì Tử Ngọc có thể cảm nhận được mùi tinh hạch, nên khi tiến vào Tử Ngọc đã chỉ chỗ có tinh hạch cho Lạc Nhạn.
Nơi này mặc dù là thôn trang nhưng người cũng không nhiều, cô để cho Lê Tử với Hoàng Lượng mang Kim Ngọc vào một phòng nghỉ ngơi, rồi mới đi ra ngoài xử lý đám zombie với Lôi Nặc và Lạc Dật.
Chờ đến khi màn đêm hoàn toàn biến đen mới dọn dẹp sạch sẽ.
Cũng nhờ có Lôi Nặc ở đây mới xử lý xong nhanh như vậy, dù sao với tốc độ kia, cộng với việc hắn không bị zombie công kích nên mọi việc đều làm gọn gàng sạch sẽ.
Bởi vì có Lôi Nặc nên Lạc Nhạn không ở chung phòng với mọi người, ngược lại đi tìm một căn phòng khác nghỉ ngơi.
Một đoạn thời gian này cho dù là cô bị liên lụy, hay vô tình gặp được thì những chuyện này đều gian nan hơn so với kiếp trước, cỗ thân thể này cũng chưa mạnh mẽ như cô tưởng.
Lôi Nặc với Lạc Nhạn đã tách nhau một đoạn thời gian, lúc này trên người anh toàn là vết máu đã khô, còn có cánh tay, Lạc Nhạn nhịn không được nhíu mày, sau khi khóa cửa lại cô mới chuẩn bị nước cho Lôi Nặc vệ sinh sạch sẽ.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
57 chương
104 chương
12 chương
64 chương
501 chương







