Lão công là zombie vương

Chương 50 : ♦ Chương 50

CHƯƠNG 50: CÂY BÌM BÌM Edit: Lan Anh Chờ đến lúc Lạc Nhạn nhìn thấy Kim Ngọc bị ngất thì cái bông hoa kia đã mở rộng miệng, táp tới chỗ Kim Ngọc, Lạc Nhạn giật mình, tay khẽ động một cái, một cây băng trùy đã phóng tới chỗ cự hoa. Kiếm băng đâm sâu vào trong, cự hoa kêu lên một tiếng liền nhanh chóng khô héo. Lạc Nhạn tiến lên mấy bước nhìn thấy Kim Ngọc chỉ bất tỉnh, lúc này mới thở phào, nguyên lai là bị khí độc xâm nhập vào cơ thể nên mới bị ngất đi, nhưng tình trạng như bây giờ mà té xỉu thì chỉ có chờ chết. Mắt nhìn một vòng, thấy Hoàng Lượng đang phụ trợ bên cạnh Lạc Dật. Lạc Dật có dị năng hệ hỏa, vốn là khắc tinh của thực vật, lúc này hắn chỉ cần ném vài hỏa cầu ra là chúng liền thuận theo, chỉ thỉnh thoảng đánh lén vài cái khiến người khác khó lòng phòng bị. Lạc Nhạn kêu Hoàng Lượng một tiếng, ra hiệu cho hắn cõng Kim Ngọc, lúc này mới nhìn về phía Lạc Dật, nếu như không tìm được gốc rễ thì có đánh bao nhiêu cũng không có ý nghĩa, cùng lắm thì hai bên đều cạn sạch linh khí, cho nên một khi bọn họ muốn rời đi thì chỉ có thể tìm được gốc của nó rồi giết. “Đúng rồi, Lâm Húc đâu?” Dường như từ lúc bắt đầu đánh nhau đến giờ, cũng không thấy Lâm Húc đâu, chẳng lẽ hắn thừa dịp hỗn loạn rồi chạy trốn? Nghĩ tới đây sắc mặt Lạc Nhạn tối đi vài phần. Hoàng Lượng hiển nhiên cũng không để ý, sững sờ nhìn Lạc Nhạn, “Vừa rồi không có nhìn thấy hắn.” “Cái tên Lâm Húc đáng chết kia, hắn muốn chết sao?!” Chẳng lẽ hắn cho rằng không có bọn họ hỗ trợ, là có thể một thân một mình trở về? Phải biết rằng ngọn núi này đã đi qua được một nửa, muốn rời đi cũng không dễ như vậy. “Bây giờ chúng ta làm sao đây?” Lần này tới đây là vì mấy câu nói của Lâm Húc, bây giờ Lâm Húc không còn ở đây, vậy bọn họ phải đi đâu? Có thể nói lúc này Lâm Húc rời đi, coi như là bọn họ đã đánh mất hy vọng, cũng không còn mục tiêu đi tiếp. “Nếu quả thật có quân đội ở gần đây, nhất định họ đã biết rõ tình hình cụ thể, đợi đến lúc giải quyết được mấy sợi đằng kia, chúng ta lại đi tìm hắn.” Đến lúc tìm được Lâm Húc, phải cho hắn biết rõ, một mình chạy trốn sẽ mang đến hậu quả gì. Hoàng Lượng cũng chỉ có thể gật đầu, nhưng sắc mặt khó coi hơn rất nhiều, trước kia chỉ cảm thấy Lâm Húc là tên ăn không ngồi rồi, bây giờ mới thấy rõ hắn ích kỷ như thế nào. Lạc Nhạn mím môi nói, “Trước tiên anh hãy mang Kim Ngọc trốn qua bên kia, tôi sẽ nghĩ biện pháp.” Hiện tại có Lạc Dật với Lê Tử ngăn cản, mấy sợi đằng kia trong lúc nhất thời bị áp chế, đây là thời cơ tốt nhất. Lạc Nhạn chớp mắt nhìn lên, nhìn theo mấy sợi đằng tìm kiếm gốc rễ của nó. Có lẽ chúng biết tâm tư của Lạc Nhạn, nên mấy sợi đằng nhanh chóng thu về, muốn bắt lấy Lạc Nhạn, nhưng chỉ vừa mới ló ra liền bị sợi đằng của Lê Tử cuốn lấy, chúng lại xao động. Theo mấy sợi đằng vung vẩy, mặt đất cũng hơi rung động, sắc mặt Lạc Nhạn biến hóa, trên chân đau xót, một sợi đằng mang theo gai cuốn vào chân cô, đồng thời cũng kéo cả cơ thể cô đi. Lạc Nhạn nắm chủy thủ muốn cắt đứt sợi đằng, nhưng tay vừa nâng lên thì bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người. Vừa rồi nhìn qua chỉ nghĩ là một cây đại thụ bình thường, nhưng bây giờ nó lại chậm rãi mở miệng, cái miệng kia rộng đến nỗi có thể nuốt chửng được một người, Lạc Nhạn ngừng động tác, mấy sợi đằng đang bám trên cây đại thụ, vậy mà vừa rồi cô lại không thấy. Thấy vậy cô lập tức hoàn hồn, chủy thủ trong tay chém xuống mấy sợi đằng đang trói cô. Chỉ là sợi này rơi xuống thì sợi khác lại tiến lên, trói lấy eo cô rồi kéo lên cao. “Nhạn nhi.” Lạc Dật mắt trừng lớn, tay ngưng tụ hỏa diễm muốn phóng qua chỗ Lạc Nhạn, nhưng chưa đi được hai bước thì sợi đằng lại lần nữa dây dưa với hắn, khiến sắc mặt hắn vô cùng khó coi. Mà ở đây Lạc Nhạn lại sắp rơi vào miệng cây đại thụ kia. Lạc Nhạn cố gắng tránh né nhưng đã chậm, trong tay ngưng tụ băng trùy, mắt hung hăng nhìn cây đại thụ, chỉ cần gỡ tinh hạch của nó xuống thì nó sẽ chết, lần này cô phải liều mạng với nó, nó không chết thì cô sẽ chết. Nhưng cô còn chưa đến gần đại thụ thì một thân ảnh xuất hiện phía trước Lạc Nhạn, tay nâng lên, mấy sợi đằng đang trói chặt Lạc Nhạn lập tức đứt lìa. Lạc Nhạn nhìn chằm chằm người đứng trước mặt, chưa kịp nói gì thì thân ảnh của người nọ đã nhảy vào trong đại thụ, biến mất. “Lôi Nặc, quay lại.” Lạc Nhạn nói xong cũng chạy đến phía trước, đi theo Lôi Nặc vào bên trong cây đại thụ. Vốn cho rằng chỉ là một cái cây, nhưng lúc này tiến vào bên trong lại thấy một tràng cảnh không bao giờ nghĩ tới. Nơi này giống như một cái hố, từ bên ngoài nhìn thì giống một cây đại thụ, nhưng sau khi tiến vào thì bên trong toàn là sợi đằng. Lạc Nhạn mới vừa đi vào thì bị sợi đằng trói chặt, nhịn không được mà hít khí lạnh. Thân thể tê rần, mấy sợi đằng kia không ngừng bò qua thân thể, trên người truyền đến cảm giác nhoi nhói, Lạc Nhạn duỗi tay ra muốn cắt đứt chúng nhưng mới đưa tay ra, thì lại bị chúng bắt lấy cánh tay, nhấc cả người cô lên, toàn bộ cơ thể đều mất đi năng lực hành động. Cô cố sức giãy dụa nhưng cũng không thoát được, Lôi Nặc lại xuất hiện trước mặt cô lần nữa. Duỗi tay cầm lấy chủy thủ trong tay Lạc Nhạn, cố sức đâm vào sợi đằng, y phục trên người trong nháy mắt bị chất lỏng nhuộm thành màu xanh. Nhưng cũng nhờ một nhát này mà mấy sợi đằng bắt đầu thu về. Vừa thoát được mấy sợi đằng thì Lạc Nhạn cảm giác được dưới chân có gì đó nhúc nhích, cô rùng mình một cái sau đó nhìn về phía Lôi Nặc, “Làm sao anh lại ở đây?” “Gần em...rống.” Lôi Nặc nói xong, cầm chủy thủ hung hăng đâm vào sợi đằng, trong nháy mắt khiến chúng phẫn nộ, bắt đầu đập tới chỗ họ. Lạc Nhạn ngưng tụ một tảng băng, vung qua chỗ mấy sợi đằng kia, mắt thấy chúng bị tảng băng đâm vào liền hóa thành băng, trên mặt cô lộ ra biểu lộ ngưng trọng, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều thì cảm giác được thân thể căng thẳng, bị Lôi Nặc nắm lấy, rồi ném lên trên. “Không muốn.” Lạc Nhạn la lên một tiếng, thân thể khẻ đảo né tránh động tác của hắn, một lần nữa lại rơi xuống, hừ một tiếng với Lôi Nặc, mắt nhìn quanh một vòng, “Tử Ngọc, em có cảm giác được tinh hạch ở đâu không?” “Ở phía trước.” Tử Ngọc đặc biệt mẫn cảm với tinh hạch, chỉ cần nhìn qua là có thể cảm nhận được vị trí của tinh hạch. Lạc Nhạn ừ một tiếng, bắt đầu chạy về phía trước. Dưới chân sợi đằng không ngừng nhúc nhích, giống như rắn nhưng vì số lượng quá nhiều nên khi chúng công kích cô đồng thời cũng tự quấn lấy nhau, mới đi được vài bước thì lại thấy Lôi Nặc đi đến bên cạnh cô. Biết rõ cô không chịu rời đi, Lôi Nặc cũng không vội vã ném cô ra ngoài, ngược lại lại chạy phía trước Lạc Nhạn, Lạc Nhạn là nhờ có Tử Ngọc mới biết được vị trí cụ thể của tinh hạch, mà Lôi Nặc thì có bản năng của zombie, đoạn thời gian này hắn hấp thu nhiều tinh hạch như vậy, nên đối với tinh hạch nhạy cảm hơn rất nhiều, cái mũi hơi động một chút là có thể ngửi ra được mùi tinh hạch. Chờ đến lúc tìm được tinh hạch thì Lạc Nhạn mới biết rõ thực vật biến dị này thuộc giống loài nào. Nếu ở trước tận thế, cây bìm bìm này có thể được coi là sinh trưởng tươi tốt, nhưng sau khi tận thế thì nó trở nên to lớn hơn, hơn nữa số lượng cũng rất nhiều. Mà gốc rễ của nó lại càng lớn, nơi đây đầy cây bìm bìm, dáng dấp to lớn lại còn có hàm răng bén nhọn, Lạc Nhạn chau mày nhìn những cự hoa lít nha lít nhít, chỉ có thể xuyên qua mớ hoa này mới có thể lấy được tinh hạch.