Lão công là zombie vương
Chương 49 : ♦ Chương 49
CHƯƠNG 49: RỜI ĐI
Edit: Lan Anh
“Còn chuẩn bị cái gì nữa? Mau đi trước khi trời chuyển tối.” Lam Tiếu Tiếu cắn môi dưới, ban ngày thì bọn họ còn có ưu thế, nhưng đến ban đêm thì mắt người không thể nhìn rõ, còn thị lực của zombie lại không bị ảnh hưởng, đến lúc đó thì rất phiền toái.
Lê Tử trừng Lam Tiếu Tiếu một cái, “Ngươi đương nhiên không cần chuẩn bị, nửa điểm sát thương cũng không có, thấy zombie chỉ biết la với hét.”
Lời này thành công chọc giận Lam Tiếu Tiếu, cô ta muốn phản bác nhưng nghĩ đến đoạn thời gian này Lê Tử biểu hiện năng lực như thế nào, cô liền tự động im lặng, thầm hận trừng đám người này một cái, mấy tên khốn kiếp này dám khi dễ mình, đợi đến lúc mình tìm được Băng Vũ, nhất định sẽ cho chúng biết tay, để cho chúng phải trả một cái giá lớn.
Lam Tiếu Tiếu thầm nguyền rủa trong lòng, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói.
Máu trên tay Lạc Nhạn không ngừng chảy, mà Tử Ngọc cảm giác được Lạc Nhạn bị thương, đã bắt đầu đập cánh bay tới chỗ vết thương của cô, vốn vết thương có cảm giác nóng rực khó chịu, có Tử Ngọc chữa trị, cảm giác đau đớn chậm rãi tản đi, khiến khuôn mặt Lạc Nhạn tốt lên không ít.
Tử Ngọc bây giờ cũng có nhiều năng lực, nghĩ đến kiếp trước Tử Ngọc chỉ có thể cất giữ chút đồ vật, cô không có phóng tinh hạch vào trong nên không biết đến trạng thái kia của Tử Ngọc, nên ngay cả năng lực cường đại như vậy cũng không biết đến.
Nếu như không phải kiếp này được ông trời ưu ái cho sống lại, gặp được Lôi Nặc, lại được Lôi Nặc cho một bao tinh hạch như vậy, có lẽ tất cả năng lực này của Tử Ngọc sẽ mãi là bí ẩn.
Duỗi tay nhìn Tử Ngọc trên cổ tay, cúi đầu hôn một cái, “Cám ơn em.”
Tử Ngọc vui vẻ huy động cánh, đợi đến lúc vết thương trên tay Lạc Nhạn khép lại tốt thì Tử Ngọc mới dừng động tác, sau đó chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Lạc Nhạn nhìn thoáng qua, trên mặt lộ ra vài phần ý cười.
Xe hàng lúc này cũng chậm rãi nổ máy, đi qua cánh cửa kia, lái thẳng ra vùng ngoại ô.
Mà khi xe rời đi không ai để ý đến Lôi Nặc đang đứng trong đám zombie, trong tay cầm tinh hạch không ngừng đưa vào miệng nhai, trên mặt lộ ra tàn khốc, đôi mắt lại hiện lên một tia sáng.
Thân thể nhanh chóng đuổi theo, chạy sát phía sau xe.
Đoạn đường này cũng coi như khá ổn, ngẫu nhiên có gặp vài con zombie, ngược lại cũng không phát sinh thêm chuyện gì.
Bởi vì cách vùng ngoại ô còn một đoạn đường dài, nên mọi người cũng không dám lơ là, ai cũng cảnh giác nhìn chăm chú bên ngoài, sợ trong lúc nhất thời không chú ý lại xuất hiện thêm một con quái vật nào đó, sau đó lại vung chùy vào xe bọn họ, xe này không lớn như chiếc xe trước, đoán chừng chỉ cần một chùy là hỏng.
Cũng may là bọn họ đã suy nghĩ nhiều.
Chờ đến khi tiến vào vùng ngoại ô, bọn họ rất nhanh đã chạy đến chân núi, mọi người xuống xe, bắt đầu leo lên núi.
Bọn họ nối đuôi nhau đi lên, nhìn sơ là có thể thấy rõ đoàn người, đám zombie sau khi phát hiện ra họ liền chạy tới, chỉ là mới chạy được hai bước, từng con đều lộ ra vẻ e ngại.
Chỉ tiếc lúc này đoàn người Lạc Nhạn vội vàng chạy đi nên không nhìn thấy ánh mắt của bọn chúng.
Núi này bình thường là địa điểm du lịch, nhìn cũng không tệ, nhưng bây giờ lại có cảm giác quỷ dị, hoa cỏ cây cối dường như đổi sang màu khác, hơn nữa theo thời gian trôi qua, chúng có vẻ phát triển to lớn lạ thường, nhìn tình hình này, có lẽ chúng sẽ còn tăng trưởng nữa, tình cảnh quỷ dị như vậy, Lạc Nhạn lại càng cảnh giác.
Bọn họ leo cũng không tệ, ngoại trừ Lam Tiếu Tiếu thỉnh thoảng kháng nghị hai ba câu, cơ bản không có dừng lại, bọn họ đã đi đến chỗ cao nhất, bây giờ bắt đầu đi xuống phía bên kia.
Mọi người thấy mặt trời đã bắt đầu ngả xuống núi, ai cũng tăng nhanh tốc độ.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh ma sát, sắc mặt Lạc Nhạn biến hóa, cô quay lại đằng sau nhìn thì không thấy cái gì, càng như vậy càng cảm thấy không ổn.
Cô đi sau mọi người, vừa tiến thêm vài bước thì âm thanh kia lần nữa truyền đến, nếu như lần thứ nhất nghe thấy thì có thể nói là ảo giác, nhưng lần thứ hai nghe thấy thì cô khẳng định có gì đó đi theo sau lưng, cô nhìn xuống mặt đất.
Ở dưới tia nắng mặt trời, trên mặt đất bỗng hiện lên một cái bóng có hình dạng của sợi đằng, nó kéo dài đi theo bọn họ.
Thấy vậy tâm Lạc nhạn nhấc lên, làm sao có khả năng, mới có vài ngày mà thực vật cũng đã biến dị?
“Mọi người cẩn thận thực vật ở xung quanh.” Lạc Nhạn nói xong quay lại nhìn, thì sợi đằng kia lại biến mất, chân mày nhíu lại, sợi đằng này sợ rằng đã thành tinh.
“Xảy ra chuyện gì?” Lê Tử không hiểu nhìn Lạc Nhạn, đồng thời cũng nhìn xung quanh, những thực vật này tuy có chút quái dị, so với loài thực vật bình thường lớn hơn rất nhiều, nhưng nhìn tổng thể thì không có chỗ nào là không đúng.
Lạc Nhạn mở miệng muốn nói với bọn họ, nhưng chưa kịp nói thì sợi đằng trốn trong chỗ tối đã bò tới chân.
Lạc Nhạn chỉ kịp nói cẩn thận, thì sợi đằng đã quấn lấy eo của cô, siết chặt khiến Lạc Nhạn phải kêu lên tiếng, chủy thủ trong tay đâm vào sợi đằng, nó hơi thả lỏng một chút Lạc Nhạn liền cắt nó ra, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Nhạn rơi xuống mặt đất, bên tai lại lần nữa truyền đến âm thanh nhỏ vụn, trong lòng thầm kêu không tốt, “Chạy mau.”
Lạc Dật hơi ngừng lại, đưa tay muốn kéo Lạc Nhạn đứng lên, nhưng tay vừa mới đưa ra thì sợi đằng lại từ trong chỗ tối bò ra tấn công những người khác.
Khi nhìn thấy sợi đằng, Lê Tử cảm thấy quỷ dị nhưng cô phản ứng lại rất nhanh, tay cô để trên mặt đất, năng lượng từ trong thân thể cũng tạo ra sợi đằng, cùng những sợi đằng biến dị kia dây dưa cùng một chỗ, cuốn thành một đoàn.
Lạc Nhạn hơi ngừng lại, nhìn mấy chục sợi đằng bất thình lình xuất hiện, sau đó nhìn về phía Lê Tử, thấy sắc mặt em ấy có chút khó coi, trong lòng có chút lo lắng, nhưng mấy sợi đằng này nhiều kinh khủng, một nửa bị Lê Tử khống chế, nửa còn lại bắt đầu đánh tới khiến bọn họ chống đỡ không xuể.
Lam Tiếu Tiếu núp sau lưng Kim Ngọc, nhìn mấy sợi đằng này khiến cô một bên run rẩy, một bên nhịn không được chửi thầm, đây là ông trời muốn bọn họ chết hết hay sao? Ở bên ngoài có zombie, ở trên núi có thực vật biến dị, đây là muốn bọn họ chết hết mà.
Bỗng nhiên cảm giác được đằng sau lưng hơi lạnh, Lam Tiếu Tiếu xoay đầu nhìn lại, thấy một đóa hoa thật lớn, lúc này phần nhụy lại mọc ra răng nhỏ, há to miệng như muốn nuốt cô ta vào bụng, Lam Tiếu Tiếu nhịn không được hét lên một tiếng.
Cái tiếng thét đó khiến màng nhĩ của Kim Ngọc bị chấn đau, động tác trên tay càng nhanh hơn, sợi đằng trong tay bị diệt không ít, hắn ảo não nhìn về phía bông hoa đằng sau lưng mình, tay khẽ nâng, vừa chuẩn bị cho nó một kích thì phần nhụy của bông hoa nhả ra một luồng khí phả lên trên mặt Kim Ngọc, sắc mặt hắn đại biến đồng thời ánh mắt cũng bắt đầu tan rã.
Cảm giác được thân thể Kim Ngọc lung lay sắp đổ, Lam Tiếu Tiếu ngay lập tức đẩy hắn ra ngoài, “Đúng là đồ nam nhân không dùng được, không nghĩ đến vừa đụng chuyện liền ngã xuống như vậy.” Nói xong chạy đi được hai bước, liền đưa ánh mắt cầu cứu về phía mấy người Lạc Dật, đuôi mắt lơ đãng nhìn về phía người kia, hắn ta lúc này đang lặng lẽ lui ra sau, sau đó quay người chạy đi.
Lam Tiếu Tiếu mắt sáng lên, nhìn nhìn bốn phía rồi rời đi theo người kia.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
57 chương
104 chương
12 chương
64 chương
501 chương







