Lão công là zombie vương
Chương 48 : ♦ Chương 48
CHƯƠNG 48: ZOMBIE CHÓ
Edit: Lan Anh
Kim Ngọc gật đầu, tay đặt trên khóa xe, vốn ngón tay thon dài nay lại mềm như bùn chảy vào trong lỗ khóa, không tốn chút sức nào mà đã có thể mở được cửa xe.
Mắt Lạc Nhạn sáng lên, năng lực này của Kim Ngọc thật không tồi.
Kim Ngọc leo lên ghế lái, tay lại lần nữa mở được khóa xe, thử khởi động xe hàng.
Lạc Nhạn với Lê Tử thì đứng dưới đất nhìn bốn phía xung quanh.
Bỗng tiếng chó sủa ở đâu truyền đến, sắc mặt hai người biến hóa, Lê Tử lùi lại sau một bước, nếu là lúc trước thì nửa điểm cô cũng không e ngại, nhưng mấy ngày nay liên tiếp gặp được zombie cấp cao, khiến cho cô cảm thấy mình vẫn còn quá yếu, nên nhịn không được mà lo lắng.
Lạc Nhạn mím môi, cô ngồi xổm xuống dưới, mắt nhìn xung quanh, mà ngay lúc này, cô nhìn xuyên qua gầm xe thì thấy được hình ảnh phía đối diện, thân thể Lạc Nhạn hơi ngừng lại.
Cảm giác được chúng đang chạy lại đây, ngay lập tức Lạc Nhạn đẩy Lê Tử lên phía ghế phụ, thuận tay đóng cửa lại.
“Chị làm gì vậy?” Lê Tử vừa dứt lời thì nhìn thấy mấy con chó chỉ còn nửa phần da với xương, chúng chạy ra tử chỗ tối, vừa sủa vừa chạy tới chỗ Lạc Nhạn.
Lê Tử nhịn không được hít vào một hơi, mấy con chó này đã không nhìn ra được bộ dáng ban đầu, cả cơ thể mọc ra răng nanh, những cái nanh xuyên từ bên này qua bên kia, phần thịt thì chỗ có chỗ không, có thể thấy được cả nội tạng, nhìn vừa khủng bố lại buồn nôn, nhìn sơ qua vậy mà chúng lại có tới ba cái đầu.
Lạc Nhạn nhìn về phía con chó ba đầu, hít một hơi thật sâu, một tay cầm chủy thủ, cả người căng thẳng mà chăm chú nhìn chúng.
Con chó trước mắt đã chịu không nổi mùi thịt người, bắt đầu phóng tới chỗ Lạc Nhạn mà cắn.
Lạc Nhạn canh ngay lúc nó nhào tới thì xoay người một vòng, chủy thủ đâm vào đầu một con, nhanh chuẩn ác, chủy thủ ghim sâu vào một cái đầu, nhưng chưa kịp rút ra thì hai cái đầu còn lại táp tới.
Lạc Nhạn chỉ có thể bất đắc dĩ buông chủy thủ ra, ngưng tụ kiếm băng trong tay, chạy trốn từ phía sau.
Nhưng con người chỉ có hai chân không thể chạy thắng bốn chân, chưa chạy được bao lâu thì con chó đã đuổi kịp, mở miệng ra táp tới chỗ Lạc Nhạn.
Lạc Nhạn nghiêng người né tránh, cám giác được nó tới gần liền đưa chân ra đạp vào bụng nó, zombie chó trong nháy mắt té ngã xuống đầt, Lạc Nhạn còn chưa kịp thở thì cái đầu chó ở gần cô nhất cong lên, há miệng cắn Lạc Nhạn.
Con chó ba đầu này cũng là zombie nên không biết mệt, nhưng so với zombie người thì chúng mạnh hơn, nhanh nhẹn hơn, hơn nữa có lực sát thương rất lớn.
Mắt thấy chúng lại đánh tới, Lạc Nhạn chưa kịp tránh thì thấy trên tay truyền đến cảm giác nhoi nhói, khiến cô phải kêu ra tiếng, máu trong nháy mắt chảy ra, quần áo cũng bị nhuộm đỏ, Lạc Nhạn bị đau đồng thời càng khiến chúng thêm hưng phấn.
Đau đớn khiến cô thanh tỉnh hơn, mắt lộ ra ẩn nhẫn, kiếm băng trong tay cố sức đâm vào đầu của chúng.
Mà lúc này con chó đã kịp phản ứng lại, hung ác đánh tới chỗ Lạc Nhạn.
Lạc Nhạn trừng mắt lên, vô thức né ra sau, nhưng trên tay vẫn còn bị một đầu chó cắn, trong lúc nhất thời không né ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái đầu còn lại cắn tới.
Mà lúc này dưới mặt đất bỗng xuất hiện sợi đằng, đem chúng trói chặt lại, một sợi đằng khác thì đâm vào đầu chúng.
Máu trong nháy mắt chảy ra, zombie chó chỉ kịp kêu lên một tiếng liền tắt thở.
Cái đầu chó cắn tay Lạc Nhạn cũng nhả ra, cô đưa tay hất nó sang một bên, đặt mông ngồi xuống đất mà thở hồng hộc.
Lê Tử đi đến bên người Lạc Nhạn, nhìn cánh tay của cô, cả khuôn mặt đều mang vẻ tức giận nói, “Chị, chẳng lẽ em ở trong lòng chị yếu như vậy sao?” Chị ấy vậy mà tự thân đối mặt với nguy hiểm khiến cô cảm thấy khổ sở, đồng thời cũng yêu quý chị ấy hơn, đặc biệt khi nhìn đến cánh tay của Lạc Nhạn đang không ngừng chảy máu.
“Chị chỉ làm theo bản năng mà thôi.” Cô thật sự không nghĩ được nhiều như vậy, có lẽ trong lúc ở chung, cô đã xem Lê Tử là một cô bé, một gái nhỏ bé cần được bảo hộ, cho nên mới làm ra hành động như vậy.
Chính vì hành động trong vô thức đó mới khiến Lê Tử cảm giác được ấm áp, từ nhỏ đến lớn, người khác đều nghĩ cô đã đủ mạnh, cho nên không coi cô như một đứa bé, nhưng người chị mà cô mới nhận thức được vài ngày – Lạc Nhạn, lại nguyện ý bảo vệ cô, khiến cô cảm thấy vô cùng cảm động.
“Chị, sau này mặc kệ gặp chuyện gì, chúng ta phải cùng nhau đối mặt, không được tự ý hành động một mình.”
Lạc Nhạn sững sờ, sau đó gật đầu, nhớ tới những việc trước đó, cô cảm thấy mình có chút buồn cười, có lẽ cô tự nhận thấy điều mình làm là tốt cho họ, nhưng đối với họ lại không phải như vậy, giống như chuyện của Lôi Nặc, nếu như không có mấy câu của Lạc Dật, cô đoán vĩnh viễn cô cũng không nghĩ đến những khía cạnh kia.
“Chị biết rồi.” Lạc Nhạn nói xong nhìn về phía xe hàng, “Kim Ngọc đã xong chưa?”
Lê Tử gật gật đầu, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn rất khó coi, “Kim Ngọc ra tay, làm sao mà không giải quyết được.” Hắn muốn mở khóa, thì không có cái khóa nào tránh được.
Lạc Nhạn mắt sáng lên nhưng sau đó lại lo lắng, nhất định phải tìm một cái cổng có ít zombie, như vậy mới có thể chạy xe ra ngoài, “Lê Tử, em đi lên thông báo cho anh hai, chị đi xem một chút ở đây có mấy cửa ra.”
Lê Tử hơi ngừng lại, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, “Chị, cẩn thận một chút.” Nói xong liền chạy tới chỗ thang máy.
Chờ đến lúc thân ảnh của Lê Tử biến mất sau thang máy, Kim Ngọc mới xuống xe đi tới bên người Lạc Nhạn, “Chúng ta tách ra hành động đi.” Nói xong chỉ chỉ phía sau, “Tôi đi bên này, thuận tiện kiểm tra xem có bao nhiêu zombie.”
Suy nghĩ của hắn không khác Lạc Nhạn cho lắm, cho nên không cần Lạc Nhạn mở miệng, hắn cũng biết bước tiếp theo nên làm thế nào.
Lạc Nhạn vội vàng gật đầu, đưa mắt nhìn Kim Ngọc rời đi, sau đó xoay người bắt đầu hành động.
Nơi này dường như chỉ có mỗi con zombie chó, còn lại cái gì cũng không có, cô đi một vòng lớn cũng không thấy con zombie nào, theo như bảng chỉ dẫn, ở đây chỉ có hai đường ra, mà theo hai đường này đi ra cũng không có bao nhiêu zombie, chỉ có điều phải đi đường vòng.
Bất quá đường nào đi xa, đường nào đi gần, cô vẫn có thể nắm chắc.
Sau khi quay lại chỗ cũ đã thấy Kim Ngọc đứng đó, sắc mặt không được tốt cho lắm.
“Làm sao?” Lạc Nhạn hỏi.
“Một cửa ra bên này đã bị zombie ngăn lại, một cái khác thì bị đóng, không ra được.” Cái cổng bị zombie chặn là ở gần đây, cái còn lại là để chặn không cho zombie vào nên bị đóng lại, đồng thời ổ khóa cũng đã bị phá hỏng không mở được.
Lạc Nhạn gật đầu, cô cũng đem tình huống bên mình nói cho Kim Ngọc, hắn liền cảm thấy vui mừng.
Mà lúc này Lê Tử cũng mang mấy người Lạc Dật đi xuống, dù sao bọn họ cũng đã chờ sẵn trên đó, Lê Tử đi lên nói một tiếng liền xuất phát xuống đây, mọi người dừng lại trước xe.
“Lên xe, chuẩn bị xuất phát.” Xe hàng này không lớn, chiều cao cũng tạm chấp nhận được, nếu như gặp zombie vẫn có khả năng bị buộc phải ngừng lại, cho nên bọn họ phải chuẩn bị tinh thần, tất cả chuẩn bị sẵn sàng mới có thể rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
57 chương
104 chương
12 chương
64 chương
501 chương







