Lão công là zombie vương
Chương 47 : ♦ Chương 47
CHƯƠNG 47: TÌM XE
Edit: Lan Anh
Lạc Dật há to miệng, hắn muốn nói với Lạc Nhạn rằng hắn cũng có thể hỗ trợ, nhưng lời chưa ra khỏi thì Lạc Nhạn đã nhìn về phía hắn mà lắc đầu, khuôn mặt tràn đầy kiên quyết, suy nghĩ một chút thấy bản thân mình toàn là máu tanh, Lạc Dật cũng không nói thêm gì, hắn tin tưởng Lôi Nặc đang ở gần đây, chỉ cần có hắn thì Lạc Nhạn sẽ không bị thương.
Lạc Dật không nói gì, mọi người càng không có ý kiến.
Lạc Nhạn mang theo hai người Lê Tử đi xuống lầu.
Lạc Nhạn đi sau lưng hai người, nhìn bộ dáng của hai người họ, ánh mắt hơi đổi, “Tôi muốn hỏi hai người một vấn đề.”
“Chuyện gì?” Lê Tử không hiểu mà nhìn về phía Lạc Nhạn, nhìn biểu tình trên mặt cô xoắn xuýt, nhịn không được mà buồn cười, “Chị hỏi đi, chỉ cần là chuyện tụi em biết, nhất định sẽ nói cho chị.”
Lạc Nhạn mím môi, do dự một chút, vừa tổ chức lại ngôn ngữ trong đầu, “Một người rõ ràng đã biến thành zombie, nhưng lại có trí thông minh của con người, người như vậy, các ngươi có chấp nhận được không?”
Lê Tử trầm mặc, liếc về phía Kim Ngọc, không hiểu hỏi, “Chị, lời của chị là có ý gì?” Zombie mà có được trí thông minh của con người?
Lạc Nhạn còn muốn nói tiếp, nhưng không biết mở lời như thế nào, cô dứt khoát im miệng, “Được rồi, sau này hãy nói, bây giờ tìm xe quan trọng hơn.” Cô đã đuổi Lôi Nặc đi, có lẽ khoảng thời gian này anh ấy sẽ không xuất hiện.
Kim Ngọc chớp mắt nhìn, nhớ tới ngày đó ở siêu thị, thần sắc hắn như có điều suy nghĩ, nhưng hắn cũng không nói gì, bắt đầu hướng xuống lầu dưới mà đi.
Bọn họ đang ở lầu hai, trước đó toàn ở trong phòng, không thấy được toàn cảnh của khách sạn này, bây giờ đi ra mới cảm thấy choáng ngợp.
Sảnh chính của khách sạn này thật sự không thể tưởng tượng được có bao nhiêu xa hoa, dùng thủy tinh làm đèn treo, dùng gạch vàng để lót sàn, nếu như trước tận thế, Lạc Nhạn sợ rằng mình sẽ nhịn không được mà cạy một miếng gạch, coi như chỉ lấy được một miếng cũng được a.
Bây giờ thì... quên đi thôi.
Ngược lại Kim Ngọc lại bị cái thang máy kia hấp dẫn, hắn trực tiếp đi tới cạnh thang máy, nhìn tầng lầu trên dưới, không có gì bất ngờ, ở đây có một tầng phụ bên dưới.
Theo đạo lý thì có lẽ là bãi đỗ xe.
Nếu như bọn họ đi thang máy tiến vào bãi đỗ xe thì sẽ không phải đối mặt với zombie bên ngoài, Kim Ngọc ý cười càng sâu.
“Chúng ta xuống dưới xem một chút đi.” Kim Ngọc nói với hai người, mặc dù là bãi đỗ xe nhưng cũng không chắc ở dưới có xe hay không, vẫn là nên đi xem một chút.
Lạc Nhạn tất nhiên là đáp ứng, đưa tay bấm nút thang máy, khách sạn này quả nhiên là có công năng tự cung cấp điện, tiến vào tận thế lâu như vậy mà vẫn còn có thể phát ra điện.
Nhìn thang máy chậm rãi di chuyển từ trên mái xuống, thấy sắp dừng ở đây, ba người thân thể căng cứng, chuẩn bị tư thế sẵn sàng đón địch.
Lạc Nhạn nắm chặt chủy thủ trong tay, cô lo rằng sẽ có zombie trong thang máy.
Thấy thang máy chậm rãi đi xuống, qua một hồi lâu mới dừng lại ngay tầng của bọn họ, ba người lui về phía sau mấy bước, chờ đến khi thang máy chậm rãi mở ra, cả ba đều có thần sắc khác nhau.
Sau khi cửa mở ra thì bên trong trống rỗng, lúc này ba người mới thở phào nhẹ nhõm, Lạc Nhạn dẫn đầu tiến vào bên trong.
Chỉ là khi đứng ngay gần cửa thang máy, Lạc Nhạn cảm thấy không được thích hợp cho lắm, không khí bốn phía mang theo cảm giác nóng nực lại còn ẩm ướt.
Tay hơi nâng lên, ra hiệu cho hai người khoan tiến vào.
Lê Tử tuy không hiểu nhưng vẫn nghe lời đứng lại, Kim Ngọc cũng đứng lại nhìn Lạc Nhạn.
Lạc Nhạn nhìn quanh một vòng, rõ ràng cái gì cũng không có nhưng cái mùi này không đúng, Lạc Nhạn nghi hoặc, chẳng lẽ là ảo giác của cô? Ý nghĩ này vừa lóe lên thì thình lình có một giọt chất nhầy nhỏ xuống, rơi xuống mặt sàn của thang máy, khiến Lạc Nhạn hơi ngừng lại.
Nhìn lên trên.
Mà ngay khi cô vừa nhìn lên thì con quái vật trong thang máy cũng đã nhảy xuống, đánh tới chỗ Lạc Nhạn.
Thân thể Lạc Nhạn lui về phía sau, lấy chủy thủ chặn lại công kích của nó, nhìn con quái vật này khiến sắc mặt cô khó coi đến cực điểm.
Con quái vật này cái đầu thì vẫn còn của con người, nhưng thân thể lại giống như con nhện, dịch nhờn đen sì từ khóe miệng không ngừng chảy xuống, tơ nhện trong miệng cũng không ngừng phun ra.
Lúc này nó nghe được mùi thịt người, miệng mở rộng ra, tơ nhện không ngừng phóng tới chỗ Lạc Nhạn.
Lạc Nhạn lại lui về sau, rùng mình một cái, cầm lấy súng được gắn bên chân, nhắm ngay đầu của nó mà nổ súng.
Con quái vật nửa người nửa nhện này nhìn thấy súng mà không có chút nào e ngại, ngược lại nó dùng tám cái chân bò nhanh đến chỗ Lạc Nhạn.
Cô bóp cò, đạn từ trong súng bay ra, nhanh chóng đâm vào đầu quái vật, vốn nó đang chạy rất nhanh bỗng dừng lại, sau đó thân thể ngã ầm xuống đất.
Chuyện phát sinh quá nhanh, đợi đến khi Kim Ngọc với Lê Tử phản ứng lại thì quái vật đã chết.
“Con quái vật này là cái thứ gì vậy?” Lê Tử buồn nôn nhìn quái vật nằm trên đất, thân thể run nhè nhẹ, lúc trước mới tới thành phố J, cứ tưởng rằng mình đã đủ mạnh, nhưng bây giờ nhìn thấy nhiều loại zombie như vậy, khiến cô càng thêm hoảng loạn.
Cái thế giới này đang biến hóa, bởi vì ngay từ đầu bọn hắn đã có dị năng cho nên mới tự cao tự ngạo như vậy, khiến cho bản thân mình cứ dậm chân tại chỗ mà không biết, nếu như cứ tiếp tục thì không bao lâu nữa bọn họ sẽ là con mồi của zombie.
Lạc Nhạn đi đến trước người quái vật, chủy thủ trong tay đâm xuyên qua đầu nó, móc tinh hạch bên trong ra, là lục sắc, đây là viên tinh hạch đầu tiên mà cô thấy có nguyên tố, “Loại quái vật này nếu đã xuất hiện ở đây thì chắc chắn những địa phương khác cũng sẽ có, từ giờ nên cẩn thận một chút, nếu gặp được thì nên giết chết trong một kích.”
Lạc Nhạn nói xong liền đưa tinh hạch cho Lê Tử, dù sao Lê Tử có dị năng hệ thực vật, cho nên khi đưa cho Lê Tử thì cô ấy liền hiểu rõ, bởi vì ngày hôm qua Lạc Nhạn đã đem sự tình về tinh hạch nói cho họ.
Viên tinh hạch này vậy mà đã cấp hai, không nghĩ đến Lạc Nhạn không chớp mắt một cái đã đưa cho cô, trong lúc nhất thời trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, cô cũng không từ chối.
Sau đó đi theo sau lưng Lạc Nhạn tiến vào thang máy.
Sắc mặt Kim Ngọc lại không tốt, sau khi gặp mấy chuyện này khiến tính cách của hắn trầm ổn hơn rất nhiều.
Thang máy này do chứa con quái vật kia nên phía trên nóc đã biến mất, đứng bên trong thật khiến người ta có chút sợ hãi.
Thang máy bình an mà tiến vào tầng hầm đỗ xe.
Nghĩ đến con quái vật vừa rồi, ai cũng không biết trong này có xuất hiện gì nữa hay không, cho nên ba người đều căng thẳng chờ thang máy mở cửa.
Keng một tiếng, cánh cửa từ từ mở ra, Lạc Nhạn vẫn như cũ nắm chặt chủy thủ, tuy súng dùng tốt nhưng đạn không còn nhiều lắm, cô không dám lãng phí, chí ít cũng phải tìm được kho đạn trước đã.
Tầng hầm yên tĩnh đến đáng sợ, bên trong không hề có một tiếng động nhưng ai cũng không dám thả lỏng, ngược lại đều đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, ba người bước ra khỏi thang máy tiến vào tầng hầm.
Ở đây xe cũng không ít, nhìn sơ sơ cũng chiếm hết phân nửa tầng hầm.
Ba người nhìn một vòng, mắt sáng lên, cuối cùng dừng lại ngay chiếc xe hàng, Lạc Nhạn cảnh giác leo lên trước, tay giật cánh cửa xe, nhưng cửa xe đã bị khóa, “Kim Ngọc, giao cho ngươi.” Cô nhớ Kim Ngọc đã từng nói, chỉ cần xe có thể lái là hắn có thể mở.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
57 chương
104 chương
12 chương
64 chương
501 chương







