Lão công là zombie vương

Chương 46 : ♦ Chương 46

CHƯƠNG 46: CHỈ GÂY TRỞ NGẠI Edit: Lan Anh Lạc Nhạn nhìn về phía Lạc Dật mang theo ý hỏi thăm, dù sao người này trước kia cũng là người quen của Lạc Dật, lời nói của Lâm Húc có bao nhiêu đáng tin thì chỉ có anh hai biết rõ. Lạc Dật gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Lâm Húc, “Chỗ đó có an toàn không?” Tuy biết rõ nhà hắn làm quan ba đời, nhưng không biết thế lực nhà hắn lớn bao nhiêu, cũng không biết có đúng như lời hắn nói là có quân đội ở đó hay không? “Tất nhiên, ta sẽ không lấy tính mạng của mình ra nói đùa.” Chuyện này trừ khi hắn muốn chết, chứ không ngu đến mức kêu bọn hắn đi thành phố Y. “Đã như vậy thì chúng ra đi thành phố Y.” “Tóm lại các người đi chỗ nào thì ta đi chỗ đó.” Âm thanh sang sảng của Hoàng Lượng truyền đến, vết thương trên người hắn là nhiều nhất, bởi vì vừa rồi mới đánh nhau, mọi người đều có năng lực đánh xa, chỉ có hắn là năng lực cận chiến nên khó tránh việc bị thương bởi zombie. Nhưng cho dù cả người nhìn chật vật, trên mặt hắn vẫn như cũ khí vũ hiên ngang. Lạc Nhạn hé miệng cười một tiếng, nhìn về phía hai người Lê Tử, trải qua sự việc lần này cũng khiến hai người họ trưởng thành hơn một chút. Cho tới nay họ chỉ sống ở một chỗ mà có lẽ chỗ đó họ là người mạnh nhất, cho nên dần dần dưỡng thành tính cách không để người khác vào mắt, bây giờ đối mặt với zombie triều mới hiểu rằng bản thân mình còn quá yếu, bọn họ muốn mình ít nhất có thể bảo vệ được người bên cạnh, nhưng nhìn lại ngay cả chính mình cũng không tự đảm bảo an toàn được chứ nói chi là bảo hộ người khác. Lúc này nghe mọi người muốn đi thành phố Y, không do dự mà gật đầu, có đi nơi nào đối với bọn họ cũng không có ý nghĩa. Nhưng đối với anh em Lạc Dật, bọn họ lại cùng nhau quyết tâm, nhất định phải trả ơn cho việc vừa rồi. Mọi người đều bỏ phiếu thông qua, lần này nhận được kinh hãi, không khí dường như bị đè nén rất nhiều. Lạc Dật tìm cơ hội kéo Lạc Nhạn đến chỗ không có người, mang theo nghi hoặc nhìn Lạc Nhạn, “Chuyện của Lôi Nặc là như thế nào?” Lôi Nặc ngay từ đầu đã đi chung với họ, từ sớm có ý nghĩa bất đồng, cho nên khi vừa thấy Lôi Nặc giúp mình hắn cũng không ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy Lôi Nặc rời đi thì trong lòng không khỏi nghi hoặc. “Như thế nào là như thế nào?” “Tại sao không cho hắn đi theo chúng ta?” Lạc Nhạn hơi ngừng lại, thấy Lạc Dật nhìn mình với vẻ không đồng ý, trong lòng liền cảm thấy đắng chát, “Anh ấy là zombie, đi theo chúng ta sẽ không tiện.” “Em chỉ lấy cớ.” Lạc Dật lắc đầu, vốn muốn trách mắng vài câu nhưng khi nhìn đến biểu hiện trên mặt Lạc Nhạn, cuối cùng lại trở thành thở dài, “Hắn giúp chúng ta nhiều như vậy, nhưng Lạc Nhạn à, sao em có thể vô tình như vậy, giống như em đang ghét bỏ hắn.” “Em không có.” Làm sao cô có thể ghét bỏ anh ấy? Nếu như cho anh ấy đi bên người thì sẽ bại lộ thân phận zombie, đến lúc đó mọi người làm đau anh ấy thì sao? Lạc Dật mím môi, thấy Lạc Nhạn kiên quyết, giống như chỉ có cách đó mới có thể khiến cô yên tâm, “Anh biết rõ em đang lo lắng điều gì, nhưng em làm vậy là đang tổn thương Lôi Nặc, biến thành zombie không khủng bố, đáng sợ ở chỗ là đã biến thành zombie rồi nhưng vẫn còn ý thức, hơn nữa chỉ có một người chấp nhận hắn nhưng lại không nguyện ý ở cùng một chỗ với hắn.” “Đối với Lôi Nặc, có lẽ chuyện này là chuyện thương tâm nhất.” Lạc Nhạn môi khẽ động, muốn nói chuyện nhưng không nói nên lời. “Hiện tại là thời điểm Lôi Nặc yếu ớt nhất, bởi vì hắn chỉ có đơn độc một mình, zombie không có ý thức, mà con người khi nhìn thấy hắn thì chỉ muốn săn giết, đúng ra lúc này chúng ta càng phải ở bên cạnh hắn.” Lời này của Lạc Dật đã khiến Lạc Nhạn sáng tỏ lòng mình. Đúng vậy a, cô cứ nghĩ mình làm như vậy là đang bảo vệ anh ấy, nhưng cô lại quên mất, người bên cạnh cô có dị năng thì chưa chắc những người khác không có, nếu như Lôi Nặc gặp những Dị năng giả kia, chưa chắc anh ấy có thể đánh lại, thậm chí còn bị giết. Tâm tình cô bất thình lình loạn hết cả lên, “Anh hai, em đã hiểu rồi.” Nhìn thấy Lạc Nhạn lo lắng, lúc này Lạc Dật mới thở phào nhẹ nhõm, nhớ đến lúc nãy ở trong đám zombie, nhìn thấy ánh mắt của Lôi Nặc khiến Lạc Dật không nhịn được mà thở dài, Lôi Nặc không chỉ có tư duy của con người mà còn có tình cảm. Bởi vì không phải rời đi ngay, trên người cũng còn đồ ăn nên mọi người không vội, ở lại đây nghỉ ngơi thêm hai ngày, zombie ở phía dưới cũng rời đi hơn phân nửa, bây giờ mới tìm biện pháp ra khỏi đây. “Hiện tại không có xe, chúng ta chỉ có thể đi bộ.” Lạc Nhạn mím môi, “Xác thực không có xe thật bất tiện.” “Nếu có xe thì chúng ta chỉ cần đi hơn nửa giờ là đến chân núi rồi.” Lâm Húc nói, mắt thâm ý nhìn mọi người, “Thành phố J với thành phố Y cách nhau một ngọn núi, chỉ cần chúng ta đi qua núi thì không mất bao lâu sẽ đến chỗ đóng quân.” Bởi vì độ bí mật cao nên bộ đội đặc chủng chỉ được huấn luyện trong rừng sâu núi thẳm. “Hơn nửa giờ?” Lạc Dật nhìn Lâm Húc. “Không sai.” 30 phút a, đối với bọn hắn thật đúng là hơi lâu, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có như vậy mới có thể sống sót. Thời gian này thật không dễ chịu, bọn họ chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này, đến địa phương kia mới có thể an ổn. Nghĩ đến sau này nơi đó tạo ra nhiều căn cứ, Lạc Nhạn càng thêm kiên quyết, hiện tại là thời điểm tốt nhất để rời đi, nếu như cứ đợi đến lúc zombie ăn được nhiều người, thì chúng sẽ càng mạnh, đến lúc đó muốn rời đi cũng rất khó khăn. Sắc mặt Lam Tiếu Tiếu cũng kém đến cực điểm, cô ngồi núp trong góc, trong tay nắm chặt chủy thủ, nghĩ đến cảnh phải giáp mặt với mấy con zombie kia cô nhịn không được muốn khóc thành tiếng, nhớ đến những thứ buồn nôn kia, cô do dự nhìn về phía Lâm Húc, “Tôi cảm thấy bây giờ chuyện quan trọng nhất là đi tìm vài chiếc xe.” “Hiện tại cô muốn đi đâu tìm xe?” Hoàng Lượng mắt trợn lên, nhìn Lam Tiếu Tiếu còn mang vẻ mặt e ngại, “Hơn nữa ai đi tìm? Cô sao?” “Các ngươi nam nhân nhiều như vậy không đi tìm, để cho ta một nữ nhân đi tìm, các ngươi không thấy mất mặt sao?” Lam Tiếu Tiếu vừa mới e ngại nay lại làm ra vẻ lạnh lùng. Hoàng Lượng a một tiếng, “Người ta Lạc Nhạn với Lê Tử cũng là nữ nhân, sao không thấy phiền phức như ngươi.” “Ta cũng vì muốn tốt cho mọi người, dù sao trên người chúng ta có nhiều vết thương như vậy, mùi máu tanh rất dễ dẫn dụ zombie tới, có xe sẽ giải quyết được vấn đề này.” Hoàng Lượng còn muốn nói tiếp, nhưng Lạc Nhạn lại đưa tay ngăn lại, trên mặt lộ ra điều suy nghĩ, giống như Lam Tiếu Tiếu nói, mùi máu tanh sẽ dễ dẫn zombie tới, nếu như bọn họ cứ đi ra như vậy, khẳng định sẽ bị zombie vây quanh, “Tôi cảm thấy đề nghị của Lam Tiếu Tiếu không sai, chúng ta vẫn nên đi tìm vài chiếc xe rồi nói.” “Nhưng chúng ta đi đâu tìm?” “Nơi này không bao giờ thiếu xe, chỉ có thiếu chìa khóa.” “Về chuyện chìa khóa thì ngươi không cần lo lắng.” Kim Ngọc cong môi nói, trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt, “Trên đời này không có chiếc xe nào mà ta không mở được.” Lạc Nhạn mang theo hoài nghi nhìn hắn, nhưng khi nhìn qua Lê Tử mang biểu lộ miễn cưỡng đồng ý thì lập tức hiểu rõ, “Vậy thì tốt, trong mấy người chúng ta chỉ có tôi, Lê Tử với Kim Ngọc là không bị thương, như vậy ba người chúng tôi sẽ đi tìm.” Người bị thương chỉ có gây trở ngại chứ không giúp thêm được gì.