Lão công là zombie vương
Chương 45 : ♦ Chương 45
CHƯƠNG 45: PHÁT TIẾT
Edit: Lan Anh
Mà ở bên dưới của Kim Ngọc, zombie không ngừng với tay lên nhằm bắt lấy hắn, mở khuôn miệng đầy máu gào thét, đồng thời cũng muốn bò lên người hắn.
“Nguy rồi, anh Lạc Dật còn chưa leo lên.” Một màn vừa rồi Lê Tử cũng nhìn rõ một hai, cô nhịn không được dậm chân, sau đó duỗi tay ra nắm lấy dây thừng muốn bò xuống dưới, nhưng vừa mới leo lên thì bị Lạc Nhạn ngăn lại, chỉ có thể mở đôi mắt trong veo như nước mà nhìn Lạc Nhạn.
“Để ta.” Lạc Nhạn vừa dứt lời thì người đã leo lên dây.
Nhưng cô chưa kịp đi xuống thì ở dưới phát sinh chuyện.
Lạc Nhạn sững sờ nhìn tình huống của Lạc Dật, mấy con zombie kia vốn muốn tới gần Lạc Dật nhưng mới di chuyển được hai bước thì dừng lại, thậm chí còn lùi ra sau, mà zombie đứng phía sau thì lại muốn tiến lên phía trước, trong lúc nhất thời tình cảnh có chút hỗn loạn, chúng giẫm đạp nhau loạn hết cả lên.
Lạc Dật rõ ràng là không kịp phản ứng, chỉ ngây ngốc đứng ở đó, thẳng đến khi bên tai truyền đến tiếng gầm giận dữ mới khiến hắn hồi phục tinh thần, khi nhìn thấy Lôi Nặc thì mới hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.
Hắn mừng rỡ mà nhìn Lôi Nặc, muốn hỏi vài câu thì Lôi Nặc lại không kiên nhẫn mà rống lên vài tiếng, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Nhạn, rồi chui vào biển zombie.
Chỉ trong thời gian nháy mắt, thân ảnh của Lôi Nặc đã biến mất.
“Lạc Dật, còn suy nghĩ cái gì nữa, mau đi lên.” Giọng Kim Ngọc hơi cao, lúc này zombie đã thối lui, nếu như không tận dụng cơ hội mà rời đi, lúc sau có muốn chạy cũng không chạy được.
Lạc Dật sững sờ gật gật đầu, theo sau nhảy lên, leo lên dây thừng bò phía sau Kim Ngọc.
Cuối cùng hai người cũng bình an tiến vào phòng.
Nhìn sơ qua hai người một lúc, bây giờ Lạc Nhạn mới thở phào nhẹ nhõm, đánh giá vết thương trên người Lạc Dật, cô có chút đau lòng cho anh hai của mình.
“Anh hai, anh không sao chứ?”
Lạc Dật lắc đầu, nghĩ đến Lôi Nặc thì lập tức trầm mặt.
Lạc Nhạn hơi lo lắng, giúp hắn băng bó tốt vết thương rồi mới nhìn về phía mấy người còn lại, Kim Ngọc với Lê Tử thì không có bị thương, nhưng mấy người Hoàng Lượng thì ngược lại, ngay cả Lâm Húc, trên người ít nhiều cũng có vết thương, nhìn chỗ vết thương đó khiến Lạc Nhạn nhịn không được nhíu mày.
Nhưng khi nhìn đến bộ dạng lạnh nhạt của hắn, trong lòng nghĩ đến sự tình ở biệt thự, hắn núp trong toalet thời gian dài như vậy, cô có muốn không nghĩ tới cũng không được.
Lâm Húc rất có thể đã trở thành Dị năng giả.
Có lẽ cảm giác được sự bài xích của cô, Lâm Húc với Lam Tiếu Tiếu hai người lại ngồi chung một chỗ, băng bó vết thương cho nhau.
Lam Tiếu Tiếu vốn muốn dựa vào người Kim Ngọc, nhưng bây giờ Kim Ngọc lại không cho cô ta sắc mặt tốt, vừa rồi ở bên dưới, thiếu chút nữa hắn bị cô ta hại chết.
“Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì đây?”
Trên người Hoàng Lượng có rất nhiều máu, cả người không có chỗ nào lành lặn.
“Trước tiên nghỉ ngơi một chút, đợi thương thế của mọi người tốt hơn rồi nói tiếp.” Sắc mặt Lạc Nhạn cũng rất khó coi.
“Lúc trước đúng ra không nên rời đi, ngươi xem cái đề nghị của ngươi đem đến chỗ tốt gì cho mọi người, cái gì mà cứu viện, ta thấy là muốn mọi người đi chịu chết thì có.” Nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, Lam Tiếu Tiếu khẽ run, nhìn Lạc Nhạn hoàn hảo lại khiến tâm tình cô ta hỏng hết, “Ngươi là muốn nhìn chúng ta chết hết mới vừa lòng đúng không?”
“Ngươi nói chuyện kiểu gì đó? Nếu không có chị Lạc Nhạn, ngươi cho rằng bây giờ ngươi còn sống sao?”
“Nếu như không phải do cô ta, căn bản ta sẽ không rời khỏi biệt thự, thì làm sao có thể gặp sự tình như vậy?” Cho nên đừng mong cô cám ơn Lạc Nhạn, cô sẽ không, chỉ có oán hận ngày càng sâu hơn thôi.
Lê Tử bực bội đứng lên, tay chỉ vào mặt Lam Tiếu Tiếu, nữ nhân điên này thật là ngang ngược, thật đúng là khả năng nói ngang này cô theo không kịp, rõ ràng lúc trước là mọi người đã nhất trí sau đó mới rời khỏi biệt thự, hiện tại gặp chuyện lại đẩy hết lên người chị Lạc Nhạn, da mặt con mụ này được làm từ chất liệu gì vậy, có thể dày đến như vậy.
Lạc Nhạn ngược lại không thèm để ý, so với Lam Tiếu Tiếu trước kia... bây giờ cô ta gặp chuyện liền cắn người, thật đúng là khiến cô cảm thấy thoải mái.
Kiếp trước cô ta biểu hiện tốt với cô bao nhiêu, sau đó lại đâm một đao sau lưng khiến cô khó lòng phòng bị, nếu như kiếp trước cô ta cũng biểu hiện ra khuôn mặt này thì cô sẽ không ngốc nghếch mà đi tin tưởng, Lạc Nhạn nhịn không được nhếch miệng cười một tiếng, nhìn về phía Lê Tử, “Cùng cô ta ầm ĩ làm gì? Chẳng lẽ chó cắn em, em còn muốn cắn lại sao?”
“Ngươi nói ai là chó?”
“Người nào đáp thì là người đó.”
“Ngươi.” Lam Tiếu Tiếu chỉ Lạc Nhạn, trong mắt tràn đầy lửa giận, ở trong lòng thì gào thét, nhưng nhìn qua mấy người ở đây đều dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, nếu như cô động thủ với Lạc Nhạn thì bọn hắn nhất định sẽ giúp Lạc Nhạn.
Nghĩ một chút khiến Lam Tiếu Tiếu có chút ủy khuất, nhưng cô không có biện pháp, chỉ có thể chớp chớp mắt để mình không rơi lệ, trong lòng âm thầm thề, một ngày nào đó cô sẽ giết tất cả mấy người này, không, không chỉ có giết, mà còn muốn từng dao từng dao thẻo thịt họ xuống, phải cho chúng biết rằng cô lợi hại như thế nào.
Ngược lại Lê Tử đứng một bên, khuôn mặt tràn đầy ý cười mà nhìn Lạc Nhạn, không sai, hạng nữ nhân như vậy mà cô đi tranh luận thì chỉ làm mất giá trị của bản thân, hừ một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh Lạc Dật, nhìn vết thương của hắn một chút, sau đó cô ngưng tụ linh khí phủ lên trên vết thương của Lạc Dật.
Nhìn thấy động tác của Lê Tử, Lạc Dật cũng không biểu lộ gì, mà Lạc Nhạn đứng một bên lại biết rõ, chỉ không có nghĩ đến bây giờ Lê Tử đã có năng lực đó.
Sau khi trên người Lê Tử được bao phủ ánh sáng màu xanh lục, những ánh sáng đó mang theo cảm giác ấm áp, áp lên vết thương liền khiến vết thương hồi phục và nhanh chóng khép lại.
Lạc Nhạn nhẹ nhàng thở ra, cô đứng dựa vào vách tường, móc ra máy radio, kéo dây ăng-ten, bắt đầu dò tìm tín hiệu.
Hôm nay muốn chạy tới cảng Thượng Hải là không thể.
“Bây giờ muốn đi cảng Thượng Hải là không có khả năng, đợi đến khi chúng ta hồi phục thì liền rời khỏi thành phố J.”
Mắt Lâm Húc trợn tròn, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, đám zombie đáng chết, còn có đám người đáng chết này, hắn là thiên chi kiêu tử vậy mà lưu lạc đến cấp độ này, mấy ngày nay chật vật trôi qua như vậy thật khiến hắn không chịu nổi, không được, hắn muốn đi tìm cha, muốn tìm quân đội trợ giúp.
“Chúng ta đi thành phố Y đi.”
Sau khi nghe được lời Lâm Húc thì mọi người đều nhìn về phía hắn, thấy khuôn mặt của hắn thành khẩn như vậy khiến mọi người đều có thần sắc khác nhau.
“Tại sao lại muốn đi thành phố Y?” Nơi đó còn phồn hoa hơn ở đây, nếu như đi thì chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp.
“Cha của ta ở đó có một nhánh quân đội, nếu như chúng ta tới thì chắc chắn sẽ an toàn.” Cha của hắn có huấn luyện một nhóm người ở đó, chỉ cần tìm được bọn họ, chắc chắn họ sẽ hộ tống hắn đến chỗ của cha.
Mọi người đều dựng mắt lên nhìn, đặc biệt là Lam Tiếu Tiếu, cô không nghĩ đến Lâm Húc luôn im lặng vậy mà lại có bối cảnh cường đại như thế, thân thể bắt đầu dựa vào hắn, “Ở đâu? Anh có biết đường hay không?” Âm thanh lại còn ỏn ẻn, mắt nhìn thẳng vào Lâm Húc.
Dù trên mặt cô ta có vết bẩn, nhưng trên người vẫn còn có ánh hào quang giống như kiếp trước.
Cho nên mới khiến Lâm Húc cảm thấy vài phần hứng thú, dù sao lúc trước hắn là con cháu thế gia, sau khi zombie xuất hiện thì hắn cũng chưa phát tiết lần nào, có một cực phẩm bên cạnh như vậy khiến hắn nhịn không được mà động tâm tư.
Bất quá hắn cũng không phải đồ đần, so với sống sót thì nữ nhân này có tính là gì, đợi đến khi tìm được cha, chẳng lẽ hắn còn thiếu nữ nhân sao?
“Ta biết đường đi, ta có thể chỉ đường.” Một nhánh quân đội này thật sự là bất đắc dĩ hắn mới để lộ ra, nhưng lúc này hắn muốn chạy trốn, nhịn không được mới nói ra ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
57 chương
104 chương
12 chương
64 chương
501 chương







