Lão công là zombie vương

Chương 44 : ♦ Chương 44

CHƯƠNG 44: ẨN NHẪN Edit: Lan Anh Phía trước bọn họ được vây quanh bởi những bức tường, zombie không thể tiến vào được, mà Lê Tử thì không ngừng dùng sợi đằng của mình xuyên qua đầu của chúng, hai người phối hợp vô cùng chặt chẽ, vậy nên nhìn qua bốn người còn lại trông có vẻ nhàn nhã hơn nhiều. Năng lực của Lạc Dật cũng rất mạnh, thỉnh thoảng ném ra vài ngọn lửa cũng có thể diệt không ít zombie, còn dị năng của Hoàng Lượng thiên về sức mạnh, một gậy đi qua cũng có thể giết được bốn năm con. Nhưng Lâm Húc với Lam Tiếu Tiếu thì lại khác, Lam Tiếu Tiếu ngoại trừ việc lâu lâu gào lên một cái khiến mọi người mất tập trung thì thân thể hầu như treo trên người Kim Ngọc. Sau khi cô trải qua một đời, lúc này cô nhìn Lam Tiếu Tiếu không có chút nào đồng tình, mà còn hoài nghi. Dù sao đời trước năng lực của Lam Tiếu Tiếu cũng không kém, nếu không như vậy thì không có khả năng lấy được uy vọng trong căn cứ. Chẳng lẽ hiện tại cô ta đang ẩn giấu để tích lũy thực lực? Hay là do cô trọng sinh nên mới thay đổi vận mệnh của Lam Tiếu Tiếu? Dựa theo kí ức của kiếp trước, thì lúc này Lam Tiếu Tiếu đã có thể giết được không ít zombie, thậm chí còn mang theo đám người Lữ Dương đi qua không ít thành phố, bởi vì bên ngoài cô ta trong rất nhu hòa, lại có thực lực mạnh mẽ, mới có thể khiến bọn Lữ Dương đi theo tạo thành một tiểu đội, tiểu đội này lại là tiểu đội được căn cứ Băng Vũ chào đón nhất. Đồng thời, cũng từ lúc đó Lam Tiếu Tiếu từng bước từng bước đi lên đỉnh cao. Mà bây giờ Lạc Nhạn cô trọng sinh, giết hết đám người Lữ Dương, để cho Lam Tiếu Tiếu mất đi nhóm người có thể giúp đỡ cô ta, còn ngay lúc cô ta chưa kịp mạnh mẽ thì cho tiến vào zombie triều, có lẽ như vậy mới thay đổi vận mệnh cả đời của Lam Tiếu Tiếu. Chỉ là suy nghĩ thoáng qua, Lạc Nhạn lập tức hồi phục tinh thần, tay khẽ nâng lên, một sợi dây thừng dài liền xuất hiện trong tay. Hiện tại quan trọng nhất là cứu bọn Lạc Dật ra khỏi đó. Tay vừa muốn ném sợi dây ra ngoài thì động tác hơi dừng lại, nhìn về phía Lôi Nặc, lúc này Lôi Nặc thật sự không thích hợp để người khác nhìn thấy, ngoại trừ Lạc Dật cô không tin tưởng ai cả, ngay cả bọn Lê Tử cũng vậy. Cho nên sau khi do dự một chút, cô vẫn kiên định nói ra, “ Anh đi đi.” Lôi Nặc sững sờ, tức giận rống lên một tiếng, đôi mắt lên án mà nhìn Lạc Nhạn. Ánh mắt kia khiến Lạc Nhạn trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới tốt, chỉ có thể cười ngây ngô với hắn hai tiếng, “Tôi sợ bọn họ làm anh bị thương, cho nên chúng ta chỉ có thể tạm thời tách ra.” “Rống, không.” Âm thanh của Lôi Nặc run nhè nhẹ, yết hầu cứng nhắc nhưng vẫn kiên định nói với Lạc Nhạn. Tuy âm thanh nghe khàn khàn, người khác có thể nghe không rõ nhưng Lạc Nhạn lại nghe rõ ràng, sắc mặt cô hơi thay đổi, không nghĩ đến Lôi Nặc còn có thể nói chuyện trở lại, dù chỉ có một chữ cũng khiến cô vui vẻ. Chỉ là sau khi vui vẻ thì trong lòng cũng chua xót, Lôi Nặc rõ ràng chỉ là zombie, tại sao cô lại cảm nhận được ấm áp mà anh mang lại, trong lòng lại rung động, “Tôi biết, nhưng hiện tại chưa được, chúng ta còn chưa đủ cường đại để chống lại bọn họ.” Zombie tất nhiên là đáng sợ, nhưng có thời điểm con người còn đáng sợ hơn zombie. Lôi Nặc hơi trầm mặc, đứng phía sau Lạc Nhạn rống lên một tiếng, nhìn zombie phía dưới, anh không thoải mái hé miệng ra muốn nói chuyện, nhưng có cố như thế nào cũng không nói nên lời, cuối cùng dứt khoát leo lên cửa sổ nhảy ra ngoài. Lạc Nhạn đau lòng, nhịn không được tiến lên mấy bước nhìn về phía bóng lưng của Lôi Nặc, lúc này hắn đang đồ sát đám zombie, thân thủ càng lúc càng nhanh, mỗi một lần ra tay đều xuyên qua đầu zombie, móc tinh hạch bên trong ra, Bây giờ ở đây có hàng ngàn con zombie, ngược lại lại tiện nghi cho Lôi Nặc. Lạc Nhạn mím môi, nhìn hắn thật lâu, cô biết mình ích kỉ, lợi dụng xong rồi bỏ rơi anh ấy, nhưng cô chỉ có thể tự an ủi mình, làm như vậy là vì tốt cho anh ấy, lúc này mới có thể đè xuống áy náy trong lòng. Cô thu tầm mắt lại, tiếp tục nhìn về phía Lạc Dật. Dùng sức giật dây thừng trong tay một chút, một đầu là cây móc bén nhọn, “Tránh ra.” Lạc Nhạn nói xong thì nhìn về phía Lạc Dật, thấy bọn hắn chú ý tới mình thì cô mới dùng lực ném qua chỗ Lạc Dật. Ánh mắt Lạc Dật nhìn lên, vội vàng né qua một bên, nhìn cái móc móc sâu vào trong lòng đất, Hoàng Lượng chớp mắt nhìn về phía Lạc Nhạn, sau đó duỗi chân ra, dùng lực đạp xuống phần đuôi của móc, đem nó ghim sâu xuống lòng đất. Lạc Nhạn đem đầu còn lại cột vào cửa sổ, sau đó tự mình leo lên ngồi, để bảo đảm cái cửa sẽ không bị bung ra, lúc này mới gọi Lạc Dật, “Bò lên dây thừng đi.” Cho dù có mạnh như thế nào đi nữa, mà gặp zombie triều thì chỉ có thể hao hết tinh lực mà chết. Lạc Dật gật đầu, chỉ là chưa kịp làm động tác thì Lâm Húc đã đưa tay kéo dây thừng, bắt đầu leo lên, bộ dáng kia khiến Lạc Dật híp mắt nhìn, bất quá hắn cũng nhanh chóng phản ứng, “Lê Tử, em đi lên trước đi.” Lê Tử là em gái nhỏ, cho dù biểu hiện có mạnh hơn chăng nữa thì em ấy cũng chỉ là con gái. Mắt Lê Tử sáng lên, sợi đằng trước mặt tạm ngừng lại, “Anh Lạc Dật, anh đi trước đi, em còn chống đỡ được.” bao nhiêu năm qua chưa có ai quan tâm cô như vậy, khiến cho cô cảm thấy máu mình đang sôi sùng sục, quả nhiên là nam nhân mà cô coi trọng. Lạc Dật vốn còn muốn nói gì đó, nhưng đuôi mắt nhìn về phía sợi đằng thì thấy có một con zombie đang thò tay muốn bắt Lê Tử, trong tay ngưng tụ hỏa cầu ném qua, sau đó bước lên mấy bước đá văng nó đi, hỏa cầu cũng không ngừng ném qua. Sắc mặt Lê Tử biến hóa, không nghĩ đến mình vừa mới thất thần một chút đã bị zombie tập kích, tâm treo cao, cái đám zombie đáng chết, thật sự là quá đáng ghét. “Nhanh đi lên.” Lạc Dật tàn khốc nói. Lê Tử không dám nói nhiều, vội vàng leo lên dây thừng. Lạc Nhạn chán ghét mà nhìn Lâm Húc, nhưng nếu như không cho hắn tiến lên thì người phía sau cũng không lên được, cho nên cuối cùng vẫn phải túm hắn lên, sau đó nhìn về phía Lê Tử. Lê Tử sắc mặt có chút khó coi, hiển nhiên là không vừa mắt Lâm Húc, chỉ là cô cố nén lại, tiến vào gian phòng. “Lê Tử, em không sao chứ?” Lê Tử lắc đầu, cô nhìn xuống phía dưới, hiện tại chỉ còn Lạc Dật, Kim Ngọc, Hoàng Lượng với Lam Tiếu Tiếu thì đang trèo lên, phía dưới ít người chống đỡ càng thêm khẩn trương. Zombie từ bốn phương tám hướng đánh tới, rất khó để né tránh. Cho nên Lạc Dật với Kim Ngọc dựa lưng vào nhau, không dám đưa lưng về phía zombie. Nhưng hai người cũng không thể trèo lên cùng lúc, cho nên Lạc Dật nhìn về phía Kim Ngọc, “Cậu đi lên trước.” Kim Ngọc lắc đầu, trong tâm lại càng ảo não, vừa rồi hắn đã hao phí hết tinh lực, vốn có thể khiến mặt đất dâng lên ít nhất cũng hai ba mét, nhưng bây giờ trong người không còn năng lượng khiến hắn có chút tự giễu, vốn cho rằng mình đã đủ mạnh, cho nên lúc nào đánh nhau cũng mang theo đùa giỡn, không nghĩ đến lúc này lại tự đẩy mình vào tuyệt vọng. Lạc Dật mím môi, khuôn mặt nghiêm túc, duỗi tay ra bắt được quần của Kim Ngọc, khi hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ném đi. Kim Ngọc hơi ngừng lại, nhưng lại vô thức mà bắt lấy dây thừng, nhìn xuống Lạc Dật bên dưới, “Lạc Dật, mau lên đây.” Không nghĩ đến thời điểm này mà Lạc Dật có thể làm ra hành động như vậy, không thể không nói, thời khắc này Kim Ngọc thật sự có hảo cảm với Lạc Dật, người như vậy đáng để kết giao. “Im miệng, cậu nhanh bò lên, đừng có cản đường tôi.” Lạc Dật nói xong hai tay liền ngưng tụ hỏa diễm, lấy chủy thủ trong tay nhóm lửa, thân thể nhanh chóng chuyển động, xẹt qua đầu zombie, nhưng vừa giải quyết hết một vòng thì một vòng khác lại tiến lên, hắn không thể nào chống đỡ nổi. Kim Ngọc mím môi muốn nhảy xuống, nhưng cuối cùng vẫn chịu đựng, hít một hơi thật sâu muốn ngưng tụ năng lượng, chí ít có thể khiến mặt đất dâng lên một chút, cho dù chỉ là một chút cũng có thể giúp Lạc Dật đào thoát.