Lão công là zombie vương

Chương 43 : ♦ Chương 43

CHƯƠNG 43: ANH HÙNG CỨU MỸ NHÂN Edit: Lan Anh “Chị, tụi em ở chỗ này.” Âm thanh của Lê Tử truyền đến từ phía trước, Lạc Nhạn đang cảm thấy thất vọng thì lại lần nữa dâng lên hy vọng, nhưng xung quanh họ có nhiều zombie như vậy, có muốn đi qua cũng không có khả năng. Bỗng nhiên sau lưng cảm thấy nhoi nhói, Lạc Nhạn quay đầu thì thấy có một con zombie đang dùng miệng cắn vào sau bả vai của mình, cô cầm chủy thủ đâm thẳng vào đầu nó, nhìn qua đám zombie này cô cảm giác mình có giết bao nhiêu cũng không hết, sự bất lực ập đến khiến cô nhớ đến bản thân mình kiếp trước, dường như toàn bộ khí lực đều bị hút sạch. Cô nắm chủy thủ mơ hồ nhìn mọi thứ. Tử Ngọc trên cổ tay liên tục đập cánh, trên người nó tản ra năng lượng, không ngừng chảy vào trong thân thể Lạc Nhạn. Lạc Nhạn tỉnh táo lại trong nháy mắt, tinh hạch mà Tử Ngọc đã hấp thu giống như chảy hết vào trong cơ thể cô, năng lượng của mấy trăm tinh hạch mang đến khiến thân thể Lạc Nhạn hơi khó chịu, qua một lúc lâu mới trở lại bình thường. Mà sau khi sự khó chịu vơi bớt đi thì Lạc Nhạn cũng cảm thấy khác lạ. Mắt nhìn về phía trước, tay hơi động một chút, một tảng băng xuất hiện trong tay khiến hai mắt cô sáng lên, băng? Cô lại có thể biến ra băng. Dị năng hệ thủy muốn tạo ra băng ít nhất cũng phải cấp 3 trở lên, nhưng rõ ràng vừa rồi cô chỉ mới cấp 1 nha. Nghĩ đến Tử Ngọc cô cảm thấy vui mừng vì đã đi tìm lại nó. Mà suy nghĩ cùng cảm xúc chỉ là chợt lóe lên, nhìn zombie ở trước người, coi như cô có muốn nghĩ nhiều cũng không có thời gian. Lạc Nhạn đặt tay trên mặt đất, một tảng băng xuất hiện ở dưới chân, bắt đầu đẩy cô lên cao. Cô đứng trên một cây trụ băng thật cao khoảng hai ba mét, tạm thời cô có thể thoát khỏi sự tấn công của zombie. Nhưng cho dù Lạc Nhạn có đứng trên cao thì zombie cũng không rời đi, ngược lại bắt đầu va vào trụ băng, sau khi trụ băng bị va chạm mạnh thì có cảm giác như nó lung lay sắp đổ, khiến Lạc Nhạn vốn đang nhẹ nhàng thở ra thì tâm lại bị nhấc lên lần nữa. Mắt nhìn ra đằng trước thấy Lạc Dật cách cô chỉ khoảng bảy tám mét, bình thường thì chỉ cần vài bước chân là đến, nhưng hiện tại có chút gian nan, bên đó lít nha lít nhít zombie thật sự rất kinh khủng, bọn họ cũng không có khả năng di chuyển ra khỏi đó. Trước mắt chỉ có thể tìm một căn phòng để trốn, đợi zombie triều qua đi thì họ lại tiếp tục rời đi. Nghĩ như vậy, cô bắt đầu nhìn về mấy tòa nhà ở đằng xa. Nơi này nhiều nhất là công ty văn phòng, cũng có không ít siêu thị, hiện tại siêu thị là lựa chọn đầu tiên của cô. Nhưng bây giờ làm sao để đi qua. Cảm giác được đau nhói phía sau lưng, nếu như bây giờ cứ như vậy mà đi xuống, chắc chắn nửa bước cũng khó mà đi. Cô đưa tay ra nhìn tảng băng trong tay, chậm rãi nhắm mắt lại, nước là vô hình, tự nhiên băng cũng là vô hình, như vậy hình dạng có thể biến hóa theo ý của cô, nhưng nếu muốn làm một tảng băng lớn thì cần cấp cao hơn. Mà cấp số của cô hiện tại chỉ có thể ngưng tụ ra một trụ băng hơn nữa còn hơi mỏng manh, Lạc Nhạn toát mồ hôi lạnh. “Rống.” Bên tai lại truyền đến tiếng gào thét, Lạc Nhạn nhịn không được nhìn qua, zombie rống lên sẽ rất giống nhau, nhưng tiếng rống của Lôi Nặc trong lòng cô lại khác, âm thanh vừa rồi rõ ràng là của Lôi Nặc, nhưng tại sao bây giờ không nghe được nữa? Môi khẽ mím, nhìn lần nữa thì phát hiện zombie đứng dưới trụ băng đang chậm rãi thối lui. Một màn này khiến Lạc Nhạn hoảng sợ, zombie có thể coi là động vật ăn thịt, mặc kệ là cái gì cũng không có cách nào cản chúng dừng ham muốn săn người để ăn, đương nhiên ngoại trừ chúng bị tầng lớp cao hơn áp chế, giống như con quái vật vừa này, không lẽ bây giờ lại xuất hiện zombie cấp cao nữa sao? Mà ngay lúc Lạc Nhạn đang suy nghĩ lung tung thì đám zombie liên tục lui về phía sau, cách khoảng hai ba mét mới dừng lại, bọn chúng không cam lòng đứng tại chỗ gào thét, giống như là đang e ngại điều gì đó, bộ dạng đó đúng là bị chèn ép bởi zombie cấp cao. Lạc Nhạn tâm khẽ động, chẳng lẽ mới có vài ngày lại có zombie cấp cao? Không thể nào, kiếp trước cũng phải trải qua hai tháng mới có zombie cấp cao, nhưng tại sao bây giờ lại xuất hiện, nhất định là ảo giác. Trong lòng không ngừng tự an ủi bản thân, ở trong bóng tối có một thân ảnh chợt lóe lên, ngay lúc Lạc Nhạn đang mất hồn thì hắn đã nhào tới, đẩy cô từ trên trụ băng xuống đất. Lạc Nhạn nhịn không được thét lên, thân thể đập mạnh xuống đất, vốn lúc đầu cô bị thương chỉ có cảm giác nhói nhói, bây giờ càng thêm khó chịu. Lạc Nhạn muốn phản kháng thì cảm giác được khí tức quen thuộc của người phía sau, cô hơi dừng lại, ngây ngốc nhìn người đang ôm mình, “Lôi Nặc?” Thật sự là anh ấy, không nghĩ đến ở chỗ này cũng có thể nhìn thấy Lôi Nặc. Nghĩ đến lúc trước cô nhẫn tâm muốn bỏ anh ấy lại, trong lúc nhất thời cô cảm thấy vô cùng áy náy. “Rống.” Tiếng rống trầm thấp như tỏ vẻ mình đang khó chịu, nhưng lại khiến Lạc Nhạn vui mừng, hai tay nâng mặt anh lên, mắt nhìn chăm chú, lúc này mới phát hiện vốn đôi mắt chỉ có màu trắng, nay đã có hai điểm đen của con ngươi, hơn nữa còn có khả năng biến trở lại như mắt người bình thường. Bộ dáng này hơi quỷ dị, Lạc Nhạn nhíu mày, “Làm sao có khả năng?” Lôi Nặc là người như thế nào, giống như là hack game, thế mà anh ấy bắt đầu giống người bình thường? Lôi Nặc chau mày, muốn nói đừng nhưng lời vừa ra lại thành tiếng rống, tâm tình lập tức không vui, mặt thối gào thét với Lạc Nhạn. Cái dáng vẻ tức giận kia khiến Lạc nhạn cười khẽ ra tiếng, bất quá sau khi cười thì cô chỉ cảm thấy vô lực. Cô phát hiện, cho dù cô biết trước tất cả nhưng mọi thứ đều không phù hợp với Lôi Nặc, anh ấy giống như không thuộc về thế giới này, nếu như hiện tại không thể có zombie cấp cao thì anh ấy lại là độc nhất, thậm chí đã bắt đầu có dáng dấp của con người. Nếu như cho anh ấy thêm một hai tháng nữa, chẳng phải anh ấy sẽ không khác gì người bình thường sao? Cô cười yếu ớt, mà lúc này tiếng thét chói tai của Lam Tiếu Tiếu lại lần nữa vang lên, khiến Lạc Nhạn vốn đang suy nghĩ lung tung cuối cùng cũng nhớ tới chuyện quan trọng, “Lôi Nặc, anh mang tôi lên lầu đi.” Lôi Nặc tất nhiên không có ý kiến, duỗi tay ra ôm lấy Lạc Nhạn, nhìn thấy trên người cô có vết máu, sắc mặt khó coi hơn mấy phần, cặp mắt kia vốn là vô cảm, vậy mà cô lại đọc được mấy phần tức giận. Lôi Nặc đứng trong đàn zombie như một chủng loài cao quý, tay anh ôm chặt cô, giống như sợ cô sẽ bỏ chạy, mắt thỉnh thoảng trừng bốn phía để tuyên bố chủ quyền. Mấy con zombie kia sau khi bị Lôi Nặc rống lên liền không dám động đậy, tràng diện này là lần đầu tiên Lạc Nhạn nhìn thấy, chỉ tiếc cô có việc quan trọng, không có thời gian lãng phí ở chỗ này. Hai người tìm một tòa nhà, không quan tâm có người hay không, phá cửa sau liền đi thẳng lên lầu, đi tới lầu hai nhìn về phía bọn Lạc Dật ở xa xa kia. Có Kim Ngọc với Lê Tử ở đó, tình cảnh cũng không thảm thiết cho lắm.