Lão công là zombie vương

Chương 32 : ♦ Chương 32

CHƯƠNG 32: ĐÁNH DẤU Edit: Lan Anh Qua một lúc lâu cô cảm thấy một ươn ướt lại còn dinh dính, nhịn không được rụt cổ lại, nhưng anh cứ thế mà tiến tới, cố sức mà liếm láp thậm chí còn bắt đầu mút lên. Dù Lôi Nặc lớn lên rất đẹp trai nhưng anh ta vẫn là zombie a, thế mà cô lại bị zombie đùa giỡn? Sắc mặt Lạc Nhạn biến hóa, muốn giãy dụa đi ra nhưng Lôi Nặc rất khỏe, cô muốn động cũng không động được, chỉ có thể mặc cho anh làm gì thì làm. Lúc bắt đầu là cổ, tiếp theo là mặt, anh cảm thấy như mình đang nếm vị ngọt nên không muốn buông tay, liếm tới mức mặt của cô ướt nhẹp. “Đừng như vậy.” Lạc Nhạn không chịu nổi, lấy tay cản mặt Lôi Nặc lại, nếu tiếp tục nữa cô sợ nhịn không được sẽ đánh người. Anh liếm láp cô còn chấp nhận được, nhưng nghĩ tới việc cùng zombie làm cái chuyện kia, cô có cảm giác mình sẽ nôn ngay lập tức. Chỉ tiếc Lôi Nặc lại không muốn dừng lại, ngược lại anh càng cố rắc không ít ô mai lên người cô, một đôi mắt chỉ còn màu trắng mang theo dục vọng, tròng đen đã hơi hiện lên nhưng rất nhanh lại chìm xuống, nhưng Lạc Nhạn lúc này đang thất thần nên không phát hiện ra. “Nhạn nhi?” Lạc Nhạn hơi dừng lại, đây là giọng của Lạc Dật, cô mở miệng muốn đáp thì nhìn qua Lôi Nặc bên cạnh, nếu chỉ có một mình Lạc Dật thì tốt nhưng nếu như mang theo người khác, thấy Lôi Nặc ở đây chắc chắn sẽ làm tổn thương anh. “Anh hai tới, Lôi Nặc, anh trước tiên đi trốn đi, mấy người kia rất lợi hại, tôi sợ anh sẽ gặp nguy hiểm.” Lôi Nặc ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn Lạc Nhạn, rõ ràng chỉ còn tròng trắng nhưng Lạc Nhạn lại thấy được dục vọng trong đó. “Mấy người kia có dị năng, hơn nữa rất mạnh, qua đoạn thời gian này tôi sẽ tách ra với bọn họ, lúc đó sẽ tới tìm anh.” Lôi Nặc vẫn như cũ thấy không vui, nhưng vẫn chậm rãi buông ra, trên mặt tràn đầy ủy khuất, anh lẳng lặng nhìn Lạc Nhạn, bộ dáng kia khiến Lạc Nhạn cảm thấy chột dạ, cảm giác giống như là cô vứt bỏ con của mình, cơn tức giận ban nãy liền biến mất trong nháy mắt, chỉ còn lại sự áy náy. Đến mức tại sao lại áy náy, chính cô cũng không biết. Cuối cùng cô hít một hơi thật sâu, “Anh hai, em xuống liền đây.” Nói xong nhìn thật sâu bóng lưng của Lôi Nặc, hướng phía bên kia chạy đi. Mà lúc này Lôi Nặc đứng sau lưng cô, ánh mắt hơi lóe lên, nhìn Lạc Nhạn rời đi liền nhịn không được mà gào lên. Đi xuống phía dưới, không thấy Lôi Nặc đi theo, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, vốn cô còn lo lắng Lôi Nặc không chịu nghe lời, bây giờ mới yên lòng. Bọn họ đã đóng gói tốt đồ ăn, đang ngồi một bên đợi Lạc Nhạn quay lại, Kim Ngọc thấy cô lập tức nhếch miệng cười một tiếng, nhưng khi nhìn ở đằng sau cổ của cô thì khuôn mặt tươi cười biến mất, “Lạc Nhạn, cổ em bị gì vậy?” Lạc Nhạn đưa tay đặt lên cổ, cái cảm giác ướt át kia vẫn còn sót lại, mặt đỏ lên, “Không có việc gì.” Cô chột dạ nói xong liền nhìn về chỗ khác, xuyên qua cửa kính mà nhìn ra ngoài, “Sắc trời đã không còn sớm, chúng ta cầm đồ đi về thôi.” “Tại sao lại phải trở về?” Hoàng Lượng không hiểu mà nhìn Lạc Nhạn, hắn muốn nói là nơi này cái gì cũng tốt, căn bản không cần phải quay về. Hơn nữa có thể tách ra khỏi mấy người kia cũng là một công đôi việc. Lạc Nhạn sắc mặt thay đổi, nếu như không quay về thì làm sao có thể thiết kế mấy người kia? “Hoàng Lượng, bằng không anh ở lại đây đi.” “Các ngươi muốn bỏ tôi lại?” Hoàng Lượng nâng giọng lên, tuy hắn muốn ở chỗ này, nhưng hắn cũng không muốn tách khỏi Lạc Dật, hơn nữa đơn độc ở một mình, trừ phi là hắn muốn chết. Lạc Nhạn hơi nhíu mày, “Không phải.” Cô không phải muốn bỏ hắn. Hoàng Lượng mím môi, nhìn Lạc Nhạn một hồi lâu mới biết cô không có ý này, lúc này mới mang theo bất đắc dĩ nói, “Thôi, nếu các người muốn đi, vậy tôi cũng đi theo.” Dù sao hắn cũng sẽ không rời đi. Lạc Nhạn gật đầu, nhìn về phía Kim Ngọc và Lê Tử hỏi, “Vậy còn hai người?” “Chúng ta không đi, chỗ này rất tốt, có ăn có uống, lại còn an toàn.” Lê Tử híp mắt cười, lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, người khác nhìn sẽ không nhịn được mà mến cô, nhưng Lạc Nhạn lại không có chút cảm giác nào. Cô sở dĩ không cho Lôi Nặc đi theo là vì hai người này, nếu hai người này không đi cùng thì việc cô dỗ dành Lôi Nặc chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cô cắn môi dưới nói, “Chỗ này đã không còn gì, có ở lại đây cũng không có tác dụng.” “Nào có, bên trong còn nhiều lắm mà, đủ cho chúng tôi ăn trong một tháng.” “Nhìn hai người như vậy, chẳng lẽ muốn ở lại đây luôn?” Kim Ngọc lông mày dựng lên, nhìn Lạc Nhạn một cách thâm ý nói, “Có ý gì?” “Hai người đi theo tôi về đi, dù sao nhiều người cũng tốt hơn, hơn nữa vài ngày nữa chúng tôi sẽ rời khỏi thành phố J, tìm một địa phương thích hợp hơn để ở lại.” Đợi giải quyết xong lũ cặn bã kia, cô sẽ đi tìm địa phương thích hợp hơn để định cư. Lê Tử mắt chớp chớp, nhìn Lạc Nhạn rất lâu, lúc này mới mang theo vui vẻ nói với Kim Ngọc, “Đề nghị này cũng không tệ lắm, ở trong này mãi cũng chán, hay chúng ta đi theo chị Lạc Nhạn đi.” Dáng vẻ yếu ớt lại cười ngọt ngào, để cho người ta nhịn không được mà nhìn nhiều thêm một chút. Tất nhiên Lê Tử đã đáp ứng thì Kim Ngọc cũng không phản đối, nhún vai nói, “Vậy được, anh cũng không bỏ được Lạc Nhạn a.” Vừa nói đuôi mắt hắn vừa nhìn về phía lầu trên, mặt cười càng sâu thêm, hắn sở dĩ nói như vậy là muốn thăm dò, mà rõ ràng phía trên lầu đúng là có gì đó không thích hợp. Lạc Nhạn nhẹ nhàng thở ra, có mấy người kia đi theo, đoạn đường này ngược lại không có gì gây trở ngại, hơn nữa rõ ràng zombie ở xung quanh ít đi rất nhiều, thẳng một đường quay về biệt thự mà không tốn chút sức. Mặc dù Lôi Nặc đã giết không ít zombie, nhưng người ở thành phố J cũng không ít, cô tin không bao lâu nữa zombie ăn hết những người ở bên ngoài, sẽ bắt đầu tấn công qua phía bên này. Chờ đến lúc quay lại biệt thự, để cho mấy người kia mở cửa ra, bọn họ mới đi vào. Mà mấy người trong nhà lúc này đang mặt ủ mày chau, khi nhìn thấy bọn họ đi vào, đồng loạt dùng ánh mắt của sói đói cộng thêm bộ dạng tham lam mà dòm lăm lăm bọn họ, khiến Lạc Nhạn hơi buồn cười. Ngay trước mặt mọi người, cô lấy một ổ bánh mì ra ăn. Mặc dù đã qua mấy ngày, nhưng bánh mì này được bảo quản trong bao nên lúc này vẫn chưa hết hạn. “Nhạn nhi, cô thật sự đi siêu thị?” Lam Tiếu Tiếu trầm giọng, mang theo lo lắng nhìn qua, biểu tình kia nhìn thế nào cũng cảm thấy thương tiếc, nhưng nếu như có thể xem nhẹ dục vọng trong mắt cô ta thì tốt hơn. “Đúng vậy.” Nói xong mở ra hộp sữa bò, ở trước mặt mọi người bắt đầu ăn uống. Nhìn thấy Lạc Nhạn như vậy, Lê Tử làm sao không hiểu, miệng giựt giựt, “Chị Lạc Nhạn, sao chị có thể ăn bánh mì không như vậy, cái đó một chút cũng không nhai nổi, nhưng nếu như mình ăn chung với thịt bò đóng hộp, khỏi phải nói là mùi vị tốt hơn bao nhiêu.” Lê Tử nói xong móc đồ hộp trong balo ra. Mở đồ hộp ra, lấy cho Lạc Nhạn một chút, cũng lấy cho mình một chút, lúc này mới bắt đầu vui vẻ ngồi ăn. Mặt cô phình lên, xem ra là ăn rất vui. Trong mắt Lạc Nhạn đầy ý cười, không nghĩ đến Lê Tử nhìn đơn thuần như vậy lại biết nhìn sắc mặt người khác, hơn nữa còn biết phối hợp khiến cho cô cảm thấy vui vẻ. Bánh mì kia sắc- hương- vị đều có đủ, thấy Lam Tiếu Tiếu nuốt nước bọt, vẻ mặt ôn nhu sắp không giữ được nữa rồi, “Nhạn nhi, bên ngoài nguy hiểm như vậy, cô có bị thương không?”