Lão công là zombie vương
Chương 31 : ♦ Chương 31
CHƯƠNG 31: LÊN ÁN
Edit: Lan Anh
Nhìn bộ dạng sững sờ của Lạc Dật, tâm Lê Tử hơi động một chút, khóe miệng hơi vểnh lên.
Nam nhân này lớn lên thật không sai, so với những người mà cô đã từng gặp đẹp mắt hơn nhiều, bây giờ hắn lại đang nhìn cô chăm chú, khiến mặt Lê Tử có chút đỏ lên, ho khan hai tiếng, “Được rồi, coi như nể tình chị Lạc Nhạn, lần này liền không so đo với ngươi, nhưng lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.”
Lê Tử giả vờ giả vịt, Kim Ngọc cũng không vạch trần, ngược lại nhìn qua Lạc Nhạn, thấy cô đang đi lên lầu, vội vàng đi theo.
Vừa rồi không cầm được bao nhiêu tinh hạch chưa tính, nếu như lại để cho hắn đi theo, sợ ngay cả đồ ăn cũng không thể thu, cho nên khi Kim Ngọc đuổi theo, Lạc Nhạn đưa tay ngăn hắn lại, “Ngươi đi theo ta làm gì?”
“Bảo vệ em nha, nếu gặp zombie, anh cũng có thể diễn tốt vai anh hùng cứu mỹ nhân.”
Kim Ngọc nói trực tiếp như vậy, Lạc Nhạn lại không thấy chán ghét, chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng mặt lại lạnh lùng nói, “Tôi muốn đi lấy vật dụng riêng tư của nữ, ngươi đi theo không tiện.”
Lời này thành công khiến Kim Ngọc dừng lại, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Lạc Nhạn rời đi, tay đỡ trán cười yếu ớt, xem ra Lạc Nhạn là đang thẹn thùng, nếu không cô sẽ không để ý như vậy? Nếu là nữ nhân khác, sợ là đã sớm năn nỉ hắn đi theo.
Không nói tới hiện tại khắp nơi đều nguy hiểm, coi như là trước kia nếu như hắn nguyện ý che chở thì không biết bao nhiêu cô gái đã đi theo hắn, nhưng Lạc Nhạn lại là ngoại lệ, khiến hắn cảm thấy rất hứng thú.
Sau khi Lạc Nhạn đi lên, mắt vừa quan sát bốn phía, vừa đem đồ vật thu vào bên trong Tử Ngọc.
Nhìn thấy cánh của Tử Ngọc đập ngày càng nhanh, động tác của Lạc Nhạn cũng nhanh hơn.
Đem đồ ăn với quần áo sắp xếp gọn gàng, lại đi qua chỗ để hạt giống, trong lòng hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng cô vẫn đem tất cả hạt giống cùng dụng cụ thu vào không gian.
Lầu hai này chủ yếu là một số cửa hàng nhỏ, có cửa hàng bán quần áo cao cấp, cùng một số đồ ăn vặt, trừ những thứ đó ra cũng có rất nhiều đồ vật khác, như chăn bông cùng đồ điện.
Có lẽ hiện tại mọi người đều cảm thấy chỗ đồ này không có chỗ dùng, nên hầu như không có ai đụng vào, ngược lại lại tiện nghi cho cô.
Kỳ thật cô cũng cất không ít đồ, chỗ đó có thể chèo chống được một đoạn thời gian, nhưng nếu như không có gieo trồng với chăn nuôi, như vậy thì số đồ trong không gian trước sau gì cũng ăn hết, cho nên trước khi cô ăn hết thì phải nghĩ ra cách để trồng trọt.
Đương nhiên làm không dễ như nói, bởi vì một tháng sau sẽ là thời điểm cây cối hoa cỏ cũng bị biến dị, chúng cũng sẽ ăn thịt người, có thể nói là do mặt đất bị nhiễm virus nên mới như vậy.
Trừ phi có biện pháp cải thiện đất đai, nếu không cũng không thể gieo trồng.
Sau khi thu thập một hồi, lúc này Lạc Nhạn mới có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ cũng quái lạ, như thế nào mà toàn bộ lầu hai đừng nói là có người, ngay cả một con zombie cũng không có, hoàn toàn trống rỗng.
Vừa rồi không để ý, bây giờ nhìn lại, cơ thể nhịn không được có chút cứng nhắc.
Dù sao địa phương lớn như vậy, chắc chắn sẽ có vài người có gan đến đây để thu thập đồ, cho dù không có can đảm, nhưng trong tình huống bị đói, tự nhiên sẽ tìm chỗ có đồ ăn.
Mà siêu thị chắc chắn là nơi đầu tiên mà mọi người chọn, vì vậy Lạc Nhạn mới thấy quái dị.
Lại nói coi như không có người đến, vậy lúc đầu siêu thị này là nơi người đến người đi, làm sao ngay cả một con zombie cũng không có.
Đang suy nghĩ thì mùi máu tanh bay thoang thoảng ngay chóp mũi, khiến cô không khỏi run rẩy, khí áp khủng bố khiến cô có chút sợ hãi, Lạc Nhạn nhịn không được nắm chặt lấy chủy thủ, cảnh giác chuẩn bị đi xuống lầu.
Một bên nhìn xung quanh, một bên lùi về phía sau, nhưng chỉ mới đi được hai bước liền cảm thấy sau lưng một trận lạnh lẽo, cô muốn quay người lại nhưng bên hông đã bị một cánh tay ôm lấy, kéo mạnh cô vào trong ngực.
Nghe thấy mùi zombie quen thuộc, lại cộng thêm động tác quen thuộc, Lạc Nhạn vốn muốn hét lên nhưng lại im lặng trong nháy mắt, hơi ngước đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt trắng xanh của nam nhân nào đó.
“Sao anh lại ở đây?”
Trước mắt không phải ai khác, chính là Lôi Nặc, chẳng qua cô không nghĩ đến Lôi Nặc sẽ xuất hiện ở đây.
Nhưng cũng nhờ Lôi Nặc, nên Lạc Nhạn đã rõ ràng tại sao chỗ này không có người.
Lôi Nặc rống lên vài tiếng, muốn nói suy nghĩ của mình cho Lạc Nhạn, nhưng vừa mở miệng thì không nói ra được, Lạc Nhạn không hiểu khiến Lôi Nặc gấp đến độ phải khoa tay múa chân.
Đoạn thời gian này hai người ở chung với nhau nên rất ăn ý, lúc này nhìn thấy Lôi Nặc đưa tay ra hiệu, rất nhanh cô đã hiểu, “Vậy anh có về biệt thự không?”
Lôi Nặc lắc đầu, nhìn Lạc Nhạn một cái, sau đó giống như là hiến dâng bảo vật, lấy từ đằng sau lưng ra một cái túi màu hồng, đưa cho Lạc Nhạn.
“Cái này là cái gì?”
Lôi Nặc rống lên một tiếng, hối Lạc Nhạn mở ra, Lạc Nhạn lông mày nhảy lên một cái, nhưng vẫn làm theo ý của anh, mở ra thì thấy một đoàn ánh sáng tỏa ra khiến Lạc Nhạn phải nhắm mắt lại, Lạc Nhạn mang theo vẻ mặt không dám tin mà mở túi ra.
“Lôi Nặc, sao mới có bao nhiêu thời gian mà anh góp nhặt được nhiều vậy?” Chỗ này cũng phải hơn trăm cái, bọn họ mới tách ra có một ngày, Lôi Nặc đã tiêu diệt được mấy trăm con zombie rồi.
Thảo nào chỗ này cũng không có bao nhiêu zombie.
Thì ra là do Lôi Nặc tiêu diệt, mà nguyên nhân anh ấy tiêu diệt thì không cần nói cũng biết.
Trong lòng có chút cảm động, đồng thời cũng có chút lo lắng, Lôi Nặc gặp được zombie thì tốt, nhưng gặp được con người thì rất khó nói, “Không được chỉ lo thu tinh hạch, nếu như gặp phải con người thì không được đối đấu trực diện với họ, biết không?”
Lôi Nặc khóe miệng hơi kéo lên, gầm nhẹ với cô một tiếng, coi như đáp ứng, sau đó cúi đầu xuống chôn ở cổ cô.
Lạc Nhạn có chút thất thần, ban đầu cô không nguyện ý cho anh ta tới gần, nhưng bây giờ đã thành thói quen, cũng mặc kệ anh ta.
Qua một hồi lâu cô cảm thấy không được thích hợp lắm, duỗi tay ra sờ lên người Lôi Nặc thì cảm giác được thân thể của anh cứng cáp hơn rất nhiều, thắc mắc không phải là cơ thể zombie ngày càng yếu đi sao? Tại sao Lôi Nặc lại ngược lại, lúc này cô cảm giác như cục đá hình người ôm mình vậy.
Lại nghĩ đến sau khi Lôi Nặc biến thành zombie cũng hơi khác người, trong lòng có chút hoài nghi, sao cô cảm thấy Lôi Nặc giống như là một phần lỗi của game, mọi quy tắc đối với anh đều vô dụng.
Bất quá mặc kệ như thế nào, đoạn thời gian này cô thật lòng cảm ơn Lôi Nặc, nếu như anh không công kích người thân bên cạnh cô, thì cô có thể vĩnh viễn làm bằng hữu với anh, dù là zombie cũng không sao, rồi sẽ có một ngày cô sẽ đền bù coi như là trả ơn anh đã cứu cô.
Bất quá nghĩ đến Kim Ngọc bên ngoài, tâm tình cô có chút phức tạp.
Bọn Kim Ngọc có thể là thợ săn, nếu như nhìn thấy Lôi Nặc, sẽ không ra tay với anh chứ?
“Lôi Nặc, đoạn thời gian này có lẽ chúng ta phải tách nhau ra.” Tuyệt đối không thể để họ thấy Lôi Nặc.
Lôi Nặc có chút bất mãn, trên mặt mang theo lên án, mặc dù đôi mắt chỉ còn tròng trắng nhưng vẫn có thể để người khác thấy được là anh không vui.
Lạc Nhạn muốn giải thích, mà ngay lúc này Lôi Nặc đã cúi đầu xuống, hé miệng cắn cổ Lạc Nhạn.
Lạc Nhạn cứng đờ, theo bản năng có chút e ngại, nghĩ đến đời trước cô chết đau đớn như thế nào, cắn cổ có thể không bị nhiễm virus, nhưng sẽ bị mất máu mà chết, phải biết hiện tại không còn bệnh viện.
Truyện khác cùng thể loại
143 chương
46 chương
54 chương
43 chương
17 chương
13 chương








