Lão công là zombie vương
Chương 33 : ♦ Chương 33
CHƯƠNG 33: CHE CHỞ
Edit: Lan Anh
Lạc Nhạn lắc đầu, sau đó gọi Lê Tử đi theo cô vào phòng.
Thấy Lạc Nhạn giống như không nhìn thấy mình, Lam Tiếu Tiếu sắc mặt biến hóa, cô chưa kịp nói gì thì bọn Vân Vũ đứng lên, “Ta nói các ngươi ăn uống no nê như vậy, cũng nên cho chúng tôi một chút chứ, chúng tôi đã đói bụng lâu như vậy, lại không có đồ ăn, chúng tôi sắp chết đói tới nơi rồi.”
Đối với Vân Vũ, cái gì mặt mũi, cái gì tôn nghiêm đều quăng cho chó ăn hết đi, chỉ có sống sót mới là chân lý, cho dù lúc trước hắn là thiên chi kiêu tử, nhưng bây giờ chỉ vì một ổ bánh mì hắn cũng có thể hạ mình.
Tiếc rằng chỉ có mình hắn tự cho là mình hy sinh vì mọi người, còn ở trong mắt người khác chỉ cảm thấy buồn cười, bọn họ không tiếc tính mạng mới lấy được đồ vật, mấy người này chỉ việc ngồi trong phòng, chỉ cần nhúc nhích miệng mà muốn có đồ ăn ư, thật quá buồn cười.
Cho nên Lạc Nhạn còn chưa nói gì, Hoàng Lượng ở một bên cười lạnh nói, “Cho mấy người? Lúc trước Từ Lôi bọn hắn không cho mấy người sao? Cuối cùng rơi vào kết cục như thế nào? Ta nói cho biết, muốn thì tự đi tìm, còn không thì cứ ngồi đây chờ chết, dù sao ta có chết cũng không cho.”
“Ngươi là cái thá gì, dám nói chuyện với ta như vậy, cẩn thận ta nói với cha ta, đến lúc đó ngươi muốn chết cũng không được.”
“Thôi đi, ngươi cho rằng mình còn ở nhà trẻ à, còn tìm cha nữa chứ, lại nói, hiện tại cha của ngươi không biết sống chết như thế nào? Hay là biến thành zombie rồi cũng nên, ngươi còn trông cậy vào ông ta? Nực cười.” Hoàng Lượng quả thật không còn lời nào để nói, trước kia nhìn hắn còn có chút khôn khéo, bây giờ lại phát hiện ngu không có thuốc chữa.
Vân Vũ trừng mắt, muốn cãi lại nhưng lời đến miệng lại không thốt ra được, nhìn đến nắm đấm của Hoàng Lượng khiến hắn chỉ biết hừ lạnh, tay đè lại bụng, mấy tên khốn kiếp này, đợi đến lúc tìm được cha, phải cho bọn chúng biết tay.
Nhìn Vân Vũ nhảy nhót như thằng hề, Lam Tiếu Tiếu có chút khinh miệt mà nhìn hắn, lúc này mới mang theo khuôn mặt mà mình tự cho là đáng thương nhìn Lạc Nhạn, “Nhạn nhi, có thể cho mình một ít bánh mì được không?”
Nói xong ánh mắt tràn ngập chờ mong mà nhìn Lạc Nhạn, thấy cô cười như không cười nhìn mình, tâm khẽ run, “Nhạn nhi, chúng ta không phải là chị em tốt sao? Hiện tại cậu có nhiều đồ ăn như vậy, cho mình một ít cũng không đáng bao nhiêu a. Hơn nữa mình sẽ trả tiền lại cho cậu.”
Giọng nói kia thật sự là cây ngay không sợ chết đứng, Lạc Nhạn trong lòng khinh thường, “Tại sao tôi lại phải cho cô? Muốn, thì tự mình đi ra ngoài.”
“Nhưng bên ngoài nhiều zombie như vậy, mình đi ra, nhất định chúng sẽ bắt mình ăn thịt.” Nói đến zombie, thân thể Lam Tiếu Tiếu theo bản năng rùng mình một cái, ngày đó ở trong bệnh viện, cô tận mắt thấy một người đang bình thường bỗng biến thành zombie, thậm chí tay của cô còn bị cào chảy máu.
Nếu như không phải cô cũng thức tỉnh dị năng thì sợ là bây giờ đã biến thành zombie rồi cũng nên.
Lạc Nhạn cười lạnh, thật ra ngay từ đầu Lam Tiếu Tiếu đã là người chỉ biết lợi dụng người khác, cả cuộc đời trước cô đã phải trả giá cho việc tin vào cô ta, bây giờ suy nghĩ lại mới thấy bản thân mình có mắt không tròng, thật đúng là ngu xuẩn, “Lam Tiếu Tiếu, ngươi sợ đi ra ngoài, ta thì không sao? Lại nói, đồ này ta có đem cho chó ăn, cũng không cho ngươi ăn.”
Lam Tiếu Tiếu mắt trợn lên, có chút không dám tin, dù lúc đầu cũng nghĩ tới mình sẽ bị vạch mặt nhưng không biết tại sao lại xảy ra nhanh như vậy.
Hơn nữa lời này của cô ta là ý gì? Cho chó ăn cũng không cho mình? Suy nghĩ một chút, Lam Tiếu Tiếu thở dồn dập.
“Lạc Nhạn, ta không nghĩ đến ngươi là người như thế này, thật sai lầm khi lúc trước ta còn coi ngươi là chị em, nguyên lai là mắt ta bị mù, cũng đúng, ngươi là thiên kim tiểu thư, còn ta chỉ người nhà quê, ngươi xem thường ta cũng là chuyện bình thường.”
“Ngươi câm miệng lại cho ta.” Lam Tiếu Tiếu nói khiến Lạc Dật không chịu nổi nữa, nữ nhân này quả thật không biết xấu hổ mà, nếu như không phải hắn là đàn ông không đánh phụ nữ, chỉ sợ là một bàn tay đã bay qua.
“Tại sao ta phải im miệng? Ta nói là sự thật, cô ta dám làm thì ta dám nói, chẳng lẽ cô ta có gì đó sợ người khác biết?” Lam Tiếu Tiếu nói xong liền đổi sắc mặt, giống như là nén lại ủy khuất.
Chỉ là hiện tại mọi người xung quanh không ai đồng tình, dù sao bây giờ muốn sống cũng là vấn đề, sinh mạng cũng không đáng giá một cắc, đừng nói chi là ân oán trước kia.
Lạc Nhạn cũng không buồn nhìn tới, mang theo Lê Tử trực tiếp đi vào phòng.
Thấy Lạc Nhạn không để ý tới mình, Lam Tiếu Tiếu trong lòng càng không vui, tay nắm chặt thành quyền, trong lòng không ngừng nguyền rủa, tiểu tiện nhân đáng chết kia, tốt nhất đừng rơi vào tay mình, nếu không cô sẽ cho nó biết thế nào là sống không được chết cũng không xong.
“Chị Lạc Nhạn, nữ nhân kia thật tự cho là chỉ cần động miệng là có đồ ăn sao, mặt mũi của cô ta cũng lớn ghê.” Lê Tử nói xong, ngồi xuống trên giường Lạc Nhạn.
Nhìn bài trí của căn phòng, cô thật sự rất thích, trước lúc tận thế cô cũng muốn có một căn phòng giống như vậy, chỉ tiếc người nhà của cô đều rất bảo thủ, không muốn cô trang trí theo phong cách tây phương, không, thậm chí sau này, ngay cả cái gọi là nhà cũng không còn.
Đây là lần đầu tiên có người nói không thích Lam Tiếu Tiếu, Lạc Nhạn nhịn không được nhếch miệng cười một tiếng, nhưng khi nghĩ đến kiếp trước, hai người đều là thủ hạ của Lam Tiếu Tiếu, vì cô ta mà làm việc khiến cô cảm thấy không vui, “Lê Tử, em cũng thấy ghét cô ta? Nếu như cô ta trở thành người lãnh đạo, em có nguyện ý đi theo không?”
“Lãnh đạo? Là sao?” Lê Tử đầu đầy dấu chấm hỏi, cô có thể hiểu hai từ này nhưng tại sao lại phải gán ghép nữ nhân đáng ghét kia chung với nó.
Lời này khiến Lạc Nhạn không biết trả lời như thế nào, dứt khoát bỏ qua, “Hai người tiếp theo muốn đi nơi nào?”
Lê Tử cũng không để ý Lạc Nhạn đổi chủ đề, mang theo bất đắc dĩ mà nói, “Tùy tiện thôi, trước tận thế tụi em đã không còn nhà để về, hiện tại lại càng không biết đi đâu.”
“vậy em với Kim Ngọc là quan hệ gì?”
“Tên hám gái kia là anh của em, có phải chị thấy tên anh ta rất kỳ quái không? Em nói cho chị biết, lúc trước là do cha em lười đặt tên, lúc đó thiếu tiền nên mới lấy tên cho ổng là Kim Ngọc, nó có nghĩa là vàng là ngọc, tượng trưng cho người có tiền.” Nói đến Kim Ngọc, trên mặt Lê Tử tràn đầy ghét bỏ.
Lạc Nhạn nhịn không được phun ra, đưa tay đỡ trán, nhìn Lê Tử nhiều thêm mấy phần trêu chọc, “Tên của em, có phải là do muốn ăn lê không?”
“Chị đoán đúng rồi đó, theo lời cha em kể, lúc em còn trong bụng mẹ, ngày nào mẹ cũng muốn ăn lê, cho nên lúc em ra đời liền đặt tên là Lê Tử.”
Nói ra danh tự của bản thân mình, Lê Tử cũng cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ là qua một hồi lâu mới mang theo ý cười mà nhìn Lạc Nhạn, “Kỳ thật so với ông anh bất đắc dĩ kia, em vẫn thích anh của chị hơn, đúng rồi, anh của chị kết hôn chưa, năm nay bao nhiêu tuổi?”
Nghĩ đến lúc gần tới biệt thự, Lạc Dật sử dụng dị năng hệ hỏa khiến tâm thiếu nữ của cô cũng bị đốt cháy lên, cô không nghĩ đến cái người mà cô cho đồ đần kia lại có thực lực như vậy, có thể khiến cô tán thưởng đồng thời cũng động tâm.
Chỉ tiếc Lạc Nhạn không có nhận ra, chỉ cho rằng Lê Tử cảm thấy Lạc Dật đối với mình tốt nên cô ấy mới nói thế.
“Anh trai của chị chưa có kết hôn.” Cũng không biết là tốt hay xấu, vì tận thế nên có muốn kết hôn cũng không dễ dàng, nhưng nếu trước tận thế mà kết hôn, Lạc Dật sẽ phải bảo vệ nhiều người hơn.
Lê Tử mắt sáng lên, như vậy là cô có cơ hội, tròng mắt hơi chuyển, còn muốn nói gì đó thì nhìn thấy dòng nước trong tay Lạc Nhạn, cô liền bị hấp dẫn, “Chị có dị năng hệ thủy?” Lê Tử khuôn mặt không dám tin mà nhìn, hơn nữa năng lực này có lẽ đã tu luyện được một đoạn thời gian.
Cô còn tưởng trên cái thế giới này chỉ có anh em bọn họ biết rõ, không nghĩ đến anh em Lạc Dật cũng biết, nghĩ sao cũng thấy không thể tưởng tượng nổi, “Từ khi nào mà chị biết mình có dị năng?”
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
70 chương
5 chương
47 chương







