Lão công là zombie vương
Chương 30 : ♦ Chương 30
CHƯƠNG 30: YÊN LẶNG
Edit: Lan Anh
Nếu như thực sự không được, vậy thì chỉ còn một biện pháp, đó là giết bọn họ.
Vô luận là con đường nào, thì hiện tại tốt nhất vẫn nên ở chung.
“Tôi chỉ nói thật mà thôi.” Kim Ngọc mỉm cười, lộ ra tám cái răng trắng như sứ.
“Đúng vậy, ông lần nào cũng nói thật, chỉ là mỗi lần gặp cô gái nào cũng đều nói như vậy.” Lê Tử đứng một bên hừ lạnh, nhìn khuôn mặt Lạc Nhạn lạnh lùng, lại nhìn Kim Ngọc như con chó vẫy đuôi, khóe miệng hơi nhếch, “Chị Lạc Nhạn, chị đừng bị ông ta dỗ ngon ngọt lừa gạt.”
“Lê Tử, có đứa em nào nói anh mình như vậy sao?” Không hỗ trợ còn chưa nói, đã vậy còn kéo chân sau.
Lê Tử hừ một tiếng, nhìn về hướng khác.
Lạc Nhạn nhìn hai tên dở hơi này, “Các người muốn đi đâu?” Lạc Nhạn vừa nói vừa di chuyển, mắt luôn quan sát bốn phía tìm Lạc Dật.
“Chúng tôi chỉ tùy tiện đi thôi.”
“Tôi muốn đi siêu thị, hai người có muốn đi chung không?” Lạc Nhạn hỏi.
Cô chỉ nghe qua truyền kỳ về hai người này, chưa biết tính cách của họ như thế nào, cho nên cô cũng muốn thăm dò một chút.
Lê Tử vội vàng gật đầu, “Chúng tôi lần này đi ra là để kiếm đồ ăn, vốn là sắp đến, nhưng bất thình lình xuất hiện đồ đần dẫn tới zombie, hại chúng tôi đến giờ vẫn chưa tìm được siêu thị.”
Bọn họ không phải người của thành phố J, mấy ngày trước mới tới đây, tuyến đường còn chưa quen thuộc, cộng thêm không có người hướng dẫn, nên đường đi như thế nào cũng không biết.
Lạc Nhạn không để ý, chỉ hé miệng cười một tiếng, nếu như bọn họ nguyện ý, vậy là tốt nhất, “Tôi còn muốn đi tìm anh hai, có lẽ anh ấy cũng đang ở trên con đường này, tìm được chúng ta sẽ đến siêu thị.”
Kim Ngọc mang theo nụ cười yếu ớt nhìn Lạc Nhạn, “Anh hai của em xảy ra chuyện gì?” Cái gọi là cua gái, trước tiên phải biết được trong lòng mỹ nữ cần gì, sau đó mới bốc thuốc trị bệnh, không bao lâu liền có thể nắm mỹ nhân trong tay, cho nên khi Lạc Nhạn vừa nói xong, trong nháy mắt hắn liền bắt được trọng điểm.
“Anh ấy hỗ trợ dẫn zombie đi.”
Kim Ngọc đưa tay sờ sờ cằm, thỉnh thoảng thuận tay diệt vài con zombie, bộ dáng nhàn nhã như vậy khiến Lạc Nhạn không nhịn được mà đố kỵ.
“Nếu như vậy, vừa rồi có nhìn thấy một tên vừa la hét om sòm, vừa chạy như vận động viên điền kinh.”
Nói đến đây, khóe miệng hắn nhịn không được mà giật giật, cái người mà Lê Tử gọi là đồ đần, rõ ràng nhìn mặt thấy sáng láng, khi hắn vừa chạy vừa kêu làm cho đám zombie bị hấp dẫn, mấy con zombie chạy nhanh đều bị hắn gọi ra, vô tình làm cho hai người bọn họ cũng bị liên lụy.
Nếu như người kia là vì dẫn đám zombie đi thì cũng coi như thôi đi, chỉ là bọn họ vẫn không nhịn được mắng vài câu, chẵng lẽ hắn không thể dùng vũ lực giải quyết từng con sao? Nhất định phải dùng biện pháp ngu ngốc như vậy, gọi nguyên một đám zombie chạy ra.
Chỉ là không thể xác định được người kia có phải là anh của cô hay không, nên hắn không dám nói ra hai chữ đồ đần.
Lạc Nhạn mắt sáng lên, “Anh ấy đâu?”
Kim Ngọc chỉ con đường phía trước.
Lạc Nhạn ánh mắt hơi đổi, nói một tiếng cám ơn, sau đó chạy nhanh tới phía trước.
Chỗ khúc cua này cũng thông tới siêu thị, hơn nữa khoảng cách cũng ngắn, có thể nói người bọn họ thấy có lẽ là Lạc Dật.
Cô lãng phí quá nhiều thời gian, nếu như thuận lợi mà nói, có lẽ Lạc Dật đã về tới siêu thị, cô nhất định phải nhanh chóng quay lại.
Hai người Kim Ngọc đã chuẩn bị đi theo, tất nhiên không thể để người ta bỏ lại, chạy theo phía sau Lạc Nhạn, bọn họ là không có gì để lo lắng, ở đây cũng không có bằng hữu thân thích, tất nhiên cũng không để ý mấy thứ lông gà vỏ tỏi này.
Chỉ cần muốn đi liền đi.
May mắn là đoạn thời gian này cô luôn tập trung tập thể lực, cho nên hiện tại cô vẫn còn sức để chạy, mặc dù bây nhiêu vẫn chưa đủ.
Chờ đến lúc cô chạy đến siêu thị thì bên ngoài đã tụ tập không ít zombie, từng cái răng nanh nhe ra, Lạc Nhạn nhìn thoáng qua bên trong, thấy cánh cửa đang đóng lại, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Trước cửa ra vào của siêu thị có hơn mười con zombie, nghe được động tĩnh bên này liền chậm chạp đi qua.
Đối với Kim Ngọc và Lê Tử thì mấy con zombie này chỉ giống mấy con rối để họ luyện tập, dùng để luyện thân thủ cũng tốt.
Bất quá lúc nãy đánh cũng đã khá mệt, lúc này hai người ra tay không thương tiếc, trên mặt đất mọc ra sợi đằng, sợi đằng bén nhọn đam vào sau đầu zombie, bởi vì sợi đằng là thực vật lại không có máu thịt, cho nên zombie căn bản không công kích chúng, chỉ sững sờ đứng ở đó.
Lạc Nhạn cơ hồ không cần ra tay, zombie cũng đã được giải quyết.
Lạc Nhạn đi tới cánh cửa, đưa tay gõ một chút, “Anh, Hoàng Lượng, là em đây.”
Ngay khi tiếng Lạc Nhạn vừa dứt, thì cánh cửa chống lửa được nâng lên, Lạc Nhạn nhìn về phía cửa ra vào, Kim Ngọc và Lê Tử đã giải quyết xong zombie, đang đi qua hướng bên này.
Bất thình lình phát hiện hai người kia vậy mà mạnh đến trái đạo lý, không biết lúc trước Ôn Băng Vũ dùng biện pháp gì mới có thể khiến bọn họ ở bên cạnh hắn? Suy nghĩ một chút đều cảm thấy khó tin.
Bởi vì sau này Ôn Băng Vũ cũng không mạnh bằng Kim Ngọc, mà ở trong một thời đại mạnh được yếu thua, nhìn thế nào cũng thấy kì quái.
“Nhạn nhi?”
Lạc Dật lên tiếng khiến Lạc Nhạn hoàn hồn, xoay người nhìn về phía Lạc Dật, hắn đang chau mày, y phục trên người đã đẫm máu, mang theo sự tức giận mà nhìn Lạc Nhạn.
Hắn không nghĩ đến mình vừa mới ra ngoài một chút, Lạc Nhạn cũng sẽ chạy theo phía sau, đợi đến lúc hắn trở lại, Hoàng Lượng đầu tiên là đóng cửa lại, sau khi hiểu rõ tình huống hắn muốn đi ra ngoài kiếm Lạc Nhạn, không nghĩ đến cô lại quay trở về kịp lúc như vậy.
“Anh hai, anh không sao chứ?”
Lạc Dật lắc đầu, trong mắt nhiều thêm sự bất đắc dĩ, hắn thật không biết nên nói cái gì, nói em ấy là quan tâm hắn, hay là nói không yên lòng hắn?
Hắn là nam nhân, cho dù có yếu hơn nữa, cũng không yếu đến mức để em gái mình bảo vệ, nhưng hết lần này tới lần khác em ấy lại không hiểu được điều này, thậm chí còn tự đặt mình vào nguy hiểm, chẳng lẽ em ấy không biết, làm như vậy hắn không thấy cảm động, mà chỉ thấy bất đắc dĩ cùng với vô lực.
“Thì ra đúng là đồ đần này?”
Lê Tử thành công phá vỡ bầu không khí của hai người này, Lạc Nhạn dùng ánh mắt quái dị mà nhìn Lê Tử, không hiểu ý cô ấy là gì.
Hoàng Lượng đứng một bên vội vàng kéo cửa xuống.
Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm mà ngồi một bên.
Nhìn hắn không hiểu, Lê Tử có lòng tốt giải thích, “Vừa rồi nếu không phải tại ngươi, chúng tôi đã sớm đến đây, sẽ không bị đám zombie vây lại.” Tuy bọn họ không sợ zombie, nhưng chúng thực sự thực sự bẩn, sau khi đánh nhau với chúng, trên người chỗ nào cũng là mùi hôi, cô không thể thích nổi cái mùi này.
Thấy Lạc Dật vẫn không hiểu, Lạc Nhạn đứng một bên nói rõ sự tình một lần.
Lạc Dật lúc này đã rõ, trên mặt mang theo áy náy, “Tôi không biết ở chỗ đó có người.” Đoạn thời gian này bọn họ không gặp thêm người nào nữa, cho nên cả đoạn đường cũng không quá để ý, vậy mà lần này lại đúng dịp, để bọn họ lâm vào phiền phức.
“Một câu là có thể đền bù?” Lê Tử hừ hừ một tiếng, cằm khẽ nâng.
Lạc Dật sửng sốt, hắn chỉ có thể yên lặng.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
128 chương
18 chương
7 chương
100 chương







