Lão công là zombie vương
Chương 29 : ♦ Chương 29
CHƯƠNG 29: MIỆNG LƯỠI TRƠN TRU
Edit: Lan Anh
Lạc Nhạn hầu như phản xạ có điều kiện, con dao hướng đầu zombie mà đâm vào.
Zombie chết ngay lập tức, nhưng cũng bởi vì lần trì hoãn này mà những con zombie còn lại có thể vây quanh cô.
Tất nhiên cô dám đi ra thì cô cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không nghĩ đến lại bị người khác đứng xem.
Thấy cảnh này Kim Ngọc hơi nhíu mày, “Mỹ nữ, nếu bị zombie bắt được sẽ bị lây bệnh đó, nếu em mở miệng có lẽ tôi sẽ giúp em.” Xem phân lượng của mỹ nhân này, hắn không ngại lãng phí thời gian để cứu cô.
Mấy người này thân phận như thế nào cô còn không biết, nên cô không muốn thiếu nhân tình của người ta, khi zombie đánh tới chỗ cô, cô cũng không cầu cứu, ngược lại một tay bắt được đầu con zombie cầm đầu, tay còn lại dùng lực, rắc.
Cổ con zombie bị gãy nhưng lại không chết, chỉ là hành động muốn bắt lấy Lạc Nhạn hơi bất tiện.
Lạc Nhạn đưa tay đặt trên vai nó, nhảy lên một cái, chân đá văng hai con zombie gần đó, nhìn chúng ngã xuống đất, Lạc Nhạn liền rút chủy thủ được gắn trên đùi ra, đâm vào đầu chúng, sau đó cô liền hướng về phía trước mà đánh tới.
Bởi vì có hai con zombie ngã xuống, con đường phía trước được mở ra, trên mặt cô lộ ra lãnh ý.
Vốn Kim Ngọc đang chờ Lạc Nhạn cầu cứu, thấy cảnh này liền há miệng thở dài, không nghĩ đến cô gái này vậy mà còn có năng lực, rõ ràng nhìn mảnh mai yếu ớt, vậy mà ra tay lại hung- ác- chuẩn như vậy.
Nghĩ như vậy trong lòng hắn lại thêm rục rịch.
Ánh mắt Lạc Nhạn lộ ra lãnh ý, chạy nhanh mấy bước, cảm nhận được có zombie tới gần, cô hơi dừng lại, tay hơi chuyển, chủy thủ bén nhọn trong tay cắt đầu nữ zombie xuống trong nháy mắt, thân thể không đầu ầm ầm mà ngã xuống, cái đầu trên mặt đất vẫn còn há miệng đòi ăn thịt, mắt không nhắm lại mà nhìn về hướng Lạc Nhạn.
Kim Ngọc không thấy cảnh này kinh dị mà lại hưng phấn huýt sáo, nhìn Lạc Nhạn ra tay giết zombie, động tác lưu loát, Kim Ngọc thầm tán thưởng.
“Kim Ngọc, đừng có dùng ánh mắt hèn mọn như vậy đi nhìn người khác.”
Lê Tử lắc đầu thở dài, biểu hiện của ông anh này đã quá rõ ràng, hắn coi trọng người ta, lại muốn đi săn a.
Bất quá nữ nhân này thân thủ tốt như vậy, coi như có bắt tới tay được nhưng chưa chắc cô ấy đã chịu.
Còn có một điểm là thay vì tìm người khác, chẳng bằng chọn cô ấy còn cảm thấy vừa mắt.
Dù sao cô gái này nhìn thuận mắt hơn rất nhiều, chí ít không lập dị, còn có thể làm ông anh mình tức giận lại càng hay.
Kim Ngọc khóe miệng hơi rút, hèn mọn? Sợ cả thế gian này chỉ có Lê Tử nói hắn dùng ánh mắt hèn mọn, “Lê Tử, người nào lớn lên xấu xí người ta mới gọi là hèn mọn, còn anh mi đẹp trai như vậy người ta gọi là thâm tình.”
“Cái [bíp]”. Lê Tử không cần nghe hắn nói cũng biết, thâm tình cái gì? Gọi là lạm tình còn chấp nhận được.
Kim Ngọc cũng không thèm để ý, ngược lại hưng phấn nhìn về phía Lạc Nhạn, thấy zombie bên người cô bị diệt bớt, lúc này mới vui vẻ đi tới.
Tâm tình của Lạc Nhạn tương phản hoàn toàn với Kim Ngọc, đối với hai người này cô thấy hơi phiền, nếu bọn họ không có ở đây, cô có thể thu thập tinh hạch, bây giờ họ ở đây cô phải bỏ không ít tinh hạch, tinh hạch tương đương với tiền tài a.
Cho nên khi thấy Kim Ngọc tới gần, Lạc Nhạn đã quay người rời đi, cô còn chưa tìm được Lạc Dật, cô chuẩn bị đi một vòng, nếu như thực sự không thấy Lạc Dật, cô sẽ nghĩ biện pháp khác.
Có điều cô muốn tách họ ra, nhưng tên Kim Ngọc kia dường như không nguyện ý, ngược lại còn đi sát phía sau Lạc Nhạn.
“Mỹ nữ, lần đầu gặp mặt, không biết tôi có vinh hạnh để được biết tên của em không?”
“Không.”
Kim Ngọc hơi ngừng lại, không???
Một bên Lê Tử nhịn không được cười thành tiếng, đi theo phía sau có chút hả hê nói, “Ý là cô ấy không coi trọng ông đó.”
Kim Ngọc trừng Lê Tử một cái, sau đó đi đến bên cạnh Lạc Nhạn, “Tôi tên là Kim Ngọc, vì không biết tên của mỹ nữ là em, nên sau này tôi sẽ gọi em là mỹ nữ, dù sao thì người cũng như tên nha.” Trên mặt Kim Ngọc mang theo ôn nhu, một bộ ôn tồn lễ độ, trước tận thế sợ là sẽ làm cho không ít nữ nhân điên cuồng, nhưng trong đó không bao gồm Lạc Nhạn.
Lạc Nhạn dừng chân, mắt nhìn qua Kim Ngọc với Lê Tử, hai cái tên này cô đã từng nghe qua, chỉ là trong lúc nhất thời chưa nghĩ ra, lông mày lập tức nhíu chặt.
Mà ngay lúc này, zombie trong chỗ tối nghe thấy mùi thịt người liền chạy qua hướng bên này.
Vừa rồi không được làm anh hùng cứu mỹ nhân, bây giờ là thời cơ tốt để khoe khoang, làm sao có khả năng hắn bỏ qua cơ hội này? Tay hơi động một chút, trong lòng bàn tay phát ra ánh sáng, nhìn đám zombie càng lúc càng tới gần, nhếch miệng, vốn mặt đất đang bình thường, trong nháy mắt gai đá trồi lên, đâm vào thân thể zombie.
Mặt đất cứng như vậy mà hắn coi như là bùn đất, có thể tùy tiện mà nhào nặn.
Lạc Nhạn hai mắt trợn tròn, nếu như vừa rồi thấy dị năng của Lê Tử, cô chỉ cảm thấy tán thưởng, hiện tại nhìn Kim Ngọc càng khiến Lạc Nhạn kinh ngạc hơn, Kim Ngọc này là nhân vật như thế nào mà ở trong thời gian ngắn như vậy lại có thể đem dị năng tăng lên tới trình độ như vậy.
Phải biết rằng năng lực của Kim Ngọc hiện tại cũng phải là cấp 2.
Trong tình huống mọi người còn chưa biết dị năng là gì, mà hắn đã có trình độ cao như vậy, thực lực như vậy có thể nói là cường hãn.
Theo đạo lý mà nói, người mạnh như vậy, ở tận thế chắc chắn sẽ có thành tựu.
Suy nghĩ một chút khiến Lạc Nhạn hơi động lòng, vừa rồi cô không thèm để ý, bây giờ có nên phản ứng lại với họ không?
Mắt phát ra ánh sáng mà nhìn Kim Ngọc với Lê Tử.
Hai người này sau này sẽ là cặp đôi siêu mạnh ở căn cứ Băng Vũ, nghe nói trong căn cứ Băng Vũ, Ôn Băng Vũ phụ trách quản lý, hai người này phụ trách bảo vệ, đặc biệt Kim Ngọc là dị năng hệ thổ, bức tường thành kia là do chính tay hắn xây nên, cho dù lúc đó zombie đã lên tới cấp 6 nhưng vẫn không cách nào phá được.
Mà dị năng hệ mộc của Lê Tử cũng không thua kém, ốc đảo trong căn cứ Băng Vũ là do cô ấy tạo ra, thậm chí nhờ cô ấy mà căn cứ mới có thực vật để ăn, không đến mức bị chết đói như những căn cứ khác.
Trừ cái đó ra Lê Tử còn có dị năng chữa trị, nghe nói người chỉ cần còn hơi thở là có thể cứu sống.
Hai người căn bản là song kiếm hợp bích trong căn cứ Băng Vũ, nếu như không có bọn họ, căn cứ Băng Vũ sẽ không có được quy mô lớn như vậy.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Lạc Nhạn hơi đổi, nếu như cô gặp hai người trước khi Ôn Băng Vũ gặp được họ, giết họ đi, như vậy có khi nào Ôn Băng Vũ sẽ không có cơ hội tạo ra căn cứ mạnh như vậy?
Nghĩ nghĩ, trên người Lạc Nhạn sát ý tăng lên, chỉ là sau khi thấy ánh mắt thăm dò của Lê Tử, trong nháy mắt sát ý liền biến mất.
Bọn họ không có địch ý, cô còn cảm giác được thiện ý.
Trong lòng hơi do dự, coi như không giết được bọn họ thì cô cũng không buông tha cơ hội này, chí ít sẽ không để họ gặp Ôn Băng Vũ.
Mắt hơi chuyển động, Lạc Nhạn trịnh trọng nhìn hai người, “Tôi tên Lạc Nhạn.”
Mặc dù lúc ra tay cũng đã lường trước được rằng cô sẽ bị phong thái của mình hấp dẫn, nhưng khi Lạc Nhạn tự báo tên lại khiến hắn cảm thấy có chút quái dị, sau đó nhếch miệng cười một tiếng, “Tên rất hay, Lạc Nhạn, Lạc Nhạn, quả nhiên tên xứng với người.”
Miệng lưỡi thật trơn tru, khiến Lạc Nhạn hơi mắc cười, “Cám ơn.” Vô luân là nữ nhân như thế nào, khi nghe người khác khen mình đều sẽ vui vẻ, huống chi người khen mình còn là một mỹ nam, quan trọng là cô đã hạ quyết tâm sẽ tạo mối quan hệ với hắn, chí ít khi cô và Ôn Băng Vũ đối đầu với nhau, thì bọn họ có thể đứng bên phía cô.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
128 chương
18 chương
7 chương
100 chương







