Lão công là zombie vương
Chương 23 : ♦ Chương 23
CHƯƠNG 23: PHIỀN TOÁI
Edit: Lan Anh
“Ta nói ngươi nói nhỏ một chút, không thấy zombie đang tới đây sao?” Đứng bên cạnh Lâm Húc là Vân Vũ, cả người hắn ta có chút nữ tính, run rẩy chỉ rào chắn bên ngoài.
Biệt thự của Lạc Nhạn có rào chắn ở cửa, cao hơn hai mét, vừa rồi tiến vào bọn họ cũng đã đóng kỹ, mà hiện tại đang mở cửa nhà thì mấy con zombie kia lại nghe tiếng động nên tụ tập hết lại đây, đứng phía bên ngoài rào chắn duỗi tay với vào bên trong, giống như muốn kéo bọn họ ra ngoài.
Tuy có thể ngăn được nhưng số lượng zombie ngày càng nhiều, cái rào chắn đó cũng không chịu được bao lâu nữa, thật sự nếu không mở cửa thì bọn họ lại bị bọn zombie vây quanh lần nữa.
Nhìn đến đây khiến Hoàng Lượng càng không vui, tay cố sức gõ, âm thanh phanh phanh phanh khiến đám zombie càng thêm điên cuồng, cái song sắt bị va chạm đã bắt đầu lỏng, có thể nhìn thấy ốc vít rơi xuống, nếu cứ tiếp tục như vậy bọn chúng sẽ phá tan cái cửa trong chớp mắt.
Sắc mặt mọi người liền trắng.
Không cần nói mấy người bọn họ, mấy người ở trong phòng cũng cảm thấy không thích hợp, hướng bên ngoài nhìn ra.
“Người bên trong nghe rõ cho ta, ta cho các ngươi thời gian, nếu các người không mở cửa thì đừng có trách ta đập nát cái cửa này, cùng lắm thì mọi người cùng chết.”
Giọng của Hoàng Lượng nói rõ hắn đang tức giận, cây gậy sắt trong tay đang gõ lên tay nắm cửa, từ mắt mèo nhìn ra có thể thấy được Hoàng Lượng đang uy hiếp, người bên trong liền dao động.
Mấy người nhìn thoáng qua nhau, một hồi lâu mới gật gật đầu, khi nhìn thấy Hoàng Lượng chuẩn bị đập xuống thì mới hô một tiếng.
Hoàng Lượng động tác hơi ngừng lại, hừ lạnh một tiếng, ngừng động tác, bên trong truyền đến tiếng kẽo kẹt, hẳn là đang đẩy đồ chặn cửa ra.
“Sớm mở chẳng phải tốt hơn sao, lãng phí thời gian.” Hoàng Lượng nói xong hừ một tiếng, mà lúc này rào chắn bên ngoài cũng bị phá tan tành.
Mấy con zombie trong nháy mắt vọt tới, mắt bọn chúng trừng to, miệng còn chảy huyết dịch, biểu hiện trên mặt rất là dữ tợn, thậm chí có con bị thiếu con mắt hoặc lỗ tai, khiến mọi người không khỏi rùng mình một cái.
“Trời ạ, chúng ta chết chắc.” Vân Vũ hét lên một tiếng, vội buông Lâm Húc ra, chạy tới chỗ cửa ra vào, để tay trên cửa liều mạng mà đập, “Mở cửa nhanh, tôi không muốn chết, mau cho chúng tôi đi vào.”
Chỉ là đám người đứng sau cánh cửa hơi ngừng lại, hiển nhiên là sau khi thấy đám zombie liền muốn thay đổi chủ ý.
Phía sau cửa đóng chặt, phía trước zombie cũng đã đến trước mặt, tất cả mọi người đều căng thẳng.
Vừa rồi đám người đứng cạnh Lâm Húc, thấy tình cảnh này cả đám liền đi đến chỗ cánh cửa, năm người đàn ông liều mạng gõ cửa.
Bất quá cánh cửa này Lạc Nhạn yêu cầu người ta thiết kế đặc biệt, cho dù năm người kia có khí lực cũng không thể làm cánh cửa di chuyển được một chút nào.
Một màn này, khiến người bên trong cánh cửa đắc ý, nhưng người bên ngoài lại hoảng sợ.
Zombie đã xông tới nơi, dựa vào mấy người này thì chỉ có chờ chết, Lạc Nhạn nắm cây gậy trong tay, liếc qua Lạc Dật một cái, hai người đứng ở chắn ở phía trước, nhìn đám zombie mà mắt hơi lấp lóe, bắt đầu đập đầu zombie.
Lạc Dật cũng không chịu thua, vốn công phu quyền cước của hắn cũng không tệ, hiện tại có thể sử dụng.
Bởi vì rào chắn không lớn, Lạc Dật với Lạc Nhạn hai người đứng hai bên là có thể thủ tốt, cảm giác như không con zombie nào có thể vượt qua.
Nhưng mà vừa nãy Lạc Nhạn đã đánh một trận, cô cảm giác được mình có lòng nhưng không có sức, thể lực dần dần giảm xuống, mà số lượng zombie thì không giảm đi.
Mắt thấy zombie lần nữa xông tới, thân thể Lạc Nhạn bị ép phải lui về phía sau, có một con liền đưa tay ra bắt lấy cô.
Lạc Nhạn vô tình bị bắt, mà lúc này con zombie kia đầu bỗng bị nổ tung trong nháy mắt.
Lạc Nhạn hơi dừng lại, nhìn Lạc Dật đang đứng cạnh mình.
“Nhạn nhi, mau quay lại xe, nơi này có anh rồi.” Lạc Dật nói xong liền giúp Lạc Nhạn rút lui, yểm trợ cô lên xe.
Mà mấy người kia thấy cảnh này lại càng hét lớn, bởi vì đoạn thời gian này thấy cảnh zombie ăn thịt người không ít, bây giờ chẳng lẽ đã đến phiên bọn họ bị ăn?
Vân Vũ nhịn không được đỏ mắt, một nam nhân cao bảy thước, sau khi cảm thấy mình sắp bị xé xác, lập tức khóc rống lên.
Hoàng Lượng mới đầu cũng muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng vừa đi được hai bước lại không nhịn được mà dừng lại, nhìn về phía cánh cửa sau lưng, nếu như không mở cửa, thể lực của bọn họ trước sau gì cũng tiêu hao hết, nhìn sơ qua cũng hơn trăm con zombie.
Trong lòng nén khí, lập tức quay lại, “Đều tránh ra hết cho ta.”
Đám Vân Vũ nhìn sắc mặt của Hoàng Lượng, sững sờ mà đứng ra hai bên, nhường cửa cho hắn.
Hoàng Lượng trên mặt mang theo không vui, đợi đến lúc mấy người Lâm Húc tránh ra, gậy sắt trong tay hung hăng nện lên cửa, cơ hồ ngay sau đó trên cửa xuất hiện một vết lõm thật sâu.
Nhìn cái chỗ bị hõm vô kia, người bên trong liền biết người bên ngoài không dễ chọc, đám zombie đã đánh đến đây, mặc kệ có mở cửa hay không, đối với bọn họ cũng không có chỗ tốt.
Mà ngay lúc bọn họ đang rối loạn thì Hoàng Lượng lại nện thêm một gậy, cái cửa vốn hoàn hảo lại bị hủy gần phân nửa.
Cũng bởi vì vậy mà mấy người kia mới kịp phản ứng, “Mấy người chờ một chút, chúng tôi mở cửa ngay.” Nói xong bọn họ không dám trì hoãn, nhanh chóng mở cửa ra.
Mở cửa là một nam nhân khoảng 20, khuôn mặt có vẻ thanh tú nhưng lại tái nhợt, môi khô nứt, mơ hồ còn có thể thấy hắn run rẩy đến mức nghe được tiếng răng va vào nhau.
Mà ngay khi cửa vừa mở ra, mấy người Lâm Húc đã nhanh chạy vào trong, động tác kia không cần nói cũng biết có bao nhiêu lưu loát, khiến Hoàng Lượng nhịn không được cười lạnh.
“Nhanh đi vào, zombie sắp đến đây rồi.”
Âm thanh Vân Vũ run nhè nhẹ, nhìn Hoàng Lượng đang đứng ở cửa ra vào.
“Lạc Dật bọn họ còn chưa có đi vào.” Hoàng Lượng ánh mắt khép hờ, nhìn về phía Lạc Nhạn với Lạc Dật, bọn họ còn cách cánh cửa chừng ba mét, “Lạc Dật, nhanh đi vào.”
Nghe được giọng của Hoàng Lượng, Lạc Dật lên tiếng, chỉ là zombie ở sát bên cạnh, có muốn đi cũng khó.
So với Hoàng Lượng thì sắc mặt mấy người Vân Vũ có chút tái nhợt khó coi.
“Ngươi điên rồi, bọn họ chạy đến đây thì đám zombie kia cũng tới đây, chẳng lẽ ngươi muốn chúng ăn thịt hết chúng ta sao?” Vân Vũ hét lên một tiếng, không chỉ hắn mà mấy người kia cũng gật đầu, mặt không đồng ý mà nhìn Hoàng Lượng.
Đối với bọn họ tốt nhất là nên đóng cửa ngay lập tức, còn bọn Lạc Dật là do bọn chúng đáng đời, hơn nữa cũng không thể trách bọn họ, đây là do tính mạng của bọn họ cũng khó mà bảo đảm, tự bảo vệ mình là điều trọng yếu.
Bọn hắn vô tình quên đi một chuyện, nếu như không có bọn Lạc Dật đứng đó cản, bọn hắn đã sớm bị zombie ăn không còn mảnh vụn.
Hoàng Lượng đứng ở đó nụ cười càng thêm lạnh, dù đã biết đám người này ích kỷ, nhưng hiện tại vẫn bị ngạc nhiên, “Các ngươi là lũ phiền toái, nếu như dám đóng cửa thì mọi người cùng chết.”
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
81 chương
23 chương
454 chương
54 chương
2426 chương
16 chương






