Lão công là zombie vương

Chương 22 : ♦ Chương 22

CHƯƠNG 22: LÂM HÚC Edit: Lan Anh Tuy nghĩ như vậy nhưng trong lòng cô lại không thoải mái. Mà mấy người ngồi phía sau xe, không dám tin mà ngoái đầu nhìn ra bên ngoài, “Hắn điên rồi sao? Bản thân nhảy xuống dưới là muốn chết.” Phải biết rằng bên ngoài đều là zombie, bản thân bọn hắn vẫn còn cảm thấy khó chịu, nam nhân kia đầu óc không bình thường nên mới nhảy xuống dưới, hắn đừng hy vọng bọn này ở đây chờ hắn, bọn họ không muốn chết. Lạc Nhạn không vui nhíu mày, nhìn một vòng cuối cùng ánh mắt dừng lại chỗ nam nhân đang chảy máu kia, lời vừa rồi cũng là hắn nói, “Người có bản lĩnh thì muốn đâm đầu vào chỗ chết để tìm đường sống, còn người vô tích sự thì chỉ có ngồi chờ chết.” “Lời này của ngươi có ý gì?” “Ý tứ như trên mặt chữ.” Những người này căn bản là chờ chết, cô đếm qua khoảng bốn người, phía trước có hai người, tổng cộng là sáu người, hơn nữa đều là nam nhân, mặc dù đều bị vây trong hoàn cảnh đó, nhưng cô tin muốn chạy trốn cũng không phải không có cách, Du sao phía dưới cao ốc Dung Hoa cũng có không ít xe, người dám mạo hiểm đã sớm chạy xuống dưới lầu lấy xe rời đi, không phải ngồi đó đợi người khác tới cứu. Lạc Dật chỉ có một người, mà bọn họ có tới cả đám, một đám người lại trông cậy vào một người cứu, có thể nghĩ ra được là đám người này có bao nhiêu ích kỉ. Mà nam nhân bị chảy máu tựa bên cạnh thùng xe là Lâm Húc, hắn trừng mắt, lời này quá mức châm chọc, coi như hắn có muốn xem nhẹ cũng khó, “Nếu ngươi không phải em gái của Lạc Dật, ta sẽ cho ngươi biết rõ, dám nói chuyện như vậy với ta sẽ có cái giá như thế nào.” Lâm Húc tựa hồ là nghiến răng mà nói ra. “Chỉ bằng ngươi? Zombie còn đánh không lại mà đòi ta phải trả giá đắt, theo ta thấy là ngươi bị zombie cắn nên bị ngốc luôn rồi.” Lạc Nhạn chế nhạo, sau đó tìm địa phương cách xa bọn họ mà ngồi. Lâm Húc sắc mặt đại biến, siết chặt lấy bắp đùi, cảm giác được bên trong đang chảy máu, đau đớn càng thêm rõ ràng. Mà ở bên cạnh Lâm Húc có mấy nam nhân, đều đi qua một bên không muốn ngồi gần hắn, một bên là Lạc Dật cứu bọn hắn, một bên là con trai độc nhất của Lâm tướng quân – Lâm Húc, mặc kệ là bên nào bọn hắn cũng không chọc được/ Cùng lúc đó, Lôi Nặc nhảy xuống xe lại có chút sững sờ, theo bước đi của anh mà máu cứ chảy ra, sau lưng có mấy vết thương sâu đến tận xương, hiện tại đang chảy máu. Vừa rồi bị nổ, anh vô thức mà lấy Lạc Nhạn, để cho lưng chịu ảnh hưởng của vụ nổ, có không ít đồ vật bị vỡ găm vào da thịt của anh. Chẳng qua anh không muốn Lạc Nhạn nhìn thấy nên mới nhảy xuống dưới. Suy nghĩ một chút, Lôi Nặc lại kéo lấy thân thể cứng nhắc của mình di chuyển về phía trước. Trên đường đi coi như suôn sẻ, lâu lâu lại nghe được âm thanh lạ, mấy con zombie đi bên ngoài liền bị hấp dẫn, bắt đầu hướng bên này đi tới. May mắn tốc độ của Lạc Dật rất nhanh, trực tiếp lái vào khu biệt thự. Bọn họ vừa tiến vào thì mấy hộ gia đình ở xung quanh thò đầu ra nhìn, sau khi nhìn thấy đám zombie đi phía sau thì khẽ nguyền rủa, một bên đóng chặt cửa sổ, sợ zombie phát hiện ra bọn họ. Sau khi đem xe lái vào khu biệt thự, đỗ xe xong Lạc Dật dẫn đầu nhảy xuống xe, đi ra phía sau thùng xe, “Nhạn nhi, em thế nào rồi?” Nghĩ đến cảnh vừa nãy mà hắn giật mình, hắn hiểu lúc đó em ấy cần người giúp, nhưng hết lần đến lần khác hắn không giúp được, sợ vừa nhảy xuống giúp thì đám người kia sẽ bỏ bọn họ lại. Trải qua một ngày kinh khủng như vậy khiến hắn cảm thấy mình thật bất lực, rõ ràng hắn là nam nhân, hắn phải bảo vệ em gái mình mới đúng, thế nhưng hôm nay lại là Lạc Nhạn che chở cho hắn, khiến hắn cảm thấy xấu hổ đồng thời càng thêm kiên định, hắn phải mạnh hơn, ít nhất cũng phải cường đại đến mức có thể bảo vệ Nhạn nhi. Lạc Nhạn cưởi yếu ớt, “Em không sao.” Nói xong nhảy xuống xe hàng, trên mặt máu còn chưa khô, hơn nữa quần áo cũng dính không ít máu, cô muốn tắm rửa sạch sẽ. Lạc Dật lúc này mới yên tâm, chỉ là thấy máu trên người Lạc Nhạn nhìn thế nào cũng không vừa mắt, “Em trước đi vào đi.” Lạc Nhạn đáp ứng, đi về phía cửa, mà Lạc Dật thì giúp Lâm Húc đi xuống, một bên kêu bọn họ xuống xe đừng tạo tiếng động lớn. Lâm Húc thân thể không thoải mái, sắc mặt xanh trắng, sau khi xuống xe liền đem ánh mắt ghét bỏ lia qua, “Nhà này là nhà ngươi?” Lạc gia có tiền như vậy, không nghĩ đến lại ở cái địa phương nghèo nàn như vậy. Khóe miệng Lạc Dật hơi động, trong mắt không có kiên nhẫn, vốn định nói cài gì thì thấy Lạc Nhạn đứng trước cửa nhà không tiến vào, trên mặt cô hiện lên vẻ trào phúng, “Tất nhiên nếu ngại miếu nhà chúng tôi nhỏ, như vậy ngươi liền quay về chỗ cũ đi, chúng ta không hầu nổi.” “Ngươi.” Thân thể Lâm Húc hơi phát run, đau đớn ở chân khiến hắn hận không thể giết người, nhưng hắn chỉ có thể chịu đựng, con tiểu tiện nhân trước mắt này dám hung hăng như vậy, đợi đến lúc hắn trở về nhất định phải tìm người giết chết ả ta, suy nghĩ như vậy khiến ánh mắt hắn lộ ra vài phần âm độc, thế nhưng sự khó chịu trong lòng ngực lại được giải tỏa không ít. Lạc Nhạn nhắm mắt lại, lộ ra mấy phần không vui, cũng không biết tại sao nhìn mấy người này, càng nhìn càng không vừa mắt. “Sao lại không mở được?” Một giọng nói vang lên khiến Lạc Nhạn tỉnh táo lại, cùng với Lạc Dật nhìn thoáng qua, đi tới. Lạc Nhạn móc chìa khóa ra, xoay tay nắm cửa, rõ ràng chìa khóa đã mở, nhưng bên trong giống như bị cái gì đó chặn lại, không đẩy cửa ra được. Lạc Dật chau mày đi đến bên cạnh Lạc Nhạn, cố sức đẩy một cái nhưng vẫn không nhúc nhích, “Bên trong bị chặn.” Bọn họ trước khi đi chỉ khóa cửa, không có chặn cái gì ở phía trong, bây giờ bị chặn như vậy thì chỉ có một nguyên nhân. Bên trong có người. Cơ hồ cùng lúc, Lạc Nhạn cũng nghĩ đến điểm này, mắt nhắm lại, cửa này là cửa đặc chế, người bình thường không thể mở được, mà nhìn cánh cửa không có vết tích đập phá, bên trong lại có người. Lạc Nhạn híp mắt, xác định khoảng thời gian này, trong lòng càng thêm xác định, xem ra là ả ta đã quay lại, nghĩ đến ả ta cũng với đám người kia, trong nội tâm cô liền kìm nén một luồng khí nóng, hận không thể giết chết bọn chúng. Nhìn phản ứng của Lạc Nhạn, Lạc Dật liền biết là ai, hắn ghét Lam Tiếu Tiếu không thua gì Lạc Nhạn, Lạc gia bọn họ có ý tốt, không nghĩ đến lại nuôi một con bạch nhãn lang, hắn không kiềm chế được tức giận. “Lạc Dật, đến cùng có chuyện gì? Nhanh mở cửa, zombie đang đến đây.” Nam nhân vừa nãy muốn mở cửa, trên mặt lộ ra vội vàng, mắt không ngừng nhìn qua lũ zombie đang đi tới đây, tâm nhấc lên. Một nam nhân từ ghế phụ nhảy xuống, mặt lộ vẻ vội vàng, hắn một mét chín có thừa, thân hình cao to mạnh mẽ, trong tay cầm cây gậy sắt, cả người lộ vẻ ngang ngược. Người này Lạc Nhạn biết rõ, có thấy hắn xuất hiện bên cạnh Lạc Dật mấy lần, anh em của Lạc Dật không sai. “Chuyện gì?” Hoàng Lượng trừng mắt, bước mấy bước tới cửa, nhìn động tác của Lạc Dật, nhịn không được nhíu mày. “Có người chiếm nhà của tôi.” Lạc Nhạn hé miệng. “Cẩu tạp chủng?” Hoàng Lượng nói xong duỗi tay ra, dùng sức đánh cánh cửa, phát ra âm thanh ầm ầm. Nghe được âm thanh này Lạc Nhạn vô thức nhíu mày, thanh âm này quá lớn, sợ là sẽ dẫn tới một đám zombie. Ý nghĩ này chợt lóe lên liền nghe được tiếng quỷ kêu.