Lão công là zombie vương
Chương 24 : ♦ Chương 24
CHƯƠNG 24: VÔ LẠI
Edit: Lan Anh
Hoàng Lượng nói xong liền đi tới chỗ Lạc Dật.
Thấy Hoàng Lượng như vậy, Vân Vũ lập tức tức giận mà mắng một tiếng.
“Vân Vũ, đóng cửa lại đi!” Người đàn ông đứng bên cạnh Vân Vũ mặt hoảng sợ nói, thân thể run nhè nhẹ, đưa tay đẩy hắn kêu hắn đóng cửa lại.
Mà nam nhân kia đứng một bên cũng gật gật đầu, ánh mắt nhìn Vân Vũ.
Vân Vũ tay hơi động một chút, nhìn cánh cửa, nếu như vừa rồi một gậy này mà nện lên người hắn, chắc chắn hắn sẽ bị đánh cho đứt ruột, nghĩ một chút hắn liền không dám động, trừng nam nhân kia một cái.
Có Hoàng Lượng hỗ trợ, anh em Lạc Dật dễ thở hơn rất nhiều.
“Nhạn nhi, em vào nhà trước đi.”
Lạc Dật đứng trước người Lạc Nhạn, trên mặt ngưng trọng, hai người tựa lưng vào nhau, vừa rồi bọn họ đã bị zombie bao vây, nên chỉ có thể đưa sau lưng mình giao cho đối phương thì bọn họ mới yên tâm, bây giờ có Hoàng Lượng gia nhập, trong nháy mắt đã mở ra đường lui.
Lạc Nhạn muốn cự tuyệt nhưng hiện tại xác thực thể lực của cô đã chống đỡ hết nổi, cũng không suy nghĩ nhiều, đi qua người Hoàng Lượng, một màn vừa rồi cô cũng đã thấy, hảo cảm đối với Hoàng Lượng tăng thêm mấy phần, gật gật đầu với hắn liền bước vào nhà.
Ngay lúc Lạc Nhạn vừa bước vào nhà, cô liền cảm giác được một ánh mắt nóng rực khiến cô có chút không thoải mái, cau mày nhìn sang thì thấy Lam Tiếu Tiếu, cô hừ lạnh một tiếng rồi nhìn về phía Lạc Dật.
Lạc Dật lui về sau, mà lúc này đám zombie cũng đã tới gần, Lạc Dật xoay người, chân đạp lên xác của một con zombie, lại lấy đỉnh đầu của một con zombie khác làm bàn đạp, nhảy lên, sau đó rơi xuống bên cạnh Hoàng Lượng, cây gậy trong tay đánh tới zombie trước mặt.
“Đi.” Lạc Dật nói xong nhìn Hoàng Lượng, Hoàng Lượng gật đầu, lúc này hai người mới chạy tới cửa.
Cơ hồ khi hai người vừa chạy vào, cánh cửa đóng lại trong nháy mắt, sau đó liền lấy một cái ghế sôpha chặn lại, mấy người Lạc Dật nhanh chóng ngồi lên để tăng thêm sức nặng.
Mà lúc này ở ngoài đã truyền đến âm thanh phanh phanh phanh, còn có tiếng zombie gầm rú.
Lạc Nhạn sắc mặt biến hóa, sau khi xác định zombie không có cách nào phá cửa thì mới nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Húc cùng với mấy người Vân Vũ cũng xụi lơ trên mặt đất, thân thể vẫn còn run nhè nhẹ.
Nhìn Lạc Dật ngồi trên ghế sôpha, khóe miệng hơi nhếch lên.
Trên người Lạc Dật dính không ít máu, nhưng cũng may không bị thương, nhìn có chút chật vật, “Anh hai, anh không sao chứ?”
“Anh không sao.” Lạc Dật nói xong, nhìn về đám người trong phòng, vốn trên mặt còn có ý cười nay lại thêm mấy phần u ám, “Có thể giải thích một chút, tại sao các ngươi lại chiếm nhà của ta?”
Nghe lời nói của Lạc Dật, khóe miệng Lạc Nhạn hơi nhếch lên, nhìn sang.
Trong mắt cô tràn đầy sát ý, mấy người ở đây cộng thêm Lam Tiếu Tiếu, tổng cộng tám người, mà tám người này làm tám kẻ cô muốn giết nhất.
“Ngươi có ý gì? Chúng ta có lòng tốt cho các ngươi đi vào, vậy mà ngươi lại nói chúng ta chiếm đoạt?” Tám người này ngoại trừ Lam Tiếu Tiếu còn có một nữ nhân, cô ta lúc này đang lườm Lạc Nhạn, trong mắt có chút đố kỵ, đồng thời cũng có chán ghét.
“Ta nghĩ ngươi nên hỏi Lam Tiếu Tiếu, cái nhà này rốt cuộc là của ai?” Lạc Nhạn mím môi, giống như cười mà không phải cười.
Lam Tiếu Tiếu lúc này đang ngồi trên mặt đất, sắc mặt khó coi, nghe được lời nói của Lạc Nhạn lập tức lộ ra e ngại, một bên co rụt lại không dám nhìn thẳng cô.
Tiếu Diễm cười lạnh, không nói đến Lam Tiếu Tiếu còn tốt, vừa nói đến ả ta là cô càng thêm tức giận, dựa vào cái gì đều là nữ nhân mà bọn hắn lại đối tốt với Lam Tiếu Tiếu như vậy, thậm chí khi gặp zombie cũng bảo vệ ả ta trước tiên.
Tiện nhân kia có chỗ nào tốt, nếu như không có ả ta, vậy người mà bọn họ nên bảo vệ phải là cô.
Suy nghĩ một chút sắc mặt Tiếu Diễm càng thêm khó coi, “Coi như cái nhà này trước kia là của ngươi thì như thế nào? Ngươi có thể đuổi chúng ta ra ngoài sao?”
Lạc Nhạn cười yếu ớt, lửa giận trong lòng lại tăng lên, Tiếu Diễm không chỉ độc miệng mà cũng rất ác độc, vừa nghĩ tới cảnh đám người kia đã từng lăng nhục cô, Tiếu Diễm còn đứng bên cạnh cười lạnh trợ uy, cô hận đến nghiến răng, hít một hơi thật sâu tâm tình mới ổn định lại.
“Ngươi muốn chết?” Lạc Dật tỏa ra sát ý, lúc trước nghe xong giấc mơ của Lạc Nhạn thì trong lòng hắn chỉ dự phòng, nhưng bây giờ nghe giọng điệu của Tiếu Diễm lại khiến hắn thật sự chán ghét, thậm chí còn muốn giết người.
Bộ dáng của Lạc Dật khiến Tiếu Diễm đang muốn nói thêm gì đó phải dừng lại, sau khi chạm tới ánh mắt của mấy người bên cạnh Lạc Nhạn thì không nhịn được cắn cắn môi.
Mà nam nhân đứng bên cạnh Tiếu Diễm là Lữ Dương, cũng là người vừa rồi mở cửa, thấy đối phương nổi giận lập tức cười haha đứng lên, “Mọi người gặp nhau đều là duyên phận, hiện tại bên ngoài đều là zombie, chúng ta nên nghĩ biện pháp đối phó bọn chúng mới đúng, người một nhà đối với nhau như vậy khác gì làm trò cười cho người khác.”
“Ai là người một nhà với ngươi?” Hoàng Lượng nói, trên mặt còn mang theo sự tức giận, “Nếu như vừa rồi lão tử không ép ngươi mở cửa, chỉ sợ lúc này các ngươi còn đứng trong phòng mà nhìn chúng ta bị zombie xé xác.”
Lữ Dương thấy Hoàng Lượng to con, sắc mặt khẽ biến, “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm.”
Đối phương tổng cộng có tám người, bảy nam một nữ, hơn nữa còn có ba người có vẻ lợi hại, nếu quả thật đối đầu, ai thắng ai thua khó mà nói, mấu chốt là bên ngoài toàn là zombie, nếu chúng phá cửa đi vào thì bọn họ chỉ có con đường chết.
“Hiện tại mấy người đã vào nhà, có đem chúng ta đuổi ra ngoài cũng vô dụng, chi bằng cùng hợp tác, liên thủ đối phó zombie, xác suất sống sót sẽ cao hơn.”
Lời này xác thực có chút đạo lý, nhưng Hoàng Lượng lại không tin một chữ, nhìn mặt mấy người này thấy toàn chữ gian, hơn nữa hắn ta nói chuyện với Lạc Dật như vậy, khẩu khí đó hắn nuốt không trôi, há mồm muốn nói gì đó nhưng Lạc Nhạn đã duỗi tay ra ngăn lại, Hoàng Lượng khó hiểu.
“Ta cảm thấy ngươi nói đúng, chúng ta ở chung hòa bình đúng là có chỗ tốt.”
Này đừng nói là Hoàng Lượng, đến cả Lạc Dật cũng có chút không hiểu, hắn biết Lạc Nhạn có bao nhiêu thù hận với đám người này, thế nhưng bây giờ em ấy lại nói như vậy, rốt cuộc là có ý gì? Nhưng tất nhiên Lạc Dật chỉ nghĩ như vậy, nhất định là em ấy có nguyên nhân của mình, cho nên Lạc Dật cũng không nói nhiều mà nhìn về chỗ khác,
Vừa nhìn qua liền tức giận, bước mấy bước đến phòng bếp, nhìn chỗ đồ ăn mà họ đã sắp xếp ở đây bây giờ đã biến mất, nhịn không được trừng mắt, qua khoảng thời gian này hắn đã nhận thức được đồ ăn có tầm quan trọng như thế nào, vậy mà bị bọn chúng ăn sạch sẽ.
“Đồ đâu?”
Lữ Dương mắt chớp chớp, lúc sau nhìn về chỗ khác, “Đồ gì, chúng tôi nghe không hiểu anh đang nói gì?”
Nghe không hiểu, ngoại trừ bọn hắn ra nơi này không có ai khác tới, đồ không thấy, ngoại trừ đám người này thì còn có ai? Nhưng lần này đến lần khác bọn chúng lại giả ngu, tâm tình của Lạc Dật hiện tại rất nóng nảy, “Rất tốt.”
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
206 chương
8 chương
163 chương
40 chương
42 chương
501 chương
333 chương






