Trưởng công chúa
Chương 3 : Tuyển phu
Nếu không chọn Bùi Văn Tuyên, nàng còn có lựa chọn nào khác sao?
Một tên ngốc, một gã điên và một kẻ phong lưu, nếu so ra, nàng cảm thấy tên Bùi Văn Tuyên dù cho nàng một chén độc hương mỹ nhân… cũng không quá khó để chấp nhận.
Vì dù sao, Bùi Văn Tuyên cũng có một ưu điểm hơn người, đó là có vẻ ngoài tuấn tú.
Một người như thế, bất luận là nam hay nữ, khi nhìn vào đều khiến người ta vui vẻ. Dù họ có làm gì, nàng cũng nguyện ý tha thứ.
Chỉ là ngày tháng sống chung với Bùi Văn Tuyên ở kiếp trước, không kể hết có bao nhiêu bực dọc, song thật sự cũng chẳng mấy khi được vui vẻ, suốt ngày cứ tranh đấu lẫn nhau, nghĩ thôi cũng thấy mệt. Khi đã được làm lại cuộc đời, nếu vẫn chọn sống theo kiếp trước vậy thì dường như không mấy ý nghĩa.
Nàng chưa từng tìm hiểu về 3 người còn lại, chi bằng lần này… gặp trực tiếp xem sao?
Lý Dung vừa suy nghĩ vừa bước vào điện Thái Thanh. Lúc này Lý Minh sớm đã thay thường phục và an tọa. Ông vừa trò chuyện với thái giám Đức Tùng, vừa dùng khăn lau lau tay.
Lý Minh năm nay chưa đến 40 tuổi, cả người toát ra một loại hào khí không có ở người già cùng loại trầm ổn không có ở người trẻ tuổi. Ông đang ở độ tuổi sung sức nhất của nam nhân.
Ông có vẻ ngoài anh tuấn, nên để tăng thêm phần trang trọng, ông cố ý để râu nhằm tôn thêm sự chín chắn của một trưởng bối. Lý Dung tiến vào phòng, nàng nhìn Lý Minh một cái, tuy trên mặt không lộ ra cảm xúc gì song trong lòng có chút hoảng hốt.
Dù sao đã gần 30 năm nàng không nhìn thấy Lý Minh, hiện tại bỗng nhiên lại được thấy phụ thân mình lần nữa, bất kể kiếp trước xảy ra chuyện gì, nàng cũng không kềm được có chút cảm khái.
Nàng nhớ lại ngày trẻ mình thường có những hành động thế nào, nàng cung kính hành lễ với Lý Minh. Ông mỉm cười bảo nàng đến bên cạnh mình ngồi. Lý Dung cầm đũa lên, chớp chớp mắt nũng nịu nói, “Hôm nay phụ hoàng sao lại cao hứng gọi nữ nhi đến dùng cơm thế ạ?”
Lý Minh nghe giọng điệu làm nũng của Lý Dung, cho dù đang bàn chính sự cũng không khỏi dịu giọng. Ông nhìn thái giám thử độc vừa ôn tồn nói, “Hôm nay thượng triều có nhắc đến chuyện hôn sự của con. Trẫm thấy con cũng không còn nhỏ nữa nên liền gọi con đến nói chuyện”
“Hôn sự ạ?”
Lý Dung cố ý tỏ vẻ kinh ngạc, nàng cúi thấp đầu như ngại ngùng nói, “Chuyện này… không phải người nên bàn với mẫu hậu ư?”
“Con là nữ nhi của trẫm”, Lý Minh tuy bất mãn nhưng trong mắt lại ánh lên vài phần tán thưởng vì những lời nói của nàng, “Hôn sự của con, đương nhiên phải do con quyết định, con chỉ cần chọn người mình thích”
Nói rồi Lý Minh quay sang phân phó Đức Tùng, “Đem mấy bức họa đến đây”
Đức Tùng nhận lệnh, liền sai người mang bốn bức họa đến. Khi chúng lần lượt được mở ra, gương mặt của bốn nam nhân liền xuất hiện.
Lý Dung vô thức liếc sang nhìn nhưng liền thấy có gì đó không đúng. Năm nay nàng mới là tiểu cô nương 18 tuổi, khi nhìn thấy chân dung của nam nhân thì phải quay mặt tránh đi mới đúng. Vì thế nàng cố gắng bày ra bộ dáng yêu kiều quay đầu đi, khẽ ho nói, “Bốn vị này là…”
“Là những vị hôn phu mà phụ hoàng đặc biệt tìm cho con. Con nhìn đi, sau đó chọn một người!”
“Vâng ạ”
Lý Dung thấp giọng đáp, lúc này nàng mới quay đầu nhìn thẳng vào bốn bức họa.
Nàng đối với bề ngoài của những ứng cử viên năm ấy không còn nhớ rõ nữa vì chuyện xảy ra quá lâu rồi. Nàng chỉ nhớ Bùi Văn Tuyên là người có nhan sắc kinh diễm nhất. Năm ấy nàng rất ngại ngùng nên chỉ qua loa quét mắt nhìn một cái, vừa xem liền nhìn trúng Bùi Văn Tuyên nên coi như xong. Song hiện tại nàng không còn ngại ngùng nữa mà nhìn chằm chằm vào bốn bức họa để đánh giá một cách nghiêm túc.
Không thể không thừa nhận, phụ hoàng không bạc đãi nàng. Tuy bốn người này là những quý công tử ngu ngốc, điên khùng, phóng túng cùng sa sút nhưng nhìn chung đều sở hữu một gương mặt đẹp. Có lẽ ngay từ đầu Lý Minh đã nghĩ đến vấn đề diện mạo, sợ chọn xấu quá nàng sẽ dị nghị nên bốn vị công tử này, tuy mức độ nhan sắc có chênh lệch thật nhưng cũng tính là “mỗi người một vẻ”
Thế tử Ninh Quốc hầu Lư Vũ bề ngoài hiền lành, gọn gàng sạch sẽ, giống như tiểu đệ hàng xóm ngây thơ hồn nhiên.
Thứ tử của Dương tướng quân Dương Tuyền thì lông mày lưỡi kiếm, mắt sáng như sao, mang theo nét phong sương nơi sa trường. Nếu bỏ qua việc hắn là tên cuồng sát thì gương mặt ấy cũng xứng đáng gọi là anh tuấn.
Tân khoa trạng nguyên Thôi Ngọc Lang, gương mặt đào hoa với nét cười mang đầy gió xuân. Vừa nhìn liền biết đó là hình mẫu của một lang quân phong lưu khiến nhiều nữ tử yêu thích.
Còn về Bùi Văn Tuyên, bức họa khó lòng khắc họa được một phần mười phong thái của hắn. Mắt phượng, môi mỏng, anh tuấn như tiên. Tuy đôi mắt trong bức họa được vẽ vô cùng tinh tế, nhưng nếu được nhìn ngoài đời thật sẽ càng câu hồn đoạt phách hơn. Chính vì vậy khó có người thường nào thoát khỏi dáng vẻ tựa tiên nhân của hắn.
Là tiên nhân thật thì
<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20200423/congchua-3.png" title="TUYỂN PHU" data-pagespeed-url-hash=1909330995 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
12 chương
6 chương
25 chương
10 chương
78 chương
75 chương
18 chương






