Trưởng công chúa

Chương 2 : Hồi ức

Câu nói cuối cùng trước khi Lý Dung chết là nói về Bùi Văn Tuyên, về nam nhân đã sống với thân phận trượng phu của nàng suốt 30 năm. Nói xong, nàng mất đi ý thức, thầm nghĩ bản thân không quá khỏi. Độc tính của hương mỹ nhân mạnh như vậy, thân thể nàng yếu ớt đã lâu, sao có thể chịu đựng nổi? Nhưng chẳng ngờ, không biết qua bao lâu, nàng lại tỉnh dậy! Khi thức giấc, nàng thấy mình đang nằm ngủ trên chiếc giường êm ái. Ánh mặt trời nhè nhẹ chiếu vào phòng, xung quanh còn đốt trầm hương mùi hoa lan, mùi hương khi còn trẻ nàng yêu thích nhất. Nàng mơ mơ màng màng mở hai mắt liền nghe một tiếng gọi khẽ vô cùng thân thuộc từ phía xa xa, “Điện hạ, người tỉnh rồi ạ?” Lý Dung nghe thấy giọng nói đó liền quay đầu sang nhìn. Trong tầm mắt nàng bây giờ chính là một gương mặt tươi cười hiền lành, điềm tĩnh. Gương mặt ấy không thể nói là xinh đẹp nhưng cũng tính là thanh tú. Nhìn qua người đó khoảng 25 26 tuổi, trầm ổn đoan trang, bộ dáng ấy giống hệt trong kí ức của nàng. Nàng khó hiểu gọi một tiếng, “Tịnh Lan?” Đối phương mỉm cười đưa tay đỡ nàng dậy rồi nhẹ nhàng nói, “Hiện đã là giờ Tỵ (9 - 11 giờ sáng), bệ hạ vừa hạ triều. Ngài cho người phân phó nói trưa nay muốn dùng thiện với công chúa. Nô tỳ vốn đang muốn gọi người dậy, chẳng ngờ người đã tỉnh rồi” Lý Dung nghe Tịnh Lan nói thế liền quan sát xung quanh một lượt, trong lòng không khỏi có chút chấn kinh. Nàng tùy ý để Tịnh Lan đỡ mình dậy, vừa rửa mặt nàng vửa đánh giá xung quanh. Khi mọi thứ hoàn tất, nàng mới có thể khẳng định, đây chính là cung Trường Lạc. Cung Trường Lạc là nơi nàng sống trước khi xuất giá. Năm đó Tịnh Lan là nha hoàn thiếp thân của nàng, luôn hầu hạ bên cạnh đến tận khi nàng lấy chồng, sau này cũng chính là quản sự ở phủ công chúa. Lúc còn trẻ nàng chẳng mấy ưa thích Tịnh Lan vì cảm thấy nàng ta quá quy củ, cứng nhắc, nói chuyện thì không mấy được lòng. Nàng thích Tịnh Mai hơn, nhưng do mẫu hậu rất thích Tịnh Lan nên sau khi phủ công chúa xây xong, Tịnh Lan liền nắm chức quản sự ở đó. Đến tận năm 30 tuổi, khi Lý Dung bị hành thích, Tịnh Lan vì giúp nàng chắn một kiếm mà chết ngay trước mặt nàng, lúc đó nàng mới hiểu được, có một số người im lặng làm việc không có nghĩa là không có công lao gì. Nhìn Tịnh Lan vẫn sống sờ sờ trước mắt mình, còn có cung điện ngày xưa mình sống khi còn trẻ, Lý Dung nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, cuối cùng chấp nhận việc nàng đã trùng sinh sống lại. Hơn nữa còn quay về lúc nàng đang ở tuổi niên thiếu. Nàng muốn nhanh chóng xác định bây giờ là khoảng thời gian nào, nhưng lại không muốn người khác phát giác được. Vì thế Lý Dung vừa rửa tay vừa nhớ lại lời Tịnh Lan nói ban nãy, dò xét hỏi, “Hoàng thượng truyền ta dụng thiện, ngươi có nghe ngóng được là vì lý do gì không?” Vị phụ hoàng này, tưởng chừng như vô cùng sủng ái nàng nhưng lại hiếm khi tuyên nàng dụng thiện. Mỗi lần được gọi đến đều như hồng môn yến, tiêu biểu là ngày chỉ hôn năm đó, ông cũng bảo nàng dùng cơm cùng mình. “Nô tỳ cũng không biết”, Tịnh Lan nói, sau khi suy nghĩ hồi lâu, nàng ta lại bổ sung một câu, “Nhưng nghe bảo mấy ngày gần đây, bệ hạ có bảo các quan lại trình lên chân dung các thanh niên trong nhà đến tuổi lập thất ạ!” Ồ, quả nhiên là bữa cơm chỉ hôn đó! Lý Dung đón lấy chiếc khăn từ tay Tịnh Lan, sau khi lau khô tay, nàng giang hai tay lên để thị nữ thay y phục cho mình. Lúc mọi thứ đã xong xuôi, nàng cầm cây quạt vàng nhỏ màu vàng bên cạnh và cất bước ngồi lên kiệu nâng, nhanh chóng đi về phía điện Thái Thanh. Để nhớ lại những kí ức kiếp trước có chút khó khăn, nhưng trong tiếng kẽo kẹt của chiếc kiệu, chúng dần dần trở nên rõ ràng. Nàng nhớ trước năm 18 tuổi, tình cảm giữa nàng và phụ hoàng Lý Minh rất tốt. Nàng là đại công chúa do chính cung sinh ra, là đứa con đầu lòng của Lý Minh. Từ nhỏ Lý Minh đã đối xử với nàng rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả thái tử Lý Xuyên, đệ đệ của nàng. Nàng rất trân trọng tấm lòng của Lý Minh, bởi lúc còn trẻ không biết vì sao nàng bỗng lóe lên một suy nghĩ, nếu một đế vương nguyện ý đối tốt với mình thì đó là chuyện vô cùng hiếm có, cũng vô cùng trân quý. Vì thế nàng tận lực lấy lòng Lý Minh. Thật ra nàng vốn mạnh mẽ cứng đầu, nhưng vì Lý Minh nói là nữ tử thì phải nhã nhặn đức hạnh. Chính vì thế nàng cố gắng áp chế tính cách thật của mình và giả vờ làm một công chúa “nhã nhặn đức hạnh” Nàng càng giả vờ tốt bao nhiêu, Lý Minh càng khen ngợi nàng bấy nhiêu. Ông thường bảo nàng chính là đứa giỏi nhất trong đám con nối dõi của mình, nếu không vì thân nữ nhi, nàng sớm đã có thể gánh vác xã tắc rồi. Năm đó, khi nghe Lý Minh khen nàng như thế, nàng càng cố gắng nỗ lực hơn. Chỉ đến tận sau này nàng mới hiểu cái gì gọi là “giết người bằng lời khen” Nàng có một niềm tin vô điều kiện với Lý Minh. Thông thường một công chúa khi đến tuổi 15 sẽ được an bài hôn sự, sau đó theo lẽ thường mà thành thân, xuất cung, có đất phong và xây phủ công chúa. Nhưng vào năm nàng 15 tuổi, Lý Minh bảo không nỡ để con gái xuất giá, muốn để nàng ở cạnh thêm mấy năm. Và nàng đã tin vào mấy lời như thế của ông. Thời gian cứ trôi, đến năm nàng 18 tuổi, mẫu hậu bắt đầu đổ bệnh, Lý Minh rốt cục cũng quyết định chỉ hôn cho nàng. Ông mang đến bốn bức vẽ của bốn vị công tử cho nàng chọn, những người này đều có thân phận cao quý, mặt mũi thanh tuấn. Nàng hết nhìn trái lại nhìn phải, cuối cùng quyết định chọn người tuấn tú nhất <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20200422/congchua.png" title="HỒI ỨC" data-pagespeed-url-hash=3784231702 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">