Thiên tiên
Chương 34 : Vòng loại bắt đầu ( ii )
-"Thật mạnh." Một nam đệ tử trong những người đang đứng xem chợt lên tiếng.
-"Mạnh thôi sao? Theo ta thấy trong số những người có mặt tham gia khiêu chiến ở đây, cũng chưa chắc có ai đánh lại cô ta, ngươi có thấy huyết khí cùng với linh khí trong cơ thể cô ta phát ra không?"
-"Huyết khí? Nó là gì thế?" Nghe mọi người xôn xao, có người nhắc đến huyết khí, Trần Thanh không khỏi thắc mắc, nhìn sang Vũ Nam Sơn và Triệu Ngọc Nhi hỏi.
-"Huyết khí a, huyết khí chính là thứ sau khi tiến vào Luyện Khí sẽ tự nhiên xuất hiện, tùy thuộc vào thể chất của mỗi người mà lượng huyết khí bên trong cơ thể sẽ mạnh hoặc yếu." Triệu Ngọc Nhi tay xoa càm nói.
-"Ngươi chỉ là Phàm Thể, huyết khí còn không biết có hay không nữa." Vũ Nam Sơn khinh thường nói.
Nhìn thấy thái độ khinh thường của Vũ Nam Sơn, Trần Thanh sậm mặt xuống, ánh mắt hắn phát lạnh khiến Vũ Nam Sơn cảm thấy lạnh rung cả người. Đúng thế, hắn tuy mặc dù là phế vật, những người khác có thể nói hắn thế này thế kia, thậm chí sỉ nhục hắn, hắn vẫn có thể nhẫn nhịn, thế nhưng đây chính là người đã cùng hắn lớn lên tại trong thôn, đã từng cùng chơi với nhau một thời, thế mà giờ chỉ vì tư chất thấp kém, mà đã trở nên khinh thường hắn. Đối với Trần Thanh, đây là điều không thể nào chấp nhận được, chẳng lẽ, ngoại cảnh thay đổi sẽ khiến con người ta cũng trở nên thay đổi theo sao, hắn cảm thấy Vũ Nam Sơn kể từ khi biết được tư chất giữa hắn và Trần Thanh chênh lệch, liền ngày càng trở nên khinh người Trần Thanh, ngày càng thay đổi, không còn giống với Vũ Nam Sơn ngày xưa nữa.
Cảm thấy được sát khí tỏa ra từ cơ thể Trần Thanh, Vũ Nam Sơn không khỏi cách xa, hắn không biết, vì sao Trần Thanh đột nhiên trở nên như thế, đặc biệt là ánh mắt của Trần Thanh, khi hắn vừa nói xong câu đó, liếc mắt nhìn sang Trần Thanh, vô tình nhìn thẳng vào ánh mắt của Trần Thanh, phát hiện ánh mắt Trần Thanh đã trở nên sắt lạnh hơn bao giờ hết. Hắn cảm nhận được cơ thể mình, dường như đang bị một thanh kiếm kề thẳng vào cổ, bất kì lúc nào cũng có thể bị giết chết, trong nội tâm hắn không ngừng khó hiểu, Trần Thanh dù sao cũng chỉ là một tên còn chưa bước vào Luyện Khí Tầng Một, còn đang ở giai đoạn hai của khai thông kinh mạch thì làm sao có sát khí khủng bố đến như thế.
-"Mời hai người tiếp theo, Vũ Nam Sơn và Khiết Lỵ lên sàn đấu." Đang còn trong mải mê suy nghĩ, thì vị lão giả làm trọng tài liền nói.
Vũ Nam Sơn chợt giật mình, liền nhanh chân tiến lên sàn đấu, phía đối diện, có một nam đệ tử, dáng người ngọc thụ lâm phong, ánh mắt sắc xảo, phía trên vai buộc khăn bạch sắc, cùng một cấp bậc đệ tử với Vũ Nam Sơn. Theo lý mà nói, thì đệ tử cùng cấp bậc với nhau không có gì phải kiên kị, bởi vì cùng một cấp bậc đệ tử, thì tu vi của bọn họ sẽ nằm trong một khoảng quy định, vì thế trận đấu này có lẽ sẽ rất thú vị.
-"Ngươi nghĩ ai sẽ thắng." Đang hướng mắt nhìn về phía sàn đấu, Triệu Ngọc Nhi quay sang Trần Thanh hỏi.
-"Ai thắng thì ta không biết, nhưng nhìn tình hình có vẻ người nam đệ tử Khiết Lỵ kia có vẻ chiếm ưu thế hơn Vũ Nam Sơn. Tuy bề ngoài hắn nhìn như thế, nhưng từ ánh mắt hắn cho thấy, dường như hắn rất có kinh nghiệm trong chiến đấu." Trần Thanh ngẫm nghĩ rồi nói.
-"Không biết trận này sẽ như thế nào nhỉ? Hi vọng là đừng như hồi nãy là được, chả thấy hấp dẫn gì cả." Một nam đệ tử trong số những người đang đứng xem nói.
-"Ta không nghĩ sẽ như trận hồi nãy đâu, hai người này đều đeo khăn buộc vai cùng màu, tu vi không hẳn chênh lệch nhiều như trận hồi nãy đâu." Một người nam đệ tử khác lại lên tiếng.
Trong lúc đám người đang ở dưới đây bàn tán xôn xao, thì phía trên sàn đấu, hai người Vũ Nam Sơn và Khiết Lỵ đang hướng gần đến nhau, chấp tay cúi chào vị lão giả, rồi hướng chào đối phương. Kế tiếp, hai người lùi về hai hướng, tạo khoảng cách an toàn với đối phương, nhằm tránh khi trận đấu vừa bắt đầu, sử dụng tiểu xảo để giành chiến thắng. Vị lão giả thấy hai người Vũ Nam Sơn và Khiết Lỵ tạo ra được khoảng cách an toàn, liền gật đầu, giơ tay phất hiệu trận đấu bắt đầu, Vũ Nam Sơn liền xuất huyết khí, linh khí xung quanh Vũ Nam Sơn liền dao động, dưới chân hắn liền xuất hiện những tiểu tảng thạch xung quanh.
Nhìn thấy hành động của Vũ Nam Sơn, Khiết Lỵ không hề nao núng, hai tay chắp về phía sau lưng, không hề xuất huyết khí, hay điều động linh khí của mình, chân bước về phía trước, di chuyển cực kì nhanh khiến những người đứng nhìn phía dưới không thể nhìn theo kịp được bước di chuyển của hắn. Khi hắn bước đi về phía trước, phía sau, dường như xuất hiện tàng ảnh dao động theo làm mọi người hoa cả mắt, Vũ Nam Sơn phía bên kia không khỏi giật mình, liền điều động linh khí, xung quanh hai tay của hắn, liền xuất hiện một lớp thạch bao bộc, khiến tay hắn bây giờ trở thành một khối thạch không hơn không kém.
Áp sát được Vũ Nam Sơn, nam đệ tử Khiết Lỵ liền cười lạnh, vung tay phải đánh thẳng về phía ngực Vũ Nam Sơn, Vũ Nam Sơn dường như có phòng bị trước, liền vung tay, đánh thẳng về phía chưởng của Khiết Lỵ. Một chưởng của Khiết Lỵ và một quyền của Vũ Nam Sơn va chạm, tạo ra ngoại lực, luồng gió đánh ập thẳng vào mặt mọi người, khiến tóc tai đều bay toán loạn, Vũ Nam Sơn lùi về phía sau vài bước, nam đệ tử Khiết Lỵ vẫn đứng vững, không hề có dấu hiệu bị dao động. Tuy từ đầu Khiết Lỵ không hề xuất ra huyết khí hay bất kì linh khí nào, thế nhưng, một chưởng vừa rồi của hắn, chứa đựng tất cả những tinh nguyên bên trong nó, dường như một chưởng đấy, mang đầy đủ cả huyết khí lẫn linh khí mới có thể đẩy lùi được Vũ Nam Sơn.
Vũ Nam Sơn thấy một quyền của mình bị đánh bật lại, cũng không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, bởi vì khi giao phong một chưởng kia với đối phương, hắn biết, tuy nhìn một chưởng ấy bề ngoài không hề có gì đặc biệt, nhưng thực ra, bên trong nó có chứa một lực lượng cực kì khủng bố, hắn phải điều động linh khí liên tục mới có thể chống trả lại được. Nam đệ tử Khiết Ly vẫn đứng yên tại đó, đưa tay ra ngoắc Vũ Nam Sơn, khiêu khích hắn, mọi người đứng dưới sàn đấu không khỏi hít khí lạnh, nghĩ thầm, tên này thật quá quắc, lại dám đi khiêu khích đối phương như thế, cả đám đều hướng đầu nhìn về phía Vũ Nam Sơn, chờ đợi xem, hắn sẽ đáp trả lời khiêu khích của Khiết Lỵ lại như thế nào.
Nhìn thấy đối phương khiêu khích mình, sắc mặt Vũ Nam Sơn trầm xuống, tức giận, đây là lần đầu tiên mà hắn bị một người khác dùng hành động như thế sỉ nhục, hắn siết chặt hai bàn tay lại, gân xanh nổi lên khắp trên tay. Chân đạp không, bay thẳng về phía Khiết Lỵ vung quyền đánh, Khiết Lỵ không khỏi cười lạnh, liền vung một chưởng đối kháng, "Oành", một tiếng nổ phát ra sau khi hai đòn đánh va chạm nhau. Vũ Nam Sơn dường như đã rút kinh nghiệm từ lần giao phong đầu tiên, tay còn lại liền giương ra, những lớp thạch tạo bao bộc lấy tay hắn, tạo thành một thanh thạch kiếm, nhắm thẳng vào đỉnh đầu Khiết Lỵ, chém từ trên xuống.
Đang phải chống trả với một quyền của Vũ Nam Sơn, Khiết Lỵ nhìn thấy Vũ Nam Sơn liền tung một đòn về phía mình, tay trái đang đặt sau lưng hắn liền bắt ấn, luồng linh khí trong cơ thể hắn bắt đầu dao động, tạo ra một luồng khí ẩn hình bảo vệ lấy cơ thể hắn, ngăn chặn đòn tấn công từ Vũ Nam Sơn. Mắt thấy đòn tấn công của mình chỉ còn cách không đến một gang tay liền trúng đối phương bị ngăn cản, chân phải đang chống phía sau liền nhích nhẹ, nhìn thấy hành động nhỏ của Vũ Nam Sơn, Khiết Lỵ biến sắc thế, đang định giải tỏa áp lực khi bị đối phương kiềm hãm thì phía dưới sàn đấu phía bên Vũ Nam Sơn, liền xuất hiện thanh thạch kéo dài, đánh thẳng về phía ngực Khiết Lỵ, khiến hắn bị trúng đòn, bay thẳng về phía sau.
Vũ Nam Sơn nhìn thấy đối phương bị trúng đòn của mình, hai tay liền bắt ấn, phía sau Khiết Lỵ liền xuất hiện một thanh thạch kéo dài từ dưới sàn phóng thẳng lên, đánh thẳng vào lừng mình, bị trúng hai đòn liên tục, Khiết Lỵ phun một ngụm máu, bay thẳng về phía Vũ Nam Sơn. Vũ Nam Sơn điều động linh khí, tay phải hắn được lớp thạch bao bộc, tạo thành một chuy tử ( búa ), hai chân trước sau, tạo thế, liền dùng sức, nhắm về hướng Khiết Lỵ, nện thẳng từ trên xuống. Nhìn thấy Vũ Nam Sơn liền tung ra đòn tiếp theo về phía mình, Khiết Lỵ tuy có mất thăng bằng, nhưng dù sao hắn cũng không phải là một ma mới, ngón trỏ và ngón giữa hai tay liền chấp thành chữ thập phía trước ngực, từ dưới sàn đấu, mọc lên liên tiếp những rễ cây, hướng thẳng về phía chuy tử ( búa ) của Vũ Nam Sơn mà ngăn chặn.
Một số rễ cây được mọc lên từ sàn đấu kéo cơ thể hắn lại, giúp cơ thể hắn có thể bình ổn lại thăng bằng, Vũ Nam Sơn nhìn thấy Khiết Lỵ ngăn cản được đòn đánh của mình, tay trái liền siết chặt, huyết khí cùng linh khí dồn thẳng về phía tay trái, hướng thẳng về phía Khiết Lỵ đang đứng ở dưới chuy tử ( búa ) của mình. Khiết Lỵ chưa kịp điều động lại linh khí, thì một quyền của Vũ Nam Sơn hướng đến, tay phải liền vung chưởng chống đỡ, đợt chưởng lần này, tuy không còn mang lực lượng như hai lần đầu, thế nhưng vẫn đủ để hắn chèo chống một khoảng thời gian ngắn.
Cảm giác được lực chưởng từ Khiết Lỵ có phần kém đi so với hai lần trước, Vũ Nam Sơn liền dùng sức, ép chuy tử ( búa ) xuống, những nhánh rễ mà Khiết Lỵ đang chống đỡ dần lung lây, có dấu hiệu không chịu đựng được sức ép từ Vũ Nam Sơn gây ra. Thấy thế, Khiết Lỵ liền cắn vào đầu ngón cái tay trái để chảy ra huyết, hắn hướng tay trái xuống đất, dùng ngón cái vẽ chữ Mộc, sau đó hét to
-"Mở cho ta."
Ánh sáng từ chữ Mộc phát ra rất chói mắt, khiến cho những người đang đứng xem phía dưới cũng không khỏi nhíu mày, lấy tay che mắt, thoáng chóc, huyết khí từ Khiết Lỵ phun thẳng lên bầu trời, linh khí tỏa ra từ chữ Mộc phát ra cuồng cuộn. Những nhánh rễ đang chèo chống lại sức ép từ chuy tử ( búa ) của Vũ Nam Sơn dường như được tiếp theo lực lượng, rất nhanh đánh bật chuy tử ( búa ) của Vũ Nam Sơn ra, một chưởng đang cầm cự của Khiết Lỵ cũng được tăng thêm một phần lực lượng, Khiết Lỵ dùng sức đẩy nhẹ tay phải về phía trước, Vũ Nam Sơn liền bị đánh lùi lại vài bước.
Không đợi đối phương kịp ngỡ ngàng, Khiết Lỵ hai tay bắt ấn lại, phía dưới mặt sân, mọc lên một cây hoa hướng dương khổng lồ phía sau Khiết Lỵ. Khiết Lỵ liền nhảy ra phía sau, hai mắt nhắm nghiền lại, linh khí từ trong cơ thể hắn phát ra, luân chuyển vào bên trong cây hoa hướng dương khổng lồ này, cây hoa hướng dương hấp thụ được linh khí của Khiết Lỵ, những cánh hoa bắt đầu phát sáng rực rỡ, cảm giác được cây hoa hướng dương hấp thụ được đủ linh khí, Khiết Lỵ liền mở mắt ra hét to.
-"Khai."
Ánh sáng từ những cánh hoa tập trung lại thành một, "Oành", những luồng ánh sáng được tập trung thành một đột nhiên bắn ra một tia ánh sáng rực rỡ, hướng thẳng về phía Vũ Nam Sơn. "Đùng", luồng ánh sáng ấy dường như va chạm với một thứ gì đó, khiến nó nổ tung, khói bụi mịt mù, khiến cả khu vực thi đấu bị nhấn chìm trong khói bụi, sau cuộc va chạm ấy, tất cả mọi người có mặt đang chứng kiến trận đấu này chịu phải một ngoại lực tác động, liền lùi thẳng về phía sau, đến cả vị lão giả làm trọng tài cũng phải lấy tay che đỡ.
Sau đòn tấn công mà Khiết Lỵ hắn đã dồn hết tài nguyên vào, hắn liền phun một ngụm máu, một chân ngã khụy xuống, hai tay chống sàn đấu để giữ cơ thể không bị ngã xuống. Sắc mặt Khiết Lỵ trắng bệt, trán hắn ướt đẫm cả mồ hôi, dường như sử dụng đòn tấn công vừa rồi, tiêu hao linh khí cùng sức lực của hắn rất nhiều, khiến hắn còn không thể nào đứng vững được trên sàn. Một lát sau, khói bụi dần tan đi hết, cả đám người đang đứng xem cùng với Khiết Lỵ không khỏi há hốc mồm, bởi vì phía trên sàn đấu, về hướng Vũ Nam Sơn, xuất hiện một khối thạch, phía trên khối thạch xuất hiện một lỗ thủng, có vẻ như là từ đòn đánh của Khiết Lỵ gây ra.
Khối thạch dần tan vỡ, bên trong khối thạch, liền xuất hiện một người, người đó không ai khác chính là Vũ Nam Sơn, dường như trước khi va chạm đòn tấn công của Khiết Lỵ, hắn đã cảm nhận được khí tức nguy hiểm, nhanh tay bắt ấn, sử dụng linh khí cùng huyết khí luân chuyển vào khối thạch mà hắn tạo ra, nhằm gia tăng kiên cố thêm. Thế nhưng, hắn không ngờ là đòn tấn công từ Khiết Lỵ lại mạnh đến như thế, khiến hắn không thể nào chống chịu được, dẫn đến bị tổn thương không kém gì so với Khiết Lỵ.
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
1088 chương
79 chương
95 chương
4944 chương
3498 chương
1449 chương







