Thiên tiên
Chương 35 : cân tài cân sức ( i )
Bầu không khí xung quanh trở nên im lặng, không một ai dám phát ra tiếng động, tất cả những người đang đứng xem hết sức tập trung vào hai người Vũ Nam Sơn và Khiết Lỵ đang đứng trên sàn đấu, cả đám, không ai dám chớp mắt, sợ rằng khi mình vừa chớp mắt thì sẽ bỏ lỡ một cái gì đó. Phía trên sàn đấu, Khiết Lỵ đang dần khó khăn đứng dậy, tuy nhiên vừa cử động mạnh một chút, Khiết Lỵ liền phun một ngụm máu, thương thế của hắn so với Vũ Nam Sơn, dường như nghiêm trọng hơn đôi phần.
Về phía Vũ Nam Sơn, hắn vẫn đứng yên tại vị trí của mình, nhìn chăm chú về hướng Khiết Lỵ, thấy đối phương rất chật vật mới có thể đứng vững được liền không khỏi cười lạnh. Không phải hắn không muốn tiến lên giải quyết đối phương luôn, mà là hoàn cảnh không cho phép, tuy hắn không bị thương nghiêm trọng như Khiết Lỵ, thế nhưng do phải tiêu hao quá nhiều linh khí để làm giảm lực lượng gây ra từ đòn tấn công lúc nãy của Khiết Lỵ, thế nên hiện tại trong cơ thể hắn chỉ còn sót lại một chút linh khí. Nếu như mạo hiểm lao lên tấn công đối phương, lỡ đối phương còn hậu chiêu thì nguy to, hắn không muốn chiến thắng trước mắt đang nằm trong tầm tay lại vuột mất, chính vì thế, hắn mới quyết định không hành động, trong lúc đối phương đang phải chật vật đứng lên, thì nhanh điều động, để hồi phục lại linh khí.
Một lát sau, Vũ Nam Sơn hai tay chắp vào nhau hướng về trước ngực, hai chân đứng tấn, mắt nhắm nghiền lại, Khiết Lỵ cùng những người đang đứng xem tỏ ra khó hiểu, không biết Vũ Nam Sơn đang định làm gì. Thoáng chốc, huyết khí của Vũ Nam Sơn tỏa ra cực kì nồng đậm, từng đợt linh khí bay tán loạn xung quanh cơ thể Vũ Nam Sơn, dưới chân hắn, xuất hiện những phiến thạch mọc lởm chởm xung quanh, cả sàn đấu trở nên rung chuyển. Khiết Lỵ đứng phía đối diện nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi biến sắc, liền điều động linh khí để có thể đứng vững lại trên sàn đấu, không để bị ngã, đang phải tìm cách để xoay chuyển tình thế, Vũ Nam Sơn phía bên kia, mở mắt ra liền hét lớn.
-"Mở."
Phía sau Vũ Nam Sơn liền xuất hiện một thạch nhân khổng lồ, cả cơ thể nó, tỏa ra một vùng huyết khí ngập trời, khiến những người đang đứng xem không khỏi rét lạnh người, cảm giác như bị một tòa phong đè lên cơ thể. Khiết Lỵ nhìn thấy thạch nhân khổng lồ do chính Vũ Nam Sơn triệu hồi thành, liền đưa ngón cái về phía miệng cắn để chảy huyết, liền nhanh tay vẽ gì đó lên phía trên bàn tay phải, sau đó liền đập tay phải xuống đất, tay trái bắt ấn. Xung quanh Khiết Lỵ liền xuất hiện một vòng sáng lục sắc, rất nhanh cơ thể Khiết Lỵ được bao phủ bởi luồng sáng ấy, tạo nên một lớp chắn kiên cố.
Trên tay thạch nhân phía sau Vũ Nam Sơn, liền tái tạo, xuất hiện một chuy tử ( búa ) cực lớn, dường như thạch nhân này có mối liên kết với Vũ Nam Sơn, nó giơ tay thật cao, nện thẳng chuy tử ( búa ) từ phía trên xuống, nhắm thẳng vào lớp lá chắn của Khiết Lỵ. Áp lực từ chuy tử ( búa ) nện thẳng xuống, khiến tâm lý Khiết Lỵ không khỏi bị đè chặt, cảm giác như bị một tòa sơn đè thẳng lên cơ thể mình, hắn liền điều động hết tất cả linh khí cùng huyết khí của mình vào lớp lá chắn này. Phía bên kia, Vũ Nam Sơn hắn cũng đã sử dụng hết những gì còn sót lại bên trong cơ thể mình, liền dồn tất cả vào đòn quyết định này, thành hay bại đều phụ thuộc vào nó.
Không chỉ riêng mỗi Khiết Lỵ cảm thấy chịu phải áp lực từ cự đại chuy tử ( búa ) từ thạch nhân của Vũ Nam Sơn nện xuống, mà ngay cả những người đang đứng xem cũng chịu lực áp từ nó gây ra, cả đám người bọn họ đều nín thở trước đòn giáng xuống từ thạch nhân. "Oành", một tiếng nổ phát ra khi cự đại chuy tử ( búa ) va chạm với lớp lá chắn của Khiết Lỵ, khiến toàn trường chịu phải chấn động, từng đợt cuồng phong từ cú va chạm vừa rồi phát ra, đánh thẳng vào những người đang đứng xem, khiến bọn họ không khỏi điều động linh khí để đứng vững. Tác động từ cú va chạm vừa rồi tạo ra quá lớn, khiến những người đang khiêu chiến tại Địa Bảng và Thiên Bảng ở cách xa cũng nghe thấy, cảm nhận được lực lượng từ sự va chạm đó rất mạnh, gần như có thể đạt đến ngưỡng cửa của Luyện Khí Tầng Mười.
Trần Thanh đứng xem không khỏi giật mình, hắn không ngờ là mình chỉ rời khỏi tông môn một tháng, mà Vũ Nam Sơn lại mạnh đến như thế, nhìn thấy thế, hắn không khỏi cười khổ, với thực lực như thế, chả trách sao Vũ Nam Sơn lại khinh thường hắn. Mấy chốc, hắn lại nhìn sang Triệu Ngọc Nhi kế bên, không khỏi đánh giá nàng, bởi nếu xét tu vi cùng thực lực cách đây không lâu, thì hai người dường như ngang bằng nhau, nhưng giờ sau khi chứng kiến được thực lực của Vũ Nam Sơn, Trần Thanh hắn không khỏi thắc mắc, liệu thực lực Triệu Ngọc Nhi nàng không biết thế nào, liệu mạnh hơn Vũ Nam Sơn hay vẫn là ngang bằng nhau như trước?
Tầm thời gian nửa chung trà trôi qua, khói bụi dần tan đi, tất cả mọi người đang đứng xem liền nhanh chóng lấy lại tầm nhìn, tập trung hướng thẳng về phía sàn đấu, ai ai cũng thắc mắc, liệu sau đòn quyết định đấy, giữa Vũ Nam Sơn và Khiết Lỵ, liệu ai sẽ là người giành chiến thắng. Dần dần, tầm nhìn của mọi người chợt rõ hơn, phía trên sàn đấu, liền xuất hiện một bóng người đang đứng vững, người còn lại, liền không thấy đâu, bỗng có một người trong số những người đang đứng xem liền nhận ra bóng người đang đứng trên sàn đấu, hắn liền nói lớn.
-"Vũ Nam Sơn, là Vũ Nam Sơn thắng."
Sau khi nghe một người đệ tử nói, tất cả mọi người không khỏi xôn xao, ai nấy liền nhanh chóng tìm lại tầm nhìn để chứng thực lời nói của người đệ tử này. Lát sau, bóng người trên sàn đấu liền trở nên rõ ràng, quả nhiên đúng với những gì mà người đệ tử ấy nói, bóng người đứng trên sàn đấu ấy chính là Vũ Nam Sơn, mặc dù vẫn còn đứng vững trên sàn đấu, thế nhưng y phục của hắn đã rách rưới khắp nơi, cơ thể chồng chất vết thương, có vẻ như một phần do đòn quyết định lúc nãy gây ra mới khiến hắn trở nên chật vật như thế.
Thế nhưng còn Khiết Lỵ đâu, tất cả mọi người đều không khỏi dòm dáo dát xung quanh, tìm kiếm Khiết Lỵ nhưng vẫn không thấy bóng dáng của hắn hiện đang ở đâu. Có người liền điều động linh khí, dùng bức tường phía sau làm chỗ vững, đạp thẳng vào nhảy lên để quan sát, nhìn thẳng về phía sàn đầu, không khỏi há hốc mồm, liền nói lớn.
-"Phía trên, phía trên sàn đấu xuất hiện một cái hố."
Nghe thấy thế, tất cả mọi người liền xôn xao, có người điều động linh khí, làm như người đệ tử lúc nãy để quan sát tình hình, có người liền chạy thẳng lại chỗ sàn đấu để xem cho rõ, ai nấy đều náo động cả lên. Vị lão giả nhìn thấy thế, liền lắc đầu thở dài, phất tay, một ngọn gió thổi đến, đẩy những người muốn tiến lại gần sàn đấu về phía sau, thoáng chốc, có hai người đệ tử mặc bạch y liền phóng xuống cái hố, đưa Khiết Lỵ lên. Nhìn thấy Khiết Lỵ, ai nấy đều lặng im, không một ai dám lên tiếng, nếu nói, thương thế của Vũ Nam Sơn được xem là nghiêm trọng, thì không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn tả lại Khiết Lỵ lúc này. Cả cơ thế hẳn, vết thương nhiều không đếm hết, y phục không còn một chỗ nào toàn vẹn, huyết dịch từ người chảy ra liên tục không ngừng, dường như xương cốt đều gãy đoạn, cả mười đầu ngón tay đều gãy cả, không một chỗ nào trên cơ thể hắn lành lặng.
Dường như sau cú va chạm giữa hai bên, áp lực từ cự đại chuy tử ( búa ) của Vũ Nam Sơn gây ra quá lớn, khiến Khiết Lỵ không thể nào chống chịu được, liền bị nện thẳng vào người. May nhờ có linh khí hộ thân, giúp cơ thể hắn có thể chịu đựng được một phần uy lực từ đòn đánh gây ra, bằng không thì cơ thể hắn so với bây giờ có thể nói là tệ hơn chứ không kém. Tất cả những người đang đứng xem liền hít một ngụm khí lạnh, bọn hắn không nghĩ, thực lực của một đệ tử ngoại môn chỉ mới khăn buộc vai bạch sắc mà có thể thi triển một đòn đánh có uy lực cực đại đến như thế. Nếu người gánh chịu đòn tấn công vừa rồi của Vũ Nam Sơn không phải là Khiết Lỵ, mà là những ma mới như bọn hắn, thì không biết sẽ phải chịu kết quả như thế nào, nghĩ đến đây, ai nấy đều cảm thấy rùng mình, không dám nghĩ nữa.
Vị lão giả nhìn thấy Khiết Lỵ được đưa lên, đưa về để chữa trị, liền phất tay hướng Vũ Nam Sơn, không nói một lời, tuyên bố giành chiến thắng. Tất cả mọi người nhìn thấy sắc mặt vị lão giả này không hề thay đổi, vẫn bình thản như trước, liền không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ vị lão giả này không màn đến sống chết của đám người bọn họ. Biết là thi đấu sẽ không tránh được thương tổn gây ra, nhưng như thế này thì quá nghiêm trọng rồi, đáng lẽ, vị lão giả này phải cảnh cáo, hoặc nhắc nhở gì đó để Vũ Nam Sơn và những người thi đấu tiếp theo biết đường mà tránh vi phạm. Đằng này, vị lão giả này ngoài phất tay đuổi bọn họ, không cho tiến gần sàn đấu, và phất tay tuyên bố Vũ Nam Sơn thắng ra, thì ông ta hầu như chẳng thèm quan tâm, chẳng thèm nói một lời nào cả.
Nhìn thấy biểu của những người đang xem hướng về mình, vị lão giả này không khỏi cười khổ, hắn biết tất cả mọi người có mặt ở đây nghĩ gì. Chuyện như thế này, hắn đã chứng kiến nhiều rồi, ban đầu hắn có ra tay trợ giúp ngăn cản, cảnh cáo, nhắc nhở, nhưng tiếp sau đó, những người khiếu chiến tiếp theo liền tái phạm thế nên hắn đành buông mặc mọi chuyện, để bọn hắn tự giải quyết. Cho dù hắn có ra tay ngăn cản, cảnh cáo hay nhắc nhở nữa, thì những người khiêu chiến tiếp theo sẽ tránh khỏi chăng, chuyện đó là không thể nào. Trong trận chiến, nếu không đánh hết khả năng cùng thực lực của mình, thì bọn hắn sẽ không biết giới hạn của mình nằm ở đâu, nếu cứ đánh nhùn tay, kiêng kị đủ thứ, thì bọn họ sẽ không thể nào tiến xa hơn được. Chính vì lý do này, mà mỗi khi tổ chức khiêu chiến Tam Chiến Bảng, được phân bổ làm trọng tài, chứng kiến những trận chiến như thế này liền không bao giờ ra tay giúp đỡ.
Sau khi nhìn thấy Vũ Nam Sơn đi xuống, vị lão giả liền lấy trong người một lá phù, hướng về phía vị trí chỗ cái hố do Vũ Nam Sơn gây ra, liền vung tay, tờ phù bay thẳng về hướng đó, vị lão giả tay liền bắt ấn, miệng niệm chú, tờ phù sáng rực, không khỏi khiến mọi người phải chói mắt, lấy tay che lại. Một lúc sau, ánh sáng từ tờ phù liền biến mất, mặt sàn thi đấu liền trở lại bình thường, cái hố trên sàn đấu cũng lập tức biến mất, cả đám người đứng xem không khỏi há hốc mồm, không biết chuyện gì vừa xảy ra. Đang trong lúc còn đang ngẩn ngơ, chưa kịp tiêu hóa hết những gì mà vị lão giả vừa làm, vị lão giả ấy liền hướng về phía vị trí những người đệ tử đang đảm nhận nhiệm vụ thông báo, gật đầu, ra hiệu bọn họ mời cặp đấu tiếp theo lên sàn đấu. Sau khi nhận hiệu lệnh từ phía vị lão giả, những người đệ tử đang đảm nhận nhiệm vụ thông báo liền đứng lên nói lớn.
-"Mời cặp thi đấu có số thứ tự mười ba và mười bốn, Triệu Ngọc Nhi và Lôi Mạnh tiến lên sàn đấu."
Nghe điểm đến tên mình, Triệu Ngọc Nhi liền hướng tay chào Trần Thanh và Vũ Nam Sơn, nhanh chân chạy lên vị trí sàn đấu, trận thi đấu lần này, lại là một cặp thi đấu giống Huyền Diệu và Phùng Thạch, nam nữ đối đầu với nhau. Cả hai người Triệu Ngọc Nhi và Lôi Mạnh tiến gần về phía sau, vẫn thực hiện quy tắc như những người khác, chắp tay, hướng về phía vị lão giả cúi chào, tiếp đến hướng đối phương chào, sau đó, mỗi người liền hướng về mỗi phía để giữ khoảng cách an toàn với đối phương.
Nhìn thấy hai người Triệu Ngọc Nhi và Lôi Mạnh đã giữ khoảng cách an toàn với đối phương, vị lão giả liền giơ tay phất, phát hiệu trận thi đấu vòng loại tiếp theo chính thức bắt đầu. Tất cả mọi người đều tập trung, hướng mắt về phía trận đấu kế tiếp, cặp thi đấu mà ngay từ đầu khi được phía đệ tử phụ trách thông báo đọc tên liền gây chú ý với tất cả mọi người, bọn hắn thầm nghĩ, liệu trận chiến giữa Triệu Ngọc Nhi và Lôi Mạnh sẽ là trận chiến một chiều, chiến thắng nghiêng về phía Lôi Mạnh, hay là Triệu Ngọc Nhi sẽ tạo ra bất ngờ, phô trương thực lực cực mạnh của mình giống như cách mà Huyền Diệu đã làm chăng?
Truyện khác cùng thể loại
250 chương
214 chương
501 chương
3611 chương
1274 chương
131 chương





