Thiên tiên
Chương 13 : Phong ba lại đến
Một lúc lâu sau Trần Thanh mới từ cơn ngất xỉu tỉnh dậy. Trần Thanh nặng nề ngồi dậy, cả cơ thể đều rất là nhức nhối.
-“Đau chết ta rồi.” Vừa đứng dậy Trần Thanh liền rên lên.
Trần Thanh hít ra hít vào vài hơi, quả thật quá đau khiến Trần Thanh muốn chảy nước mắt.
Ngồi nghỉ một lúc sau đó Trần Thanh lại đứng dậy cầm cây rìu tiếp tục công việc. Trần Thanh rất đau, chỉ muốn được nghỉ ngơi thôi, nhưng nếu như không làm hết tiến độ ngày hôm nay chắc chắn sẽ bị phạt, đến lúc đó lại sinh ra nhiều rắc rối hơn.
Thế là Trần Thanh cố gắng nhịn những cơn đau đang lan khắp xương cốt mà bổ từng nhát rìu vào thân cây.
Trần Thanh làm liên tục cho đến tận tối. Vì cơ thể đang bị tổn thương nặng, thế nên khả năng làm việc của Trần Thanh bị suy giảm.
Sau khi trở lại phòng Trần Thanh thấy Thanh Vũ đang xếp bằng trên giường, hẳn là đang tu luyện.
Rửa tay một hồi rồi ăn chút lương khô, Trần Thanh cũng bắt đầu tu luyện.
Nhưng tu luyện được một chút thì cơn đau lại nhói lên, khiến Trần Thanh phải dừng lại.
-“Có vẻ như hôm nay chỉ tu luyện được đến đây thôi.” Trần Thanh thở dài.
Đúng lúc này Kỳ Thanh Vũ cũng đình chỉ tu luyện, nhìn thấy Trần Thanh liền nói.
-“Sư đệ về lúc nào thế? Lúc ta về còn chưa thấy ngươi nữa? Mà nay có chuyện gì mà về trễ thế?”
-“Ta xảy ra một chút chuyện ấy mà.” Thanh Trần cười trừ đáp.
Trần Thanh đáp, cũng không kể chuyện bản thân bị người khác đánh đập ra, dù gì đây cũng là chuyện của bản thân hắn, Trần Thanh không muốn chuyện này làm phiền đến Kỳ Thanh Vũ.
Trò chuyện qua loa một hồi, sau đó Trần Thanh và Kỳ Thanh Vũ đều đi ngủ.
Vừa nằm đặt lưng xuống giường, thì cơn đau lại đến, Trần Thanh cắn răng chịu đựng, tráng đẫm cả mồ hôi, thế nhưng Trần Thanh vẫn không hề rên la một chút nào. Vì vừa phải cố gắng chịu đựng cơn đau để ngủ, phải đến tận khuya Trần Thanh mới có thể lâm vào giấc ngủ được.
Sáng hôm sau Trần Thanh thức dậy, hôm nay Trần Thanh không dậy sớm hơn như những ngày trước mà còn có phần trễ hơn cả Kỳ Thanh Vũ, khi hắn ra ngoài sân thì thấy Thanh Vũ đang làm vài động tác khởi động.
-“Ồ Thanh đệ đã dậy rồi hả? Lúc ta dậy thấy ngươi vẫn còn ngủ làm ta thấy cũng hơi bất ngờ đấy, thấy ngươi ngủ ngon quá nên cũng không tiện kêu ngươi dậy.”
-“Haha, phiền Kỳ sư huynh lo rồi. Ta chỉ là ở đây mấy ngày có chút không quen thôi.” Trần Thanh đáp qua loa.
Kỳ Thanh Vũ im lặng nhìn hắn một lúc, miệng mấp máy tính nói gì nhưng cuối cùng cũng không nói xuống.
Sau đó hắn liền cười lên.
-“Ha ha ha… Ngươi cũng nên chú ý một chút, đừng có quá ép bản thân mình. Ta hồi trước cũng giống như ngươi vậy, lúc mới nhập môn, chỉ có mới một ngày đã mệt lên mệt xuống, còn nhớ lúc đó ta dậy trễ đến nỗi bị sư huynh mắng té tát.” Kỳ Thanh Vũ kể lại chuyện trước cười haha.
Trần Thanh nghe hắn nói vậy cũng không khỏi mỉm cười. Trần Thanh có thể nhận ra là Kỳ Thanh Vũ đã nhận ra chút gì đó, dù gì Kỳ Thanh Vũ cũng là đệ tử cũ ở đây. Nhưng vì bản thân Trần Thanh không nói cho nên Kỳ Thanh Vũ cũng không muốn hỏi, không những thế còn nói lái sang chuyện khi trước của hắn, mà cũng không biết là thật hay không. Nhưng tâm ý của Kỳ Thanh Vũ hắn nhận.
-“Thôi ta đi trước đây, ngươi có gì từ từ hẳn đi, không cần phải gấp.”
-“Vâng” Trần Thanh gật đầu.
Kỳ Thanh Vũ đi không lâu thì Trần Thanh sau khi sửa soạn xong cũng lên đường.
Trần Thanh vẫn thành thành thật thật làm công việc của mình. Một lúc sau, lại có tiếng động phát ra gần bên cạnh hắn, khi Trần Thanh quay qua hướng gây ra tiếng động, thì thấy chính là ba người hôm qua đã đánh mình.
-“Thanh đệ, nay ngươi cũng khỏe quá nhỉ?” Tên cầm đầu cười mà không cười nhìn Trần Thanh.
-“Cảm ơn sư huynh quan tâm.” Trần Thanh lạnh nhạt đáp.
Cả ba thấy biểu tình của Trần Thanh không khỏi tức điên.
-“Không biết đề nghị của ba bọn ta hôm qua, đệ có chấp nhận không nhỉ?” Tên cầm đầu gầm gừ nói.
-“Nếu sư huynh tới nói chuyện đó thì xin lỗi, ta sẽ không làm đâu.” Trần Thanh ngữ khí cứng rắn nói.
Cả ba sau khi nghe thấy câu trả lời của Trần Thanh thì cũng không kiềm chế được nữa, tức giận xông đến.
Trần Thanh cũng đã chuẩn bị tư thế đối chiến. Nhưng chênh lệnh sức mạnh của hai bên quá lớn, một người bên đó đã dư sức, đánh ngã Trần Thanh rồi, đằng này cả ba cùng lên thì Trần Thanh chỉ trong nháy mắt đã bị đánh bại.
Sau khi Trần Thanh bị đánh ngã, cả ba người cũng không dừng ở đó mà tiếp tục chân đạp Trần Thanh.
Thanh Trần dưới cơn mưa đạp của cả ba người không sức, phản kháng chỉ có thể để bị đạp liên hồi. Nhưng hắn cũng không rên la một tiếng, nào chỉ hừ hừ chịu đựng, hai tay vòng bảo vệ đầu, co người lại. Tuy thật sự rất đau đớn, nhưng ánh mắt của Trần Thanh vẫn đầy cứng cỏi, bày tay ôm đầu siết chặt lại.
‘Một lúc nào đó ta sẽ trả lại cho các ngươi gấp ngàn lần.’
Thanh Trần siết chặt tay đến búng máu. Trong lòng thầm phát thệ.
Không lâu sau Trần Thanh vì quá đau đớn đã ngất đi. Khi thấy hắn ngất đi, cả ba cũng không tiếp tục nữa mà rời đi.
Đám người Tiêu Lãnh đang đốn gỗ gần đó, thấy ba người vừa đánh Trần Thanh một trận đi ra, nhìn vẻ mặt bọn họ trông rất tức giận, một phần tò mò, không biết chuyện gì lại khiến bọn họ lại tức giận như thế. Một người trong nhóm hỏi.
-"Này, ba người đó là ai thế, nhìn vẻ mặt bọn họ có vẻ như tức giận lắm."
-"Ta cũng chả biết, bọn họ đi vào đó lúc nào ta còn chả biết nữa là." Một người khác trong nhóm nói.
-"A, chỗ đó chẳng phải là chỗ của Trần Thanh đang đốn gỗ sao?" Tiêu Lãnh chợt nhớ ra nói.
-"Đúng rồi, ngươi không nói ta cũng quên mất, tên phế vật đó đốn gỗ ở đó, mà ba người hồi nãy đi ra với vẻ mặt hầm hầm, rất tức giận, chẳng lẽ bọn họ xảy ra xung đột gì à?" Một người trong nhóm lại nói.
-"Thôi đi Trọng Lân, ngươi nhìn ba tên hồi nãy xem, ai cũng cao to, mạnh mẽ cả, còn cái tên phế vật ấy thì sao, ngươi nghĩ hắn có thể làm gì mà xung đột với bọn họ, theo ta nghĩ, chắc hắn làm gì đó sai nên bọn họ muốn trừng phạt tên phế vật ấy." Một người trong nhóm khinh miệt nói.
-"Muốn biết chuyện gì xảy ra thì cứ qua đó là biết thôi, ngồi ở đây nói nhảm làm gì." Tiêu Lãnh nói.
-"Thôi cho ta xin đi, qua đó để ba cái tên hồi nãy tưởng chúng ta có dính dán gì đến tên phế vật ấy à, để rồi chuốc họa vào thân sao? Ngươi thích thì cứ qua đó, ta không rảnh." Một tên trong nhóm lạnh nhạt nói.
-"Đúng đấy, muốn đi thì ngươi đi một mình đi." Lần lượt những người trong nhóm liền nói.
Tiêu Lãnh thở dài, biết rằng dù mình có nói như thế nào đi chăng nữa thì bọn họ cũng sẽ không thay đổi chủ ý, thế nên Tiêu Lãnh đành một mình đi qua chỗ Trần Thanh. Thấy Tiêu Lãnh một mình đi qua chỗ Trần Thanh đang đốn gỗ, một người trong nhóm hừ lạnh, khinh miệt nói.
-"Đúng là tên không có tiền đồ."
Khi qua chỗ Trần Thanh, Tiêu Lãnh giật mình khi thấy có ai đang nằm bất tỉnh ở chỗ đó, hắn sợ sệt, cả người run lên, không dám tiến đến, chợt nghĩ đến đám người lúc nãy nói cảm thấy có phần đạo lý, hắn thầm nghĩ :"Lỡ như tên đó đã chết rồi, mà mình đi đến, rồi có người bắt gặp thấy, lầm tưởng mình giết tên đó thì mang họa vào thân. Mình còn người thân nữa, không muốn bọn họ phải khổ cực, mình cũng không muốn chết." Nghĩ thế, Tiêu Lãnh quay người, đang tính bỏ đi, thì chợt nghĩ :"Nhưng lỡ nếu như kẻ đó không chết, mà người đó lại là Trần Thanh thì sao? Dù sao thì Trần Thanh cũng cứu mình một mạng, giờ lại thấy cậu ta như thế mà mình không cứu thì khác gì lấy oán báo ơn?"
-"A, cái này không được, cái kia cũng không được. Mình nên làm gì đây?" Tiêu Lãnh tự nói.
Sau một hồi đắng đo quyết định, cuối cùng Tiêu Lãnh cũng quay người bỏ đi, Tiêu Lãnh thầm nói :"Xin lỗi, ta không thể vì ngươi mà đưa người nhà ta vào nguy hiểm được. Ta thực sự rất muốn cứu ngươi, nhưng ngươi biết đấy... Lỡ như ta bị chuốc họa vào thân, rồi bọn chúng tìm đến ta thì sao? Ta không muốn chết, thế nên, xin ngươi hãy thông cảm, đừng oán trách ta."
Trong khi ở đây có người bị đập tơi bời thì ở nơi khác.
-“Thế nào, ngươi nếu như quỳ xuống bồi tội ta, thì sư huynh ta có thể tha thứ cho ngươi.” Một tên mặt mũi hầm hầm đang tức giận nói. Xung quanh tên đó có ba bốn người. Bọn họ đang đứng bao quanh một thanh niên.
-“Chiến thì chiến đừng có đứng ở đó mà nói nhiều vậy.” Người thanh niên trước khí thế của tên đó không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, mà còn nói lại một cách khiêu khích.
Nếu như đám người Trần Thanh có mặt ở đây liền sẽ nhận ra người thanh niên đó không ai khác chính là Mạc Cơ, hắn đứng đó ung dung cực độ, không hề sợ hãi chút nào. Những đệ tử đứng xem chuyện vui cũng không khỏi bị dáng vẻ của hắn gây chú ý. Nhiều người thì nghĩ rằng tên Mạc Cơ này chắc chắn sẽ không ăn ngon được, vì hắn dám đụng đến địa đầu của khu đệ tử ngoại môn này.
-“Được lắm, không những dám ra tay với người của ta, mà ngươi còn dám xấc láo như vậy. Ta hôm nay phải dạy dỗ ngươi cho ngươi biết cái gì gọi là tôn ti trật tự mới được. Các ngươi xông lên đánh ngã tiểu tử này cho ta. Chú ý đánh cho hắn bán sống bán chết được rồi.” Vị lão đại này vung tay ra lệnh, lập tức mấy người kia liền bao quanh Mạc Cơ, mặt đầy sát khí.
Mạc Cơ thấy như vậy vẫn tỏ ra rất thản nhiên, người xung quanh xem náo nhiệt cũng không khỏi thở dài thương cảm cho Mạc Cơ.
Một người trong nhóm bao vây Mạc Cơ xông lên, Mạc Cơ liền vận chuyển khí huyết, dịch chân di chuyển cực nhanh né được đòn tấn công của tên đó. Hai người khác thấy thế, liền nhanh chân lao đến Mạc Cơ, Mặc Cơ dịch chân di chuyển, hai tay liền tụ khí, vung chưởng đánh thẳng vào ngực hai người bọn họ. Hai người bọn họ bay vài trăm thước, tay ôm ngực, phun một ngụm máu. Đám người còn lại, nhìn thấy thế, cũng không dám tiến lên, tên lão đại thấy thế, liền cảm thấy tình hình có chút không ổn, liền phất tay, bảo đám người đó lui xuống, hắn tiến lên và nói.
-"Ta không ngờ là ngươi lại mạnh đến như thế, chỉ một chưởng mà có thể đả thương hai người Luyện Khí Tầng Một. Không biết ngươi có thể đả thương một Luyện Khí Tầng Ba như ta không?"
-"Nói nhảm quá, liền lên thì biết." Mạc Cơ lạnh lùng nói.
-"Được, rất ngạo mạn, ta thích. Thế thì đừng trách ta tại sao lại không nể tình đồng môn." Tên lão đại mặt đầy sát khí nói.
Hắn vận chuyển khí huyết, chân di chuyển cực nhanh, thoáng chốc, liền đến sát bên Mạc Cơ, giơ tay, đánh một chưởng, hắn cười lạnh thầm nghĩ :"Với tốc độ như thế này, thì ngươi khỏi tránh." Thoáng cái, đòn tấn công của tên lão đại đánh vào hư không, hắn không khỏi giật mình nói.
-"Cái gì? Người..."
Chưa kịp dứt lời, Mạc Cơ đã xuất hiện phía sau hắn, Mạc Cơ vận chuyển khí huyết, thi triển Bá Kình Quyền, đánh thẳng một quyền vào lưng tên lão đại. Vì bị đánh bất ngờ, tên lão đại chưa kịp vận khí phòng ngự, thế nên liền bay vài trăm thước, hắn liền nhanh chân đứng dậy, chưa kịp vận khí để đánh trả thì Mạc Cơ đã xuất hiện trước mặt hắn, Mạc Cơ giơ tay, vận chuyển hết khí huyết, đánh thẳng một chưởng vào ngực tên lão đại. Tên lão đại bay thẳng, đâm vào chân ngọn núi, cả cơ thế hắn đau nhức, phun một ngụm máu, chưa kịp hoàn tỉnh lại thì Mạc Cơ lại xuất hiện trước mặt hắn, giơ chân, muốn đá thẳng vào đầu hắn.
-"Ầm" Một tiếng động vang lên, cát bụi bay khắp nơi, mọi người đứng gần đó vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, thì một âm thanh vang lên.
-"Đủ rồi, tới đây là được. Nếu ngươi còn ra tay, thì hắn sẽ chết mất."
Khoảng một lát sau, cát bụi liền tan đi, mọi người liền xôn xao, tập trung lại phía Mạc Cơ, thì bỗng giật mình, vì ở chỗ đó, ngoài Mạc Cơ, tên lão đại ra, còn có một người thanh niên khác đang đứng giữa Mạc Cơ và tên lão đại, tay thì giữ lấy chân của Mạc Cơ.
-"Ngươi là ai?" Mạc Cơ lạnh giọng nói.
-"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là nếu ngươi tiếp tục ra tay, thì hắn sẽ chết. Nếu hắn chết, mọi chuyện sẽ rất phiền phức, ngươi chắc không muốn bị dính vào phiền phức đâu nhỉ?" Người thanh niên ấy nói.
Mạc Cơ im lặng một lúc, rồi thu chân lại, quay người bỏ đi, không hề nói một câu. Người thanh niên ấy không khỏi cười khổ, thầm nghĩ :"Quả thật rất mạnh, nếu hắn kiên quyết tiếp tục đánh, thì có khi mình cũng chịu không nổi."
Sau khi Mạc Cơ đi, thì đám người bu quanh xem chuyện vui cũng tan dần, quay về làm việc của mình, Mạc Cơ cũng thế, hắn vẫn tiếp tục công việc của mình, vẫn giữ thái độ lạnh lùng, không nói với bất kì ai.
Truyện khác cùng thể loại
654 chương
227 chương
34 chương
312 chương
125 chương
902 chương






