Thiên tiên

Chương 12 : bắt đầu tu luyện

Mọi chuyện đều diễn ra vô cùng thuận lợi, không còn bất kì ai dám ý kiến gì về công việc được giao cả. Đám người Trần Thanh chia nhau ra làm, độ khoảng trời sắp xuống tối thì đám người Trần Thanh cũng hoàn thành xong công việc được giao. Bọn họ quay trở về chỗ Lục Hạo để bàn giao lại dụng cụ. Thấy đám người Trần Thanh trở lại, Lục Hạo hỏi. -"Xong rồi à?" -"Vâng, thưa sư huynh." Trần Thanh đáp. -"Tốt lắm, qua bên kia cất dụng cụ đi rồi lại đây kí tên hoàn thành công việc ngày." Lục Hao tay chỉ về một gốc nhà và nói. Đám người Trần Thanh gật đầu, liền nhanh chân cất dụng cụ, và trở về kí tên, lúc tới lượt Trần Thanh kí tên, Trần Thanh liền hỏi. -"Dạ thưa sư huynh, kí tên để làm gì vậy?" -"À, sau khi các ngươi hoàn thành công việc hằng ngày, thì lại đây kí tên, sau đó, sau đó các ngươi cầm giấy kí tên hoàn thành công việc của mình đem đến Chấp Sự Đường, bọn họ sẽ dựa theo số lượng công việc mà các ngươi hoàn thành để đổi ra Điểm Sư Môn, để từ đó, các ngươi dùng Điểm Sư Môn của mình để đổi lấy vật phẩm." Lục Hạo giải thích. Đám người Trần Thanh lần lượt "Ồ" lên, về Điểm Sư Môn thì bọn họ đã biết, nhưng chỉ có điều là đám người Trần Thanh không biết phải làm thế nào để có được mà thôi. Sau khi làm xong hết tất cả, đám người Trần Thanh liền trở về tông môn. Về đến tông môn thì trời cũng đã sập tối, đám người Trần Thanh chia tay, trở về chỗ ở của mình. Trở về chỗ ở, Trần Thanh liền đi tắm ngay, bận bịu cả một ngày mồ hôi ướt đẫm cả áo. Làm xong hết tất cả mọi chuyện, Trần Thanh về chiếc giường của mình, lấy ra quyển Tụ Khí Quyền mà Trần Thanh mới nhận được sáng nay ra. Trần Thanh lật ra trang đầu, trên đó ghi giới thiệu sơ lược về Tụ Khi Quyền. Tụ Khí Quyền là công pháp căn bản nhất dùng để tu luyện. Nó thuộc hàng cấp thấp nhất, phải nói là cực kì thấp, thấp đến nổi có thể dùng ngân phiếu để mua nó còn được, nhưng bù lại bất cứ tu chân giả hệ nào cũng có thể tu luyện được nó. Trần Thanh nhìn công pháp không khỏi cười khổ, thầm nghĩ "Mình đã có tư chất phế phẩm rồi mà giờ đây lại được thêm cái công pháp phế phẩm này nữa thật không biết phải nói gì.". Trần Thanh cũng không quan tâm nữa mà tiếp tục đọc tiếp. Những trang tiếp theo là những dòng chữ khẩu quyết công pháp. Trần Thanh sau khi đọc xong và thấy đã nắm rõ nội dung bên trong dù gì thì công pháp này quá đơn giản rồi, đại khái bên trong khẩu quyết được chia làm nhiều phần, mỗi phần là mỗi tiến độ tu luyện Tụ Khí Quyền. Trần Thanh liền xếp bằng nhắm mắt và trong đầu bắt đầu niệm khẩu quyết. Hắn cứ thế mà niệm cho đến vào nửa canh giờ sau, Trần Thanh liền cảm nhận được có một sợi chỉ vàng mỏng nhỏ bé tiến nhập vào cơ thể hắn. Trần Thanh ngay lập tức mở mắt ra thì sợi chỉ màu vàng mỏng ấy liền biến mất. -“Đó là linh khí ư?” Hắn liền chợt nhớ ra trong cuốn nội quy tông môn cũng đề cập rằng lúc tập trung tu luyện thì thường sẽ có những luồng khí màu vàng, mỏng nhỏ như sợi chỉ tiến vào cơ thể mình, khi người tu luyện bị phân tán tinh thần, thì những luồng khí ấy tự nhiên biến mất. Trần Thanh nhớ lại viễn cảnh hồi nãy, liền kinh hỉ. -“Cuối cùng thì mình cũng đã bước vào tu luyện. Mặc dù chỉ diễn ra trong chớp nhoáng nhưng như thế cũng là có tiến bộ rồi.” Trần Thanh kích động trong lòng. Sau một thoáng kích động, Trần Thanh liền đè nén nó xuống, rồi bắt đầu tiếp tục tu luyện. Lần tu luyện đầu tiên của Trần Thanh kéo dài đến hơn hai canh giờ. Khi Trần Thanh mở mắt ra, Trần Thanh cảm thấy cơ thể của mình có chút mạnh hơn, mặc dù sự thay đổi đó rất nhỏ bé, nhưng Trần Thanh vẫn cảm giác được. Nhưng sau đó Trần Thanh thở dài, Trần Thanh tu luyện hơn hai canh giờ liền mà chỉ hấp thụ được vài ba sợi linh khí còn nhỏ bé, còn nhỏ hơn cả cọng tóc, Trần Thanh không biết tốc độ tu luyện bình thường ra sao, nhưng thông qua chính bản thân mình, Trần Thanh cảm nhận được tốc độ của bản thân mình rất là chậm, nếu so với tốc độ con rùa thì có lẽ còn chậm hơn. Trần Thanh cười khổ, nhưng sau đó Trần Thanh liền nhanh chóng xóc lại tinh thần. -“Phế thì sao chứ, nếu như ta cứ kiên trì với bản thân thì một lúc nào đó ta sẽ chắc chắn gặt được thành quả.” Trần Thanh kiên định nói. Trần Thanh cũng không tiếp tục tu luyện nữa, Trần Thanh quyết định kiếm chút gì đó ăn, sau đó nghỉ ngơi để ngày mai còn dậy sớm làm việc nữa. Nhìn qua giường bên cạnh, Trần Thanh thấy trống không, thấy Kỳ Thanh Vũ vẫn chưa về. Thanh Trần cũng không nghĩ nhiều, dù gì thì ai cũng có chuyện riêng của họ. Hắn liền lấy vài cái màn thầu ra ăn, những thứ này hắn mua được từ quầy ăn bên sườn núi phía Nam trong tông môn. Những thứ này hắn mua bằng số điểm cống hiến hắn có được, nguyên ngày làm việc hôm nay hắn lấy cho mình được năm điểm cống hiến, mua số bánh màn thầu này đã lấy của hắn hết một điểm cống hiến. Trần Thanh vừa ăn vừa thở dài, nếu mà mọi thứ cứ trôi qua như vậy thì hắn không biết chừng nào mới tích đủ điểm cống hiến để lấy một món vũ khí cũng như là đan dược về cho bà. Hắn liền lắc đầu, gạt phắc những suy nghĩ vừa rồi ra liền nói. -"Thôi thì mọi chuyện đến đâu hay đến đó, theo thiên ý cả vậy." Khi ăn uống xong xuôi, Trần Thanh tính tu luyện thêm một chút nữa rồi đi ngủ, thì đúng lúc này Kỳ Thanh Vũ chở về. Trên người của hắn có đôi chút lấm lem. -“Sư huynh đã về, có chuyện gì mà người huynh lấm lem thế?” Trần Thanh tò mò hỏi. -“Không có gì đâu. Chỉ là ta hoàn thành công việc xong thì trời đã sập tối, cộng thêm đường tối nữa, thế nên ta không chú ý bị vấp ngã.” Kỳ Thanh Vũ cười qua loa nói. Trần Thanh nghe vậy cũng tin là thật, thế nên gật đầu. -“Đúng rồi không biết công việc của sư huynh là gì vậy? Của ta là chặt gỗ bỏ kho.” -“Của ta là chăm sóc dược điền.” -“Dược điền?” Thanh Trần hỏi -“Dược điền là nơi trồng linh thảo của tông môn, những linh thảo ấy có thể được dùng để làm ra các đan dược như Tụ Nguyên Đan vậy.” Kỳ Thanh Vũ giải thích. -“Ồ.” Trần Thanh không ngờ lại có một nơi như vậy. -“Thôi ta đi tắm đây.” Thanh Vũ nói Trần Thanh gật đầu rồi ngồi xếp bằng trên giường. Hắn lấy ra viên Tụ Khí Đan, ngó rồi ngửi một hồi sau đó hắn bỏ trực tiếp vào miệng rồi nuốt xuống. Ngay khi vừa nuốt đan dược xuống thì một cỗ dược lực nóng bùng lên trong bụng của Trần Thanh, trán Trần Thanh đẫm cả mồ hôi nhưng Trần Thanh vẫn cố gắng chịu đựng, một lúc sau nó rất nhanh trở nên dễ chịu xuống. Thanh Trần cũng không chần chừ mà trong đầu bắt đầu niệm khẩu quyết. Không lâu sau Trần Thanh đã vào nhập định, một tia linh khí cũng từ từ xuất hiện du nhập vào trong cơ thể hắn, vì hắn đã đem viên Tụ Nguyên Đan phục dụng nên thời gian để tiếp tục có thêm một tia linh khí du nhập vào cơ thể Trần Thanh nhanh hơn lúc trước, nhưng nếu so với tốc độ bình thường thì cũng quá lâu, cũng chỉ có thể miễn cưỡng gần bằng tốc độ của một con rùa mà thôi. -“Ha… Phù.” Trần Thanh cứ thế tu luyện đến tận bốn canh giờ sau, hắn mới dừng lại. Khi hắn nhìn qua giường bên cạnh đã thấy Kỳ Thanh Vũ ngủ say rồi. Trần Thanh sửa soạn một chút rồi cũng nằm xuống nghỉ ngơi, hắn cũng không ngủ liền mà nằm trầm tư, suy nghĩ một chút. -“Nếu như mình có thêm nhiều Tụ Khi Đan thì thật tốt biết mấy.” Trần Thanh mong ước. -“Chắc mình phải tìm cách để kiếm thêm nó mới được.” Trần Thanh suy tính rồi không lâu sau hắn chìm vào giấc ngủ. Ở một trong căn phòng khác, có một thanh niên hiện đang tu luyện, từng dòng linh khí tiến nhập vào cơ thể hắn một cách nhanh chóng. Nếu ai thấy được sẽ trợn mắt há mồm, vì tốc độ như thế này quả thật quá biến thái. Không lâu sau một đợt sóng nhỏ dao động trong phòng. -“Phù, vậy là lên được Luyện Khí Tầng Hai.” Người thanh niên nói cứ như chuyện này không đáng kể gì vậy. Người thanh niên này không ai khác chính là Mạc Cơ, người đã từng tham gia khảo hạch cùng với nhóm của Trần Thanh. Lúc này mấy người giám định mà ở đây thì khẳng định sẽ sốc trước lời nói của hắn. Bởi vì Mạc Cơ chỉ mới vào đây mới có mấy ngày, và hắn hôm nay chỉ mới nhận được công pháp, ấy vậy mà tu vi của hắn giờ đây đã lên Luyện Khí Tầng Hai. Điều này không sợ hãi thì sao được. -“Vậy đã đủ rồi, mình nên ngủ thôi. Mai cũng nên tìm cách kiếm thêm Tụ Khí Đan mới được.” Mạc Vũ không nhanh không chậm tự nói. Sáng hôm sau, Thanh Trần cũng dậy từ sáng sớm, ăn uống, tập thể lực một chút rồi nhanh chóng đi tới chỗ công việc của mình. Khi Trần Thanh đang bổ từng nhát rìu vào cây thì bỗng có tiếng sột soạt sau lưng hắn. Khi Trần Thanh quay lưng lại thì thấy ở nơi đó có ba thanh niên rất lạ mắt, hẳn họ là đệ tử cũ, đang từ từ tiến tới hắn ánh mắt có chút bất thiện. -“Không biết mọi người đến đây có chuyện gì?” Trần Thanh đặt rìu xuống, tuy hắn nhìn thấy ánh mắt bất thiện của ba người thanh niên nhưng hắn vẫn bình tĩnh hỏi. -“Cũng chẳng có gì cả. Chẳng qua là bọn ta nghe nói có một tên đệ tử tư chất song phế, nên muốn gặp mặt chút ấy mà. Không biết có phải ngươi không?” Một thanh niên trong số đó lên tiếng, tuy nói không có gì nhưng giọng nói không hề che dấu chút sự khinh thường gì. -“Nếu là vậy thì các vị đã tìm đúng người rồi đấy. Không biết còn chuyện gì không?” Trần Thanh không nhanh không chậm nói. -“Chả qua là bọn ta khá mệt. Nên muốn hỏi không biết ngươi có thể làm việc thay cho ba bọn ta không?” Tên thanh niên cầm đầu cười nói, ánh mắt đầy đe dọa. Nghe đến đó Trần Thanh liền hiểu, vậy ra đây là ma cũ bắt nạt ma mới. -“Chuyện này có vẻ không ổn lắm. Theo như quy định tông môn thì công việc của ai thì người đó nấy làm.” Trần Thanh đáp. Nghe thấy lời Trần Thanh ba thanh niên liền trở mặt ngay. -“Hừ, phế vật như ngươi mà còn dám ý kiến ư? Muốn sống bình yên trong đây hay muốn cam chịu khổ cực?” Tên đứng bên phải tên cầm đầu hừ lạnh. Tên bên trái bước lên, ra làm hành động như thể muốn ra tay. Trần Thanh thấy thế cũng không dám yếu thế. Tay cầm cây rìu thủ thế. Trần Thanh biết nếu mà không kháng cự vậy thì về sau làm việc sẽ không dễ chịu chút nào. -“Một kẻ còn chưa tới Luyện Khí Tầng Một như ngươi mà cũng dám ra tay ư. Đừng tưởng có cây rìu là ngon.” Tên bên trái thấy thế vẫn tỏ ra xem thường tiến lên trước mặt Trần Thanh. Trần Thanh thấy hắn tiến lên, cũng không ngần ngại cầm cây rìu mà vung tới. Hắn đã đọc trong cuốn nội quy tông môn, trong đó có ghi chép rằng, các đệ tử trong môn phái không được tự ý giết lẫn nhau, nếu mà vi phạm sẽ bị giết. Trần Thanh biết vậy, thế nên hắn vung cũng nhắm vào phần tay chân, nếu như chính xác thì sẽ chỉ gây thương tích cho tên đó mà không gây ảnh hưởng đến tính mạng. Nhưng sự kháng cự nhỏ bé của Trần Thanh thật không là gì. Tên đó khi thấy cây rìu của Trần Thanh vung đến thì nhanh chóng lách qua một bên, hắn là người đã nhập môn đủ lâu, đã là Luyện Khí Tầng Hai cho nên hắn dư sức đối phó với một tên còn chưa đến Luyện Khí Tầng Một cầm thêm một món vũ khí. Khi đã lách qua một bên tránh được rìu của Trần Thanh, tên đó liền không dừng ở đó mà nhanh chóng áp sát Trần Thanh vung một đấm thực mạnh vào bụng của Trần Thanh. Một lực mạnh mẽ va vào bụng khiến cho Trần Thanh không chịu được mà đánh rớt cây rìu, khuỵu xuống, hai tay ôm lấy bụng, miệng phun một ngụm máu. -“Thế nào, giờ còn muốn phản kháng nữa không?” Tên vừa thục một đấm vào bụng của Trần Thanh cười lạnh nói, hai người bạn của hắn cũng đứng đó cười lạnh. Trần Thanh nằm ở trên mặt đất, ánh mắt tỏ ra không cam chịu, tay Trần Thanh từ từ vươn tới cây rìu mà ban nãy đã đánh rớt, nhưng chưa kịp cầm tới tay đã bị tên kia đá văng ra chỗ khác. -“Còn lỳ hả?” Vừa dứt lời chân hắn cũng đá vào bụng của Trần Thanh đang nằm dưới đất. -“Có chịu làm hay không?” Hắn đá liên tục vào người Trần Thanh vừa nói. Những cú đá như trời giáng liên tiếp va vào Trần Thanh, Trần Thanh chỉ biết nằm đó chịu đòn mà không có sức kháng cự gì. Tuy rất đau đớn nhưng Trần Thanh vẫn không hề lên tiếng gì. Trần Thanh vẫn cắn răng chịu đựng từng đợt đòn. Ánh mắt lúc ấy của Trần Thanh đầy sự cứng cỏi và không hề chịu khuất phục. Trần Thanh biết rằng lũ này chắc chắn sẽ không dám giết mình bởi vì nếu không sẽ vi phạm môn quy. Thế nên lũ này chỉ có thể đánh gây thương tích lên người Trần Thanh mà thôi. Rồi sau đó Trần Thanh vì quá đau đớn mà đã ngất đi. Đám người đó thấy Trần Thanh vẫn không hề nói dù chỉ một tiếng, tuy cực kì giận dữ nhưng cũng không thể làm gì ngoài đánh trọng thương Trần Thanh ra, bọn hắn cũng không muốn quá mạnh tay bởi vì sợ làm quá sẽ khiến Trần Thanh chết, đến lúc đó môn phái điều tra ra thi bọn hắn chết là cái chắc. Sau khi thấy Trần Thanh ngất xỉu, cả ba đành dừng lại phun nước bọt lên người Trần Thanh. -“Để tên đó nằm đó đi, mai anh em ta tiếp tục ‘hỏi thăm’ hắn, để xem hắn còn ngang bướng đến lúc nào.” Để lại câu đó xong cả ba liền quay lưng lại đi mất dạng. Để Trần Thanh nằm trơ trọi nơi đó.