Thiên tài à ngốc xít thì có!!!
Chương 7
-“Ba mẹ, con
mới học về. Anh chị, em mới học về!!!!”
Vừa bước
chân vào cửa nhà, tôi đã bô bô cái miệng hét thật lớn vào trong.
Hai chú chó
Cool và Milk như nghe thấy tiếng tôi chạy nhanh như bay ra chỗ tôi đang cởi
giày rồi liếm liếm bàn tay tôi.
Ôi, thương
hai em lắm!
Nhưng sao
hôm nay có gì đó rất lạ, tôi cảm nhận được điều đó vì mỗi khi tôi hét chào mọi
người như vậy thì dù có chuyện gì đi nữa thì chị Cưng cũng sẽ chạy ra đầu tiên
và bắt đầu bô bô la la.. nhưng bây giờ thì tôi đã đứng đây cũng gần được 3 phút
rồi, mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
-“Chuyện gì
vậy nhỉ? Hai em có biết không?!”
Híc, mọi người
đừng nghĩ tôi bị khùng mà đi nói chuyện với chó nhé, đó chỉ là một thói quen và
suy nghĩ của tôi thôi, chó cũng thông minh lắm chứ bộ. Biết đâu chừng tôi nói vậy
chúng sẽ dẫn tôi đến vị trí mọi người trong nhà thì sao!!! Bạn hãy thử đi, chó
nhà bạn cũng sẽ hiểu những điều bạn nói đấy, nên đừng có mà nói xấu nó nhé!
-“Xíu ơi, em
nhanh vào đây đi! Ba mẹ có chuyện muốn nói.!”
Oài, cuối
cùng thì chị Cưng cũng chạy ra với tôi, vậy chắc linh cảm vềchuyện xấu của
tôi không tốt rồi.
-“Chuyện gì
vậy chị Cưng?”
-“Hi hi...
em vào đó đi rồi sẽ biết thôi, nhanh lên em nhé!”
Rồi chị chạy
vào trong. Chuyện gì vậy nhỉ, chẳng lẽ hôm nay thông báo anh Thiên có vợ à?
Oài, ghê quá đi!!!!!!
*** Trước mặt
tôi là một cặp vợ chồng trẻ, ôi thật chứ trẻ thì trẻ chứ không trẻ hơn mẹ tôi
được. Vì trong mắt tôi mẹ là đẹp nhất! :*
Ha ha...chắc
là cha mẹ vợ của anh Thiên rồi.
-“Chào ba mẹ,
chào hai bác!”
Lễ phép, tôi
mĩm cười rồi cúi đầu chào mọi bống người ngồi trong phòng.
-“Ừm, Xíu,
con lên tắm rửa sạch sẽ đi rồi xuống đây ba mẹ có chuyện muốn nói.”
-“Dạ, con
chào mọi người!”
Rồi tôi quay
đi, trước khi đi, tôi còn thấy bốn người cười với nhau rất ư là hài lòng, ôi,
chắc chọn được ngày cưới rồi.
*** Bước xuống
nhà ăn với bộ váy xanh dương mà chị Thư mới thiết kế cho, tôi vuốt vuốt mái tóc
lại cho chỉnh chu rồi mới bước chân nhẹ nhàng vào căn bếp.
Nghe hồi nãy
chị Cưng nói có khách nên mặc đồ cho đẹp, chị đưa tôi bộ váy còn đòi làm tóc,
nhưng tôi đã kịp thời ngăn chặn, phì, gì chứ, khách này sớm muộn gì cũng là người
một nhà mà. Lo gì chứ, ăn mặc như vậy là được rồi.
-“Xin lỗi mọi
người, con sửa soạn hơi lâu ạ!”
Cúi đầu tôi
nói lời xin lỗi nhẹ như gió thổi ngang qua.
-“Được rồi,
con cứ ngồi đi!”
Đến khi ba mẹ
tôi cho phép ngồi, tôi mới xoay qua hai người ba mẹ vợ của anh Thiên mĩm cười với
họ.
-“Tuyết
Phương nay lớn quá nhỉ, hồi xưa có chút xíu à!”
Hở? Gì vậy,
hai người này biết tôi sao? Nói cứ như là biết lâu lắm rồi vậy. Nhưng mà hồi
xưa tôi nhỏ lắm sao? Sao mà tủi thân a.
-“Ha ha... vậy
mới gọi nó là Xíu đấy chị ạ!”
Mẹ tôi cười
tươi trả lời với mẹ vợ anh Thiên
-“Xíu, con
còn nhớ cô Diệu không? Ngày xưa con hay đi chơi với cô đấy?!”
Hả? Có sao?
Sao tôi không nhớ nhỉ.
-“Còn cả chú
Thuận nữa, con còn nhớ không?!”
Không để tôi
kịp vặn óc, mẹ còn thêm câu hỏi. Ôi trời, mặc dù trí nhớ tôi tốt nhưng mà lỡ
như cuộc gặp là 10 năm trước, vậy thì làm sao mà nhớ đây!
Thấy mặt tôi
ngu ra, cặp vợ chồng Diệu-Thuận và ba mẹ tôi cười ha hả rồi nói
-“Chắc không
nhớ rồi! ha ha... không sao, lâu quá không nhớ là phải!”
Mệt, tôi
đang định hỏi là tôi gặp họ khi nào thì anh Phong đã lên tiếng
-“Mọi người,
đã đến giờ rồi, chúng ta ăn nhé! Chắc con bé cũng đói rồi.!”
Aaa, anh
Phong, em thương anh quá a.
-“À được chứ,
chúng ta phải ăn rồi chút nữa còn nói chuyện nữa!”
Èo, còn nói
nữa! Nãy giờ chưa bàn ngày xong sao? Mệt thật, đúng là rắc rối, à, nhắc mới nhớ,
anh Thiên đâu nhỉ, nhìn cả cái bàn ăn dài, tôi tò mò lên tiếng hỏi nhỏ với anh
Phong ngồi bên cạnh.
-“Anh Phong,
anh Thiên đâu rồi?”
-“Nó đi có
chút việc với chị Nhi rồi, lát về liền đấy!”
-“Ồ, hi hi,
cảm ơn anh! Anh ăn ngon miệng nhé!”
Cười nhe
răng, anh lấy tay xoa xoa đầu tôi. Á, trời đất, tay anh cầm muỗng đũa dơ thế mà
anh dám bôi hết lên đầu em sao! Em xin chỉnh lại, em ghét anh!!!!!
Nhăn nhó mặt
mày, tôi cầm đôi đũa lên gắp đồ ăn.
-“À, mà Xíu
này, con có bạn trai chưa?”
Dào ơi, chuẩn
bị cho đồ ăn vào miệng thì tôi bị ba hỏi ngay một vấn đề mà mà ai cũng có thể
trả lời được.
-“Dạ có, nhiều
lắm ba à!”
Thật thà trả
lời, cứ tưởng vậy là xong, tôi cúi đầu xuống xử nốt bữa ăn.
Nhưng tôi cứ
thấy nhột nhạt sao sao ấy. Ngẩng đầu lên...
Mô Phật, quỷ
thần ơi. Mọi người đang dồn hết ánh mắt vào tôi, hèn chi mà tôi thấy nhột. Mặt
ai nấy cũng đen sì như than, ngay cả cặp vợ chồng trẻ kia.
-“Chuyện gì
vậy mọi người?!”
Toi mặt ngu
hỏi mọi người, rốt cuộc có chuyện gì vậy, sao mặt ai nấy cũng như than thế!
-“Em có bao
nhiêu người bạn trai?”
Anh Phong ngồi
bên cạnh hỏi tôi với giọng nói đậm mùi thuốc súng. Gì vậy, hồi nãy đã trả lời với
ba rồi mà.
-“Em có rất
nhiều, các bạn nam trong lớp mới này, lớp cũ nữa. Còn có mấy người trong trường.
Ôi dào, nhiều lắm anh ạ!”
Tôi vẫy vẫy
bàn tay. Mọi người đang nghĩ gì vậy nhỉ, đã nói tôi có rất nhiều bạn trai rồi
mà. Thực thì như vậy còn gì, bạn là người mà mình quen biết, trai là con trai,
ghép lại không phải là ‘bạn giới tính nam’ sao!
-“Phù, hết hồn!”
Gì thế? Sao
mọi người lại thở nhẹ như vừa mới trút được một chuyện gì đó ghê gớm lắm vậy.
-“Có chuyện
gì vậy mọi người?”
Tôi vẫn
trưng bộ mặt ngu ngơ tò mò của mình ra để hỏi mọi người ngồi trong bàn.
-“À, không
có gì, con cứ ăn đi, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện này sau!”
Cô Diệu, mĩm
cười với tôi rồi sau đó quay sang ba mẹ tôi nói nhỏ gì đó, ô ô... sao không ai
cho tôi biết đang có chuyện gì xảy ra vậy.
Hừ, phải ăn
nhanh để mọi người nói mới được! Nghĩ là làm, tôi cúi mặt ăn thật nhanh số thức
ăn trên bàn.
*********************************************************
-“Sao? Không
phải chuyện cưới của anh Thiên sao?”
-“Con nói gì
vậy, có ai bảo anh Thiên của con sẽ cưới vợ đâu, chuyện mọi người muốn nói là
chuyện của con cơ mà!”
Tôi khóc
ròng trong bụng, ông trời có thương tôi không vậy, sao chuyện này lại là chuyện
của tôi.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>
Back>>>>>>>>>>>>>>
Sau khi ăn
no ăn nê xong, tôi hối thúc mọi người ăn nhanh giống mình để nói chuyện, vì tôi
đã quá tò mò rồi.
Rồi đến khi
mọi người nói chủ đề ngày hôm nay là chuyện tương lai của tôi, lúc đó tôi đã
lên cơn co giật mặt, ôi trời, làm tôi mừng hụt cho anh Thiên, và rồi mẹ tôi vồi
một câu cuối cùng dẫn đến tình trạng tôi nhảy dựng lên và hét điên hét cuồng
-“Chuyện là
ba mẹ muốn con đính hôn với con trai của cô Diệp chú Thuận như lời hứa ngày xưa
của chúng ta.!”
Và..
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
45 chương
32 chương
37 chương
59 chương
43 chương





