Thế giới phép thuật (Thế giới của tình yêu) Au: Ice Moon Quyển 1: Chương 45 Chỗ nhỏ. Haha nhìn mày bây giờ thật đáng thương. Ả Minh Tuyết nói. Đáng thương sao? Haha mày nhầm rồi đối với Hoàng Ánh Ngọc này thì từ đó không bao giờ tồn tại, đáng ra Từ đó nên để tao nói với mày mới đúng. Nhỏ lạnh lùng. Mày... mày mạnh mồm gớm nhỉ, chờ đi tao sẽ bắt mày phải quỳ xuống xin tao tha mạng. Lục Minh Tuyết ác độc nói. Tao sẽ chờ nhưng có lẽ nó sẽ không xảy ra đâu, kiếp sau nhé. Ánh Ngọc cười khinh bỉ. Bọn bay, mang và đây nhanh lên. Ả tức quá quát lên. Dạ thưa chị. Thằng đàn em của ả cầm vào trên tay là 1 con dao nhỏ và 1 cái kéo. Được rồi đi ra đi có gì tao gọi. Ả phất tay ý bảo hắn ta ra ngoài. Tao sẽ cho mày từ từ mà tận hưởng. Lục Minh Tuyết cầm cái kéo lên tiến về phía nhỏ chạm lên tóc tỏ vẻ trêu ngươi. Bỏ bàn tay dơ bẩn của mày ra khỏi tóc của tao. Nhỏ bắt đầu tức. Ngoài người mà nhỏ yêu thương thì không ai có quyền chạm vào mái tóc này. Nếu không thì sao? Ả giơ cái kéo lên thách thức. Cứ thử đi. Nhỏ khinh bỉ nói. Nếu được thả, nhỏ sẽ trả lại ả gấp đôi. “Xoẹt...” Ả Minh Tuyết cầm kéo cắt đi 1 nắm tóc của nhỏ không thương tiếc. Mái tóc hiện giờ của nhỏ nhìn không ra gì, chỗ ngắn chỗ dài, chẳng thành gì cả. Đừng trách tao... Haha. Ả ta cười lớn. Vậy tao sẽ bắt mày phải trả giá gấp trăm lần. Ánh Ngọc bắt đầu tức lên. To mồm gớm nhỉ xem ra mày vẫn còn kiêu căng lắm ,không cho mày nếm mùi đau khổ thì mày còn chưa biết sợ. Móng tay ả lướt qua khuôn mặt nhỏ, rồi mạnh hơn. Trên khuôn mặt nhỏ đã xuất hiện một vệt máu. Nhỏ không nói gì chỉ cười khinh bỉ. Mày nghĩ con dao này khi cứa vào người thì nó sẽ như thế nào? Chắc đau lắm nhỉ? Ả kề con dao vào gần người nhỏ. Ánh Ngọc vẫn không nói gì im lặng là sự khinh bỉ mà. “xoẹt... 1 đường dao cứa lên tay nhỏ, máu bắt đầu túa ra. Thấy sao? Rát lắm phải không? Ả Lục Minh Tuyết vờ quan tâm hỏi. Mày chỉ làm được thế thôi à? Nếu như thế này mà dọa được tao thì tao đã không là Hoàng Ánh Ngọc rồi. Nhỏ nhìn ả bằng ánh mắt thách thức. Chưa hết đâu. Ả nói rồi đưa tay lên mặt nhỏ. Gương mặt mày sẽ như thế nào nếu như tao cho vài đường nét nhỉ? Lục Minh Tuyết vừa nói vừa đưa con dao lên mặt nhỏ. Nhưng may mắn là đúng lúc đó thì thằng đàn em của ả chạy vào. Chị có chuyện rồi có 1 đám người đánh quân của chúng ta ở bên ngoài. Sao lại có chuyện đó mày trông nhỏ này tao ra xem sao! Ả nói rồi chạy ra ngoài. Vâng. Tên đàn em. ------------------------------------------- Căn phòng nhốt nó Trần Hồng Ngọc đang ngồi trên ghế tay chân bị trói còn ả Đặng Tuệ Ái đứng khoanh tay mặt vênh vênh. Mày thừa hơi quá nhỉ, tao biết tao đẹp nhưng có cần phải ngắm kĩ vậy không? Nó nhìn ả. Tao chả cần biết nhưng mày nên nhớ mày đang ở trong tay tao. Ả Tuệ Ái đứng trợn mắt nhìn nó. Mày nói cái gì mà như chó sủa vậy? Nó giả vờ nghe không rõ. Mày... mày... Ả tức không nói được gì. Khổ mày ghê, xinh mà bị nói lắp. Nó khích tướng. Mày được lắm tao sẽ cho mày biết tay. Ả Tuệ Ái tức lộn ruột. Mang vào đây.Đặng Tuệ Ái gọi thằng đàn em. Dạ đây thưa chị. Tên đàn em mang vào 1 chậu nước và 1 con dao đặt ở dưới đất. Lại mấy trò cũ. Nó chán ghét nhìn mấy thứ đó. Tao sẽ cho mày nếm mùi vị của sự đau đớn. Ả vừa nói vừa cầm dao lên cứa mạnh vào cánh tay nó, máu bắt đầu chảy ra mùi tanh nồng nặc ,cảm giác đau rát kinh khủng. Tuy nhiên nỗi đau này chỉ bình thường, gương mặt nó vẫn bình thản, nếu như chỉ 1 vết thương nhỏ như vậy đã hạ gục nó thì nó đã không phải Trần Hồng Ngọc rồi. Thấy đau không? Chưa hết đâu, mọi việc chỉ mới bắt đầu thôi. Ả ta cứa thêm những đường dài lên tay nó làm máu chảy rất nhiều ,cảm giác ngày càng đau. Mày can đảm lắm nhưng nếu tao cứa thêm vài đường lên mặt mày thì sao nhỉ. Đặng Tuệ Ái nói rồi đưa tay lên mặt Hồng Ngọc. Bỏ bàn tay dơ bẩn của mày ra. Nó lạnh lùng. Thấy sao? Ả nói rồi đưa con dao lên mặt nó từ từ cứa thêm 1 đường dao trên mặt nhỏ. Bây giờ nó đang mất sức nên không phản lại được 1 phần vì đói từ sáng chưa ăn gì 1 phần vì đau tay lại không thể sử dụng phép thuật, có lẽ nó đã chủ quan khi để Đặng Tuệ Ái hành hạ đến mức này. Đau không? Hình như còn thiếu gì đó... À nước muối... Tao quên mất. Ả ta nói rồi cầm chậu nước lên đổ thẳng lên người nó. Nó đang yếu dần, mặc dù vậy Trần Hồng Ngọc vẫn chịu đựng, nhưng lượng muối trong nước quá lớn nên thấm vào những vết cắt như đứt xương đứt thịt, não bộ của nó dần dần tê liệt và cuối cùng là không biết gì nó ngất đi.