Thế giới phép thuật (Thế giới của tình yêu)
Au: Ice Moon
Quyển 1: Chương 38
Một tháng trôi qua rất nhanh, hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc thi, lớp dẫn đầu là lớp S1, chưa một ai đánh bại được một người trong lớp này.
Trường này chia theo năm học, năm 4, 5 thì một kì mới kiểm tra một lần còn từ năm 3 trở xuống là cách một tháng là kiểm tra một lần.
Lớp của cô đứng thứ 2 lớp S1 không thách đấu lớp cô, lớp cô cũng không ai thách đấu một trong số họ.
Trong tháng qua, rất nhiều người thách đấu lớp cô nhưng đều bị thua một cách thảm hại.
Hàn Minh Anh bước lên sân đấu.
“Cho hỏi bạn muốn làm gì?” MC lại gần hỏi.
“Thay mặt cho lớp F5, chúng tôi muốn thách đấu 40 người của lớp S1 trừ Trần Hoàng Long, Huỳnh Gia Bảo, Trần Nhật Phong, Dương Hoàng Nam.” Hàn Minh Anh cầm mix nói.
Câu nói của cô lớp trưởng khiến toàn bộ người trong lớp S1 đều sững sờ, ngạc nhiên.
Bọn anh cũng vậy.
Lớp trưởng lớp S1 lên sân đấu nói.
“Được. Lời thách đấu được chấp nhận. Nếu các em thua không phải là bọn chị ra tay quá nặng nha!”
“Bọn em sẽ không như vậy đâu.” Minh Anh cười cười nói.
“Vậy thì phải bốc thăm chứ, 40 người với 40 người, bốc thăm để phân trận đấu.”
MC nói xong thì trước sân đấu có hai chiếc hộp.
Từng người của 2 lớp lên bốc.
Thứ tự là:
1. Học sinh – Học sinh
2. Học sinh – Học sinh
..................
37. Ánh Ngọc – Học sinh.
38. Băng Ngọc – Học sinh.
39. Hồng Ngọc – Học sinh.
40. Hàn Nguyệt – Lớp trưởng lớp S1
Từng trận đấu diễn ra, tất cả các trận, lớp S1 đều bị đánh bay xuống sân khấu.
Trận cuối cùng là của cô và cô lớp trưởng lớp S1
Hai người lên sân khấu.
“Người của lớp em phải nói là quá giỏi, nhưng chị không dễ thua đâu.”
Cô nhìn đối thủ của mình.
Trong mắt cô ấy có chứa những tia thận trọng, nhìn bộ dáng là biết cô ấy coi đây chỉ là trận đấu để nâng cao thực lực, không có một tia ác độc để thắng.
Mọi thành viên trong lớp cô ấy cũng vậy, tất cả đều giống cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ là một người tốt.
“Em cũng sẽ không thua chị đâu, nếu chị thua thì em sẽ nói với hiệu trưởng là sẽ cho tất cả thành viên trong lớp chị không bị tụt lớp vì đối với mọi người trong lớp S1, họ không có một tia bắt buộc phải thắng, họ nghĩ đây chỉ là một cuộc thi để nâng cao thực lực, đây mới là người thực sự mạnh. Nếu em thua thì tùy chị ra yêu cầu.” Hàn Nguyệt nhìn chị lớp trưởng cười tươi nói.
Mọi người trong hội trường ngạc nhiên vì câu nói của cô.
Không thể nào, nếu đối thủ thua thì lại đi xin cho người của đối thủ không bị tụt lớp, họ chưa thấy ai như vậy.
Cô ấy cũng ngạc nhiên nhưng lấy lại tinh thần nói.
“Chị thấy được ý nghĩ lương thiện của em, em có trái tim lương thiện, biết nghĩ cho người khác, em hiểu được họ nghĩ gì, ai lấy được em hẳn là rất hạnh phúc. Lớp em mạnh như vậy chắc 1 phần là do em.
Rồi cô ấy quay sang chỗ Trần Hoàng Long.
“Hoàng Long, giữ lấy cô ấy, đừng để mất cô ấy, cô ấy đáng để cậu bảo vệ chọn đời.”
Anh nghe xong thì cười đáp lại.
Anh chỉ cười với người thân, nhất là với cô nhưng lời của cô gái này khiến anh vui vẻ.
“Tôi sẽ không để mất cô ấy.”
Cô nghe thì cũng mãn nguyện cười.
“Em sẽ không nhường chị đâu.”
“Chị cũng vậy.”
Hai người bắt đầu trận chiến.
Cô không né tránh cũng không nhường mà trực tiếp xông lên khiến rất nhiều người bất ngờ.
Ngày thường cô toàn né tránh cho người ta mệt rồi mới đánh, bây giờ lại trực tiếp xông lên đánh, chắc chắn cô lớp trưởng lớp S1 rất mạnh.
Bên đối thủ của cô cũng vậy.
Cô muốn thể hiện toàn bộ năng lượng, với lại ý chỉ của đối thú khá lớn, đó mới là đối thủ mạnh.
Hàn Linh Nhi cũng không coi thường cô, dùng toàn lực để đánh trận đấu này.
Luồng phép thuật màu vàng bay đến bên cô, ánh sáng, phép thuật đứng trong top 10 những phép thuật đứng đầu.
Cô phóng tia phép thuật bảy màu sắc để đỡ lấy phép thuật của Hàn Linh Nhi.
Phép thuật cầu vồng, nó mạnh ngang với năng lượng ánh sáng.
Hai người, hai phép thuật mạnh như nhau đấu với nhau.
Cuối cùng, cả hai cùng bay ra khỏi sân đấu cùng một lúc.
Hòa sao?
Mọi người đều ngạc nhiên.
Cô được bọn nó đỡ lên.
“Hàn Nguyệt, cậu làm tốt lắm, phép thuật của cậu chưa khôi phục hoàn toàn, như thế là được rồi.” Nàng cầm tay cô.
“Đó là kết quả mình mong đợi, nếu mọi người trong lớp không đồng tình có thể hỏi mình.” Cô nhìn Hàn Minh Anh.
“Cậu làm như vậy là được rồi, cô ấy khó đối phó lắm, với lại hai người tham gia với tinh thần nâng cao thực lực, sao có thể trách cậu chứ.” Minh Anh lắc đầu.
“Phải không mọi người?” Hàn Minh Anh quay sang lớp F5 hỏi.
“Phải.” Lớp F5 đồng thanh.
Cô cười nhẹ với họ.
“Em gái, bạn em giỏi lắm.” Giọng nói đằng sau cô bỗng vang lên.
Là giọng của Hàn Linh Nhi, cô ấy đi tới đây.
Bọn cô quay đầu lại, lúc này bọn nah cũng đi tới chỗ này.
Hàn Linh Nhi và cô trên người có vài vết xước chứ không bị thương nặng.
Cậu chạy đến xem cô có bị thương không.
Cô lắc đầu tỏ vẻ không sao.
“Chị hai à, chị yếu quá, cô ấy mà cũng không đánh bại được.” Hàn Minh Anh chỉ vào cô.
“Cô ấy quá mạnh, chị nghĩ cô ấy nếu như loại bỏ phong ấn phép thuật chắc mạnh lắm.” Hàn Linh Nhi nói với Minh Anh.
“Hàn Minh Anh, cô ấy là chị của cậu?” Nhỏ hỏi cô lớp trưởng của mình.
“Ừ. Mình và chị ấy là chị em ruột, tên chị ấy là Hàn Linh Nhi.” Hàn Minh Anh trả lời.
Cô nghe Minh Anh nói xong thì bước đến gần Hàn Linh Nhi.
“Em không biết chị mạnh thế nào, nhưng thấy chị làm cho mọi thành viên trong lớp chị trở nên như vậy thì em chắc chắn chị rất mạnh, mạnh ở con người chị.” Cô giơ tay ra như muốn bắt tay với Hàn Linh Nhi.
“Em cho chị thấy em mạnh mẽ như thế nào, nhìn thấy họ thì chị đoán là do em chỉ huy nhỉ, em làm họ đoàn kết, hiểu thế nào là đồng đội, thế nào là bạn chiến đấu, chị thật sự ngưỡng mộ em.” Hàn Linh Nhi đưa tay ra bắt lấy tay cô.
“Chị muốn nói chuyện riêng với bốn em, được chứ?” Hàn Linh Nhi sau khi bỏ cô ra thì nhìn bọn cô, nói.
“Tất nhiên là được.” Nó bước lên.
“Đi, cả Minh Anh nữa, đi theo chị.” Linh Nhi nhìn sang Hàn Minh Anh.
Sáu người bước lên sân thượng của trường.
“Chuyện gì vậy chị?” Nhỏ hỏi.
“Chị muốn nhờ các em giúp đỡ, cứu lấy người dân của gia tộc chị.” Hàn Linh Nhi nhìn bọn cô.
“Gia tộc của chị là tộc nào?” Cô hỏi.
“Tộc Ánh Sáng.” Hàn Minh Anh hiểu ra vấn đề liền nói.
“Tộc Ánh Sáng, gia tộc bị tộc bóng tối tấn công cách đây 18 năm sao?” Nó suy tư hỏi.
“Phải, gia đình chị cùng với vài người là những người duy nhất còn sống sót, họ chia nhau ra tìm người về cứu gia tộc mình.” Hàn Linh Nhi gật đầu.
“Vậy bọn em được chị chọn giúp đỡ gia tộc?” Băng Ngọc giờ mới lên tiếng.
“Chị thấy các em khá mạnh, với lại tinh thần chiến đấu của bọn em khá cao nên chị chọn bọn em.”
“Được, bọn em sẽ giúp, bao giờ?” Cô nói.
“Khi nào có Minh Anh sẽ nói với các em.” Hàn Linh Nhi vui mừng vì bọn cô đồng ý giúp.
“Vậy bọn em về đây.” Nhỏ nói rồi quay ra cửa.
Trên đường đi, nó hỏi cô.
“Tộc Ánh Sáng không phải gia tộc của mẹ cậu sao?”
“Ừ. Mình nhân cơ hội này để tìm hiểu về chút việc năm xưa.” Cô trả lời.
“Bọn mình sẽ giúp cậu.” Nhỏ nói.
“Cảm ơn các cậu nhiều, vì mình mà các cậu hi sinh nhiều như vậy, mình cảm thây có lỗi với các cậu.” Dương Hàn Nguyệt cảm động nói.
“Tụi mình là bạn bè, bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên.” Băng Ngọc cười.
“Mà có cho mấy anh ấy biết không?” Nó hỏi.
“Mình nghĩ Hoàng Nam biết rồi, anh ấy biết thì chắc chắn ba người kia cũng biết, mình nên nói với họ thì hơn.” Cô nghĩ nghĩ rồi nói.
“Ừ.”
Rồi cả bọn đi xuống sân trường.
Trên sân thượng, hai chị em nhà Hàn Linh Nhi vẫn đứng đó.
“Em nghĩ hình như hơi áp lực cho họ.” Hàn Minh Anh nói với Hàn Linh Nhi.
“Quả thực là vậy nhưng chúng ta không còn cách nào khác, phải nhờ đến họ thôi.” Hàn Linh Nhi có chút áy náy.
“Nói với ba đã.”
Rồi hai người cũng đi xuống khỏi sân thượng.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
62 chương
8 chương
21 chương
42 chương
145 chương
11 chương
9 chương





