Ta là hàn vũ thiên
Chương 14 : dạ tinh.
Tám tháng đã trôi qua, tu vi của hàn vũ duệ và tiêu hoành sơn đã đột phá thiên cảnh sơ kỳ, nếu như đặt ở tông môn có thể coi là quái tài hiếm thấy.
Lam tuyết cơ trở về cùng tộc nhân của nàng từ ba tháng trước, do nàng có thân phận đặc biệt nên không thể ở lại đây sợ gây nguy hiểm cho hai người bọn họ.
Bên trong kết giới, hàn vũ thiên vừa hoàn thành đột phá hợp đan tầng 7, nếu như ở cảnh giới hợp đan không thể chiến đấu vì bận kết đan thì hàn vũ thiên là trường hợp ngoại lệ, kết đan của hắn tự thân sử dụng linh khí xung quanh làm vật dẫn để kết đan, không cần hắn phải dùng toàn bộ sức lực bỏ qua phòng thủ để kết đan nữa.
Giờ hắn vẫn có thể chiến đấu như ngày trước mà với một sức mạnh còn vượt qua cả thiên cảnh.
"chậc chậc, chỉ mới tám tháng trôi qua, ngươi vậy mà đã đột phá hợp đan hậu kỳ, sức chiến đấu lại vượt lên trước vài bậc."
Hàn vô ưu vuốt râu hài lòng nói.
"ta thì đang thắc mắc, cây châm màu trắng lúc trước mà ta thấy, đó là thứ gì?"
Hàn vũ thiên hơi híp mắt lại hỏi lão già.
Hắn nghĩ lão già sẽ không chịu nói về cây châm đó cho mình, nhưng lại ngoài ý muốn là lão lại thật sự kể về nó.
"bề ngoài nó là một cây châm, nhưng thật ra là một thanh bảo kiếm mà chủ nhân năm đó trao tặng cho lão phu."
Nói xong hàn vô ưu liền lấy ra cây châm màu trắng kia, lão dùng tay điểm lên một vệt bạch quang, châm dài chỉ một gang tay lại phóng to thành một thanh kiếm.
Một màu trắng thuần khiết chiếu rọi toàn bộ kết giới, bạch quang này có thể xua tan toàn bộ bóng tối âm u nhất thế gian.
"lúc lão phu nhận được nó thì chỉ mới là một thanh bảo kiếm cấp vương hoàng bình thường, về sau trong một lần chiến đấu nó đã bị gãy làm hai, giờ khắc đó bạch quang chiếu sáng từ sâu trong thanh kiếm, nối hai mảnh đã gãy lại với nhau và thay đổi hình dáng nó thành hiện tại, thanh kiếm này quang thuộc tính rất mạnh."
Hàn vô ưu rút thanh kiếm ra, lưỡi kiếm một thân quang mang thuần khiết làm cho chúng sinh nhìn vào tạp niệm liền bị đánh bay ngay lập tức.
"quang vân thần kiếm!"
Hàn vũ thiên con ngươi co lại trong đầu hiện lên một loạt tài liệu liên quan đến thanh kiếm trước mắt.
Trước trận chiến cuối cùng 3 vạn năm, hắn đã từng đọc được một điển tịch nói về quang vân thần kiếm, thanh kiếm sinh ra từ thời hỗn độn sơ khai cùng với một thanh hắc kiếm khác.
Quang vân thần kiếm tượng trưng cho sự thuần khiết nhất của hỗn độn, thanh trái ngược với nó là hắc vân ma kiếm tượng trung cho hắc ám tà ác nhất hỗn độn.
Quang vân sau thời hỗn độn sơ khai đã cùng hắc vân biến mất khỏi thế gian, dù thần hay ma cường đại nhất thời điểm đó cũng không thể tìm được tung tích của hai thanh kiếm cổ xưa này.
Nhưng trước mắt hàn vũ thiên lại là quang vân thần kiếm chân chính, thân kiếm chiếu lên quang minh thần lực mà bất cứ thứ gì trên thế gian đều không có được.
Hắn bỗng giật mình liền vung tay biến thanh kiếm trở lại thành cây châm, hàn vũ thiên một lần nữa dùng hồn lực cường đại khắc trên đó vài đường ký tự kì lạ.
"kết ấn."
Hàn vũ thiên gầm nhẹ một tiếng, ký tự trên cây châm chiếu rọi một khắc rồi biến mất không tung tích, từ một cây châm trắng thuần khiết đã hóa thành một cây châm bạc bình thường.
Nửa nén nhang sau đó, không gian bị xé nứt ra một đường lớn, ba bóng người từ trong đó xuất hiện.
Một nữ nhân áo bào tử kim đeo một chiếc mặt nạ che nửa khuôn mặt trên, một lão già áo bào hỏa diễm cháy lên không ngừng, một thiếu niên áo bào hoàng kim lộng lẫy như thái dương.
"phụng nguyệt, viêm tà, dạ tinh."
Hàn vũ thiên trầm mặt trong đầu hiện lên ba cái tên làm hắn có chút chán ghét.
"quao, ta không ngờ được nơi này lại có một vùng đất tràn đầy sương mù đẹp như vậy nha."
Dạ tinh chạy xung quanh khiến áo bào hoàng kim tung bay vô cùng đẹp mắt.
"ha ha ha, cung chủ lâu rồi không gặp."
Viêm tà cười lên một tiếng âm độc làm cho hàn vô ưu thần hồn trọng thương.
"cung chủ đại nhân, ngài sao lại ở nơi thấp hèn này, mau theo chúng ta về thôi."
Phụng nguyệt đôi môi nhỏ khẽ cong lên một nụ cười trào phúng.
"nếu ta không đi thì như thế nào?"
Hàn vũ thiên âm thanh bình thản như mặt hồ nói.
"vậy thì xin đắc tội."
Viêm tà âm độc vung hỏa trảo chộp về phía cổ hàn vũ thiên.
"này nha, không được mạnh tay."
Một đạo kim quang đẩy trảo của viêm tà ra, dạ tinh xuất hiện trước mặt hàn vũ thiên, ánh mắt mang theo kim quang sáng rọi nhìn hắn.
"đi."
Dạ tinh mỉm cười nói, cánh tay trái hàn vũ thiên không một tiếng động bị rơi xuống đất.
Hàn vũ thiên khẽ liếc nhìn cánh tay trái bị đứt sắc mặt vẫn bình thản.
"chơi đùa đủ rồi, mau đem cung chủ về thôi."
Phụng nguyệt bước tới gần hàn vũ thiên cánh tay vươn ra hướng về cánh tay phải của hắn định nắm lấy.
"quao, quả tim thật đẹp nha."
Âm thanh vui vẻ của dạ tịnh vang lên trong tai phụng nguyệt, ánh mắt nàng từ từ mơ hồ nhìn xuống.
Nàng kinh hãi không thể tin vào mắt mình, thứ nàng thấy là một quả tim đang được dạ tinh nắm trong tay mà ngực trái của nàng xuất hiện một lỗ thủng không tiếng động.
Viêm tà kinh hãi lập tức bay về sau vài dặm nói:
"dạ tinh, ngươi là đang muốn độc chiếm cung chủ sao? chúng ta cùng nhau như vậy đã hơn hai trăm vạn năm, ngươi lại ra tay tàn độc với phụng nguyệt như vậy?"
Dạ tinh nở lên một nụ cười ngây thơ nói:
"không, cùng nhau trải qua sinh tử tồn vong hai trăm vạn năm là thật, nhưng mà phản bội cung chủ quy phục dưới chân giặc thì ta sẽ không cùng các ngươi làm."
Dạ tinh bóp nát quả tim của phụng nguyệt trong tay, hắn lóe lên đá một cước lên đầu của phụng nguyệt, làm đầu của nàng bay thẳng lên trời.
"chết đi!"
Viêm tà phẫn nộ vung lên một chưởng, dạ tinh không phản ứng khóe môi cong lên một nụ cười.
"viêm tà, quỳ xuống."
Âm thanh trầm thấp của hàn vũ thiên vang lên, viêm tà lại không phản ứng mà cười nhạt một tiếng.
Nhưng nụ cười đọng lại trên mặt không lâu đã bị sức mạnh vô hình áp chế quỳ xuống đất, những đường văn màu lam lan tràn trên thân thể của viêm tà, cấp tốc bao phủ toàn bộ cơ thể hắn.
Hàn vũ thiên chậm rãi bước tới trước mặt viêm tà cười nhạt nói:
"băng hồn nô ấn, ngươi đã quên nhanh như vậy?"
Viêm tà sắc mặt trở nên kịch biến sợ hãi đến mức trừng lớn mắt muốn lồi ra ngoài.
"chỉ cần thần hồn của ta chưa bị diệt thì băng hồn nô ấn trên người các ngươi vẫn còn tồn tại, hai kẻ phản bội các ngươi đã đến lúc trả lại hết ân tình ta ban rồi."
Hàn vũ thiên cười nhạt một tiếng, hắn nâng tay thu lấy toàn bộ viêm lực trên người viêm tà trở về, nhưng không phải về cơ thể hắn mà trở về một quyển điển tịch cổ lão.
Toàn bộ tu vi của viêm tà cấp tốc bị hút lấy trong vài khắc ngắn ngủi, hàn vũ thiên tay khẽ lật thần đao cực hàn liền xuất hiện trong tay.
"truyền thừa của viêm tà chỉ tới đây thôi, ta cần phải tìm một viêm tà khác chịu an phận và trung thành hơn ngươi, lạc thanh."
Hàn vũ thiên cong lên một nụ cười thật tà dị.
Xác của phụng nguyệt phía sau cũng cấp tốc có một luồng khí tức truyền vào điển tịch tan thương, toàn bộ tu vi và những thứ đồ nàng nhận được từ điển tịch cổ lão đều bị thu hồi.
Chỉ còn lơ lửng ở đó là hai thanh vũ khí vô cùng lộng lẫy, một cái là cây cung màu tử kim có hai đầu lôi xà quấn quanh, một thanh kiếm ở chuôi khắc họa đầu một con sư tử cháy lên hỏa diễm.
Hàn vũ thiên chậm rãi mở điển tịch ra, hắn lật ra hai trang giấy trống liền có một cơn lốc xoáy hút lấy hai thanh vũ khí vào trong hai trang giấy trắng kia.
Cấp tốc hình dáng của hai thanh vũ khí và những thông tin của nó được hiện rõ trên hai trang giấy trắng vừa rồi.
"dạ tinh, xóa ký ức từ nãy đến giờ của hắn đi, ta cần phải ẩn đi vài ngàn năm."
Hàn vũ thiên nhìn về phía hàn vô ưu nói.
Dạ tinh cung kính nhận mệnh sau đó có một luồng kim quang đâm vào mi tâm linh hồn hàn vô ưu làm lão bất tỉnh ngay lập tức.
Dạ tinh sau đó hai ngón tay đưa ra rạch một đường không gian rồi biến mất ở trong đó, điển tịch trong tay hàn vũ thiên cũng đã biến mất không có tung tích mà thần đao cực hàn trong lúc bất tri bất giác đã bị hắn đâm vào lòng ngực của viêm tà, không, phải là lạc thanh.
"chậc chậc, ta không để ý đã lỡ đâm ngươi một nhát rồi."
Hàn vũ thiên cười híp mắt nói làm cho tâm hồn của lạc thanh không khống chế được run rẩy kịch liệt.
"diệt hồn diệt thể."
Giọng nói hàn vũ thiên đột nhiên trở nên âm lãnh chém ra một kiếm.
Ánh mắt của lạc thanh trở nên mất hồn sau đó thể xác bị một kiếm oanh thành sương máu, phụng nguyệt đã chết cũng bị oanh thành sương máu.
Linh hồn của hai người bọn họ đều bị một kiếm vừa rồi của hàn vũ thiên tiêu diệt sạch sẽ, thần hồn câu diệt vĩnh viễn không còn tồn tại.
Cánh tay trái của hắn bất tri bất giác đã mọc lại một cái mới như chưa hề có chuyện gì xảy ra lúc vừa rồi.
Hàn vũ thiên từ lúc đầu đã không ngờ tới ba người kia lại đến tiểu thế giới này nhanh như vậy, điều làm hắn không ngờ hơn nữa là trong lúc vô tình đã có được quang vân thần kiếm đã mất tích từ thời hỗn độn.
"diệt xác hai tên đó vậy mà diễn ra nhanh hơn ta dự tính, dạ tinh giải quyết mọi chuyện ở lam yêu vực tinh đi."
Hàn vũ thiên híp mắt nhìn về phía chân trời nói.
Xung quanh hắn hoàn toàn không có ai, nhưng có một đạo âm thanh truyền vào tai hắn.
"vâng, cung chủ."
Hàn vũ thiên giải quyết sạch sẽ dấu vết ở đây, tiếp tục ngồi xuống tu luyện như không có chuyện gì xảy ra.
Vực sâu hắc ám, hang động vang lên nhiều tiếng hoang thú gào thét, không phải giận dữ hay bi thương mà là tiếng gào thét vui vẻ đến làm cho người ta kinh ngạc.
Họa tâm, hắn đang cùng đám hoang thú trong hang động này chơi đùa rất vui, một cái phong linh ở thái cổ sâm lâm đã tiếp xúc qua rất nhiều hoang thú và yêu thú, hắn rất dễ thích nghi và làm quen với hoang thú ở đây.
"thánh giả hậu kỳ đỉnh phong, 8 tháng tốc độ tu luyện nhanh đến không tưởng, xem ra thiên phú của ngươi rất cao, bộ công pháp ngươi tu luyện lại huyền ảo vượt ra ngoài nhận biết của ta."
Âm cốt ở trên một cành cổ thụ nhìn xuống họa tâm có chút thưởng thức.
Họa tâm không nhìn hắn một cái mà nhẹ giọng nói:
"thiên phú cao thì rời khỏi đây được sao?"
Lời nói này khiến âm cốt có chút ngoài ý muốn, hắn thở dài một hơi rồi quay đầu rời đi.
Phía nam rất xa khỏi mảnh đại lục này, một nữ nhân huyết y đôi con ngươi hình ngọn lửa, một nữ nhân lam y đôi mắt sáng như ngọc.
"hai vị điện hạ đại giá quan lâm, lão nô đón tiếp chậm trễ."
Một lão già lưng còng khuôn mặt hiền lành, cụt cánh tay trái, tay phải chống gậy đi tới hành lễ.
"thiên sát và địa sát như thế nào rồi?"
Nữ nhân huyết y nhìn lên bản đồ chiến trận được vẽ lại bởi lính tình báo nhẹ giọng nói.
Lão nhân hơi trầm giọng nói:
"thái thượng trưởng lão của địa sát tông tham chiến, chiến sự địa sát toàn thắng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tổn thương được căn cơ của lân mạc điện, thiên sát tông nữ đế kia thì tự mình dẫn quân đánh trực diện với bảo hoa điện, cả hai đang rất kịch liệt chưa phân thắng bại."
Nữ nhân lam y mỉm cười nói:
"hai cái cung điện tồn tại chỉ mới 4 vạn năm, lại dám mưu đồ với hai tông môn tồn tại trên 10 vạn năm, xem ra bọn chúng đã có kế hoạch hoàn mỹ gì đó mà thế nhân không biết được."
Một binh lính tình báo từ bên ngoài chạy vào quỳ xuống nói:
"hai vị điện hạ, cung chủ băng thiên cung đến."
Chỉ một lời của binh lính này đã làm cho ba người trong phòng cứng đơ ở đó, dù một chút di động cũng không có hay nói là không dám động.
Một đạo gió tuyết thổi tới, thanh niên một thân tuyết y trên mặt được đeo một chiếc mặt nạ bằng băng tinh xảo.
"cung chủ đại nhân vì sao lại tới một nơi hèn mọn như này."
Lão già như hoàn hồn vội quỳ hai chân trên đất nói.
"ta đến cũng phải trả lời câu hỏi của ngươi sao?"
Thanh niên tuyết y lườm lão già băng lãnh nói.
"lão nô không dám, không làm phiền cung chủ đại nhân."
Lão già vội vàng đứng dậy vung tay hút lấy tên lính đang quỳ trên đất, lão không đem hắn theo mà trực tiếp vặn cổ giết chết.
Một đào hồng quang xóa sạch dấu vết của tên lính, sau khi ổn thỏa lão mới cúi người lui đi.
Một vị thánh giả hậu kỳ chỉ trong một chớp mắt đã bị vặn cổ chết đi, đặt ở vị diện nào đó trên đại lục hàn vũ thiên ở đều là cao thủ nhiều người ngưỡng vọng mà ở nơi này chỉ làm một tên lính tình báo quèn, tùy tiện liền bị người ta giết chết.
"đệ nhất cung chủ hàn vũ thiên, ngươi có việc gì quan trọng tìm bọn ta sao?"
Nữ nhân huyết y liếc mắt vô cùng chán ghét với thanh niên này.
"hồng nhi tiên tử, nàng sao lúc nào cùng nhìn ta bằng ánh mắt đó?"
Thanh niên kia không tức giận mà cười hề hề nói.
"ngươi tới đây nếu chỉ nói nhảm thì mau cút."
Hồng nhi lườm hắn một cái sau đó không thèm để ý tới.
"chậc chậc, tiên tử thật lạnh lùng, dường như có thể chém giết được ta luôn đó."
Hàn vũ thiên đeo mặt nạ trước mặt sắc mặt tươi cười mang theo trào phúng nói.
"một mình ta thì không thể, nhưng chúng ta thì có thể."
Hồng nhi cười nhạt một tiếng, phía sau hàn vũ thiên xuất hiện thêm năm bóng dáng nữ tử y phục khác nhau.
"xem ra hôm nay không được tiện rồi, chờ ngày sau ta sẽ gặp lại mấy vị tiên tử."
Hàn vũ thiên cười nhạt một tiếng sau đó hóa thành gió tuyết bay đi.
Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
128 chương
107 chương
199 chương
9 chương
33 chương








