Ta là hàn vũ thiên
Chương 15 : (¯`•._) Trái tim hắc ám.
Một năm lại trôi qua, hàn vũ duệ thức tỉnh được huyết mạch phượng hoàng và chân long trong cơ thể, tu vi lại đột phá đến thiên cảnh tầng 8.
Tiêu hoành sơn tu vi tăng lên thiên cảnh tầng 7, hắn ngày đêm thủ hộ hàn vũ duệ tu luyện, săn giết hoang thú và yêu thú làm thức ăn.
"không nghĩ tới ở nơi này lại có người sinh sống."
Một thanh âm từ phía xa truyền đến, trung niên khuôn mặt có hết vết sẹo dài xuất hiện.
Theo sau hắn là một nữ nhân xấu xí mù một bên mắt, nàng ta vác thanh đại đao phía sau lưng không hợp với dáng người.
Tiêu hoành sơn đứng lên hơi cúi người nói:
"hai vị tiền bối hiện thân có gì chỉ giáo?"
"ha ha ha, đương nhiên là muốn chỉ giáo rồi, sừng và vuốt yêu thú, hoang thú trên đất cùng với nội đan, da lông, xương cốt, đều giao ra hết cho bọn ta."
Tiêu hoành sơn cau mày thật sâu, hiển nhiên những thứ mà trung niên muốn đều không phải vật tầm thường.
Xương cốt, sừng vuốt và da đều có thể rèn đúc vũ khí và áo giáp, nội đan lại càng là vật trân quý có thể giúp tu sĩ gia tăng tu vi lên vài tiểu cảnh giới khi hấp thu thành công.
"tiền bối vừa gặp đã muốn cướp đoạt, ngươi quả thật không nói lý đi."
Tiêu hoành sơn giọng trở nên băng lãnh nhìn về phía trung niên.
"ngươi nói nhiều với chúng làm gì, giết chết thì mọi chuyện dễ hơn rồi."
Nữ nhân rút thanh đại đao sau lưng ra nhìn tiêu hoành sơn với ánh mắt khinh thường.
"xem ra tiền bối thật sự muốn cướp đoạt đồ của vãn bối."
Tiêu hoành sơn lấy ra lang nha bổng triển lộ uy thế thiên cảnh tầng 7 hậu kỳ làm cho hai người trầm mặt.
"vương lang tàn quyết - đoạn tuyệt vô nhai."
Tiêu hoành sơn bổ ra một bổng mang theo hư ảnh lang vương màu xám nhạt đánh tới.
"tiếp chiêu, đao tán hoàng tuyền."
Nữ nhân cũng vung ra đại đao mang theo hắc quang ngập trời.
"ầm ầm."
Tiếng va chạm kịch liệt vang vọng vài dặm xung quanh, nữ nhân bị đẩy lui vài bước còn tiêu hoành sơn chỉ lui về một bước.
"hoàng tuyền lộ."
"lang vương nộ."
Nữ nhân chém ra một đao mang theo một vệt hắc quang như sông lớn ập tới, tiêu hoành sơn vung ra một bổng xuất hiện hư ảnh lang vương gần như là thật chất đánh tới.
Một lần nữa va chạm đã làm mặt đất vốn bị tổn thương bởi trận chiến giữa họa tâm và hàn vô ưu vài năm trước, một lần nữa nứt toát tạo thành một cái hố lớn rất khó để khôi phục.
Nữ nhân bị đánh bay ra xa hai trượng còn tiêu hoành sơn chỉ lui ra hai thước.
"đứng ngây ra đó làm gì?"
Nữ nhân run giọng nói với trung niên mặt sẹo, nàng trong lòng đang khiếp hãi sau khi thử qua hai chiêu của tiêu hoành sơn.
Trung niên mới đầu còn ngơ ngác đã lấy lại được bình tĩnh liền lấy ra một thanh hắc kích.
"các ngươi không nên gây chuyện ở đây nha."
Một giọng nói của trẻ nhỏ vang lên, bóng dáng nhỏ bé của hàn vũ duệ bất tri bất giác xuất hiện một chân đạp lên vai phải của tiêu hoành sơn, chân còn lại thì hơi co lên chạm vào mắt cá chân kia.
"một đứa nhóc ngu xuẩn mà thôi, câm miệng lại."
Nữ nhân kia cười nhạt một tiếng quát mắng hàn vũ duệ.
Hắn vẫn không phản ứng lại mà chỉ nhẹ nâng tay, thanh kiếm nhỏ nhắn vừa vặn rơi vào tay hàn vũ duệ.
"liệt hỏa thất sát."
Hàn vũ duệ vung ra một vệt kiếm mang theo hỏa diễm uy lăng đánh tới nữ nhân trước mắt.
Hỏa diễm không va vào người của nữ nhân kia mà lan rộng ra xung quanh bao vây cả hai vào trong đó, một tiếng long âm kinh thiên vang lên từ trên trời hỏa diễm pháp tắc lây động ra một đầu hỏa long uy thế.
"thánh giả!"
Trung niên thất thanh gào lên một tiếng, sử dụng pháp tắc chỉ có duy nhất cảnh giới thánh giả trở lên mới có thể làm được điều đó.
Việc như vậy đã luôn in sâu vào tâm trí của người trong thiên hạ, ai cũng biết pháp tắc chỉ dùng cho cảnh giới thánh giả trở lên.
Hỏa long gầm một tiếng đã phóng xuống thiêu rụi hai bóng người kia thành tro tàn, một cơn gió nhẹ thổi qua cả hai đã hóa thành hư vô.
"sư thúc, người lợi hại đến như vậy?"
Tiêu hoành sơn kinh ngạc mới thất thanh nói.
Hàn vũ duệ đôi mắt khẽ rung động nói:
"thức tỉnh là như vậy sao?"
Âm thanh này chỉ một mình hắn mới có thể nghe được, lực lượng cường đại khó ai mà tin được một thiên cảnh lại có thể sử dụng hỏa hệ pháp tắc kinh thế như vậy.
Tiếp nối đó lại là một bóng dáng bao phủ toàn thân hắc khí, cây cối xung quanh lại héo úa rồi tan rã.
"ngươi làm dám giết thuộc hạ của ta?"
Âm thanh trầm thấp mang theo phẫn nộ rít gào, khí thế vũ cảnh tầng 6 từ trên người kẻ được bao phủ hắc khí tràn ra.
Hàn vũ duệ cau mày có chút khó chịu với luồng hắc khí đang phóng xuất ra, hắn vung tay hai đoàn hỏa diễm bạo phát đẩy lui hắc khí.
"hỏa hệ của ngươi đầy lui được hắc khí của ta?"
Âm thanh của kẻ bí ẩn này chứa đầy sự kinh ngạc.
Sau đó hắn cười to một tiếng thống khoái nói:
"ha ha ha, hỏa hệ đẩy lui hắc ám vô cùng hiếm thấy, nếu để ngươi trưởng thành thì hắc ám thế giới bọn ta sẽ gặp chút rắc rối, nhân dịp ngươi chỉ mới là thiên cảnh hèn mọn thì nên diệt sát."
"ngươi có thể?"
Một âm thanh huyền ảo từ trong hư không truyền ra làm cho kẻ bí ẩn và hai người hàn vũ duệ, tiêu hoành sơn kinh ngạc.
Kết giới sương mù tách ra làm hai, một bóng người bước ra từ trong kết giới, toàn thân tóc đen bay lượn, vẫn là bộ áo trắng thuần khiết, vẫn là khuôn mặt tuấn mỹ đến mức làm nam nhân ghen tị, nhưng một màu tóc lại là màu đen, bên hông lại xuất hiện thêm một cây quạt màu xám khói, hàn vũ thiên.
Kẻ bước ra không ai khác chính là hàn vũ thiên, nhưng hắn lại thay đổi màu tóc của mình thành màu đen tuyền.
"ca ca!"
"sư tôn!"
Hai âm thanh vui mừng từ hàn vũ duệ và tiêu hoành sơn phát ra.
"thì ra là một kẻ tìm chết."
Kẻ bí ẩn kia cười nhạt một tiếng khinh thường nói.
"một ma nhân lại xuất hiện ở nơi này, ngươi quả thật không sợ đám tông môn kia truy sát?"
Hàn vũ thiên nhếch môi cười nói.
"truy sát? ha ha ha, đám phế vật kia còn chưa đủ thực lực để truy sát ta, trừ khi là đám thánh giả kia tự mình xuất thủ."
Ma nhân cười to một tiếng vô cùng miệt thì nói.
"mà ngươi, một cái nhân tộc thấp hèn hợp đan tầng 8 mà thôi, nghĩ mình cường đại cỡ nào mà dám phách lối trước mặt ta, mau chịu chết đi."
Ma nhân ánh mắt trở nên nguy hiểm đảo ra một trảo mang theo hắc khí ập tới.
"ca ca cẩn thận."
"sư tôn nguy hiểm!"
Hai âm thanh này đồng thời vang lên, nhưng hàn vũ thiên không động dù chỉ một ngón tay, hay nói là lười động tay động tay.
Mắt hắn hơi híp lại, ba đạo kiếm quang hình thành từ hư không đánh tới một trảo kia.
Kiếm quang xé rách hắc khí chém lên ba đạo vết thương trên tay ma nhân, làm hắn kinh hãi thu tay lui về sau.
"ý niệm lực?"
Ma nhân kinh hãi ôm cánh tay bị chém ra ba miệng vết thương nói.
Ý niệm lực là lực lượng dùng ý niệm để thi triển, có thể làm ra muôn hình vạn trạng, dùng để tấn công, phòng thủ, ngự không, ý niệm lực đánh vào không phải vết thương thế ngoài mà là thương thế bên trong, một số ý niệm lực đặc thù còn có thể cắt xé không gian hay pháp tắc, ý niệm có thể kết hợp vời nguyên tố tạo ra đòn tấn công lời hại hoặc là kết hợp với hồn lực đánh vào tâm hồn đối phương.
Ý niệm lực vô cùng khó tu luyện, dù cho thiên phú cực cao cũng có thể thất bại trong con đường tu luyện ý niệm lực, thậm chí có một vài kẻ còn bị ý niệm của bản thân phản phệ hoặc nhập ma mà chết đi, vì vậy trên thế gian tu sĩ tu luyện ý niệm lực vô cùng hiếm thấy, nếu thấy thì toàn là cường giả đứng trên đỉnh thiên địa.
"ngươi vậy mà là một kẻ tu luyện ý niệm lực."
Ma nhân híp mắt sau đó mỉm cười nói, hắn khẽ đảo tay lấy ra một thanh đoản đao tỏa ra hắc khí nồng đậm.
Hàn vũ thiên con mắt khẽ động tạo ra một vệt kiếm quang mang theo băng hàn đánh tới.
"băng kết."
Hàn vũ thiên nhếch môi khẽ nói, một đạo băng hàn từ hư không xuất hiện quấn lấy cơ thể ma nhân.
"ý niêm không gian, đồ quái vật!"
Ma nhân kinh hãi mở to mắt dùng toàn bộ sức lực để quay đầu chạy trốn, nhưng hắn nào còn cơ hội để bỏ chạy, đạo hàn kiếm đâm vào ngực ma nhân băng kết toàn bộ mạch máu và cơ bắp của hắn.
Một đoàn hồn lực đánh vào mi tâm của ma nhân, lấy ra toàn bộ ký ức của hắn rơi vào tay hàn vũ thiên, thần hồn hàn vũ thiên quét qua liền thấy được toàn bộ.
"họa tâm đâu?"
Hàn vũ thiên hơi híp mắt nói, hàn vũ duệ lắc đầu không biết, còn tiêu hoành sơn thì do dự một hồi mới mở miệng nói:
"họa tâm sư thúc vào hai năm trước đã bị mất tích."
Hàn vũ thiên cau mày âm trầm nói:
"mất tích? mất tích như thế nào?"
Tiêu hoành sơn hơi lo lắng nói:
"khí tức cuối cùng của nhị sư thúc là ở một vực sâu trong vạn thú sơn mạch."
"dẫn đường."
Hàn vũ thiên lập tức bước đi, tiêu hoành sơn cũng không nhiều lời liền nhanh chân dẫn đường.
Vài canh giờ sau, bọn họ đã tới được một vực sâu không đáy ngay cả ánh sáng đều không thể chiếu vào.
"là nơi này?"
Hàn vũ thiên cau mày hỏi, tiêu hoành sơn cung kính gật đầu.
"các ngươi quay về, ở đó chờ ta vài tháng, nếu như trong vài tháng ta không trở về thì hãy quau lại địa sát tông đi."
Hàn vũ thiên băng lãnh nói, hắn vung tay đưa cho tiêu hoành sơn một túi trữ vật nói:
"thứ này, khi quay về nói là đại lễ ta tặng bọn họ."
Hắn không nói thêm lời nào trực tiếp nhảy xuống vực sâu, hàn vũ duệ ngơ ngác một hồi chạy thẳng tới định nhảy xuống, một đạo lực vô hình đánh hắn ngất đi.
Tiêu hoành sơn đỡ lấy hàn vũ duệ, nhìn xuống vực sâu, hắn thở dài một tiếng rồi cõng hàn vũ duệ đã ngất rời đi.
Nửa canh giờ trôi qua, hàn vũ thiên đã chạm đến mặt đất tối đen như mực.
"lại không sâu lắm, ngươi thực lực thánh giả bị hút vào đây làm cho ta có chút kinh ngạc đó, tiểu tử."
Hàn vũ thiên chấp tay sau lưng không cần dò tìm vị trí trực tiếp bước đi, bởi vì hắn thấy được toàn bộ không gian nơi đây đều dẫn về một hướng, dù có đi hướng nào đi chăng nữa cũng sẽ xuất hiện tại một chỗ kia.
Không lâu sau đó, hắn đã tới đang hang động trước kia họa tâm đã bước chân vào.
"hừ, kết giới lừa bịp trẻ nhỏ này cũng dám dùng?"
Hàn vũ thiên lườm phía sau một chút hừ lạnh nói, một bức tường đen đang thu hẹp lại phía sau lưng hắn.
Ý niệm hàn vũ thiên động, một vệt không gian bị xé nứt ở đó, xuyên qua kết giới đang thu hẹp dần kia.
Hàn vũ thiên bước vào trong hang động thong thả mà chậm chạp như tốc độ bức tường thu hẹp lại.
Một cảnh trong hang động ập vào mắt hắn chính là một mảnh rừng xanh có nhiều loại hoang thú sinh sống, khí tức hắc ám từ phía xa truyền tới.
Hàn vũ thiên hơi híp mắt ngước nhìn lên đỉnh thác nước duy nhất ở trong hang động này, thấy được một kẻ bao phủ toàn thân ma khí đứng ở đó.
"pháp tắc xung quanh lấy hắn làm chủ, vương hoàng cảnh sơ kỳ."
Hàn vũ thiên hơi cau mày khẽ nói, lời này của hắn nếu đặt ở toàn bộ đại lục sẽ gây chấn động không nhỏ.
Hắn chậm rãi bước đi như vô hình, không một tiếng động, không một ai phát hiện ra hắn.
"cốt ca ca, ngươi thật sự bị nhốt ở đây vài vạn năm sao?"
Họa tâm ôm một con thỏ trắng như tuyết ngước nhìn âm cốt hỏi.
Âm cốt nhẹ gật đầu nói:
"bị nhốt ở đây không mấy vui vẻ, đám hoang thú này cũng bị ta liên lụy phải cùng phong ấn ở đây vài vạn năm."
"a, nghe quả thật rất cô đơn đó, ta không ngờ được huynh ôn hòa như vậy, lại bị một đám người xấu ám toán đến bước đường này."
Họa tâm hơi bất mãn a lên một tiếng tức giận.
Âm cốt nhẹ một tiếng nói:
"đệ nghĩ ta ôn hòa như vẻ bề ngoài sao?"
Họa tâm gật gật đầu nói:
"cốt ca cũng giống như thiên ca vậy, tuy bề ngoài nhiều lúc lạnh lùng âm độc làm cho người ta sợ nha, nhưng đối với ta đó là sự ôn nhu đến khó hiểu, vả lại bên trong tâm hồn các huynh đều không phải người xấu."
Khi hắn nhắc tới kẻ kia trong ánh mắt có chút chờ mong và nhớ nhung thật sâu, âm cốt cũng thấy được điều này cười nhạt nói:
"hắn sẽ sớm đến cứu đệ, nếu đệ cũng là một người quan trọng trong sinh mệnh của hắn."
Lời trước ẩn chứa ôn nhu đến làm cho người ta ấm áp, lời sau lại băng lãnh như hầm ngục tu la.
Hàn vũ thiên khóe môi nhếch lên một độ cong hoàn mỹ, hắn từ đầu đến cuối vẫn ở phía xa nghe được cuộc đối thoại của hai người.
"họa tâm."
Một lời nói quen thuộc vang lên trong đầu họa tâm làm cho hắn giật bắn mình.
"ca! ca ca!"
Họa tâm nhìn xung quanh vô cùng kích động, âm cốt hơi híp mắt nói:
"đệ làm gì vậy? xung quanh đây chỉ có vài đầu hoang thú làm gì tồn tại vị ca ca kia."
Họa tâm ngưng lại một chút rồi lắc đầu nói:
"thiên ca đang gọi ta, nhưng ta không biết huynh ấy đang ở đâu, chắc ta gọi huynh ấy cũng có thể nghe được đi."
Âm cốt không nói gì chỉ mỉm cười nhẹ nâng người bay đi, chấn động không gian rất nhỏ xuất hiện, hàn vũ thiên từ hư không nhìn xuống một mảnh đất xanh này.
"sinh mệnh lực dồi dào đến mức khó tin, chẳng trách họa tâm lại bị kéo xuống đây."
Hàn vũ thiên hơi híp mắt nói, hắn một nữa đi vào không gian ẩn nấp chậm rãi tìm kiếm thứ gì đó mà không vội đưa họa tâm rời đi.
hắn theo chân âm cốt tới một hồ nước mà không có bất cứ hoang thú nào xung quanh, hồ nước được cây cối bao phủ dù là thần thức quét qua cũng không thể tìm được nơi này.
"đệ ấy cố chấp như vậy? 2 vạn năm qua bị giam ở nơi đây, thống khổ cô độc cùng căm ghét sinh linh bên ngoài thế nào, ta căm ghét sự tư do của chúng, cũng căm ghét chúng vì phong ấn ta ở đây, nhưng cho đến khi hắn xuất hiện ở đây gần 2 năm trước, hắn thuần khiết ngây thơ giống nàng như đúc, nguyệt tình."
Âm cốt cô độc đứng ở bờ hồ, một cơn gió nhẹ thổi tóc đen của hắn tung bay.
"ta một lần này sẽ không để mất thêm, một kẻ mang đến cho âm cốt ta cảm giác thuần khiết ngây thơ đến ngu ngốc, họa tâm, ngươi vĩnh viễn phải giữ vẻ ngây thơ như vậy đến hết đời, đừng như ta trở thành ác quỷ vạn sinh khiếp hãi, cũng đừng như ta vì một người đã mất mà hận thù đầy mình, âm cốt ta đời này không thực hiện được lời hứa bảo vệ nàng ấy, nhưng sẽ thực hiện lời hứa đó trên người của họa tâm."
Âm cốt giọng nói có chút bi ai nhưng chỉ có hai người nghe được, là hắn và hàn vũ thiên.
Hàn vũ thiên khóe môi nhếch lên mang theo ý cười thật sâu, âm cốt cảm nhận được không gian xao động liền quay đầu nói:
"ngươi là ai?"
Một vết nứt xuất hiện, hàn vũ thiên bước ra từ bên trong, tóc đen tung bay như suối chảy.
"không tệ, ta chỉ sơ hở một chút đã bị ngươi phát hiện."
Hàn vũ thiên mỉm cười thản nhiên nói.
"ngươi là cố tình để lộ hành tung, lại còn ở đây xảo biện?"
Âm cốt cau mày băng lãnh nói, hắn đang khiếp sợ trong lòng như sóng to gió lớn ập tới, một kẻ theo sát mình đến đây từ đầu tới cuối đều không bị phát hiện, không gian pháp tắc của kẻ trước mắt đã vượt qua nhận biết của hắn.
Hàn vũ thiên nở nụ cười nói:
"ma nhân trên thế gian xưng tụng tàn ác vô nhân đạo, lại muốn dùng cả đời bảo vệ cho tiểu tử đáng yêu đó, quả thật rất lạ, rất làm ta hứng thú."
Âm cốt con ngươi có rút như đầu kim giọng trở nên âm trầm hơn nói:
"ngươi là kẻ mà họa tâm hay nhắc tới, tên tiểu tử họ hàn."
Hàn vũ thiên cười nhạt một tiếng mặt cười như không cười nói:
"ngươi chỉ là ma nhân, đừng vọng tưởng động vào tiểu tử kia, cứ ngoan ngoãn ở đây chờ ngày sinh mệnh cạn kiệt đi, lực lượng của kết giới này còn vài vạn năm nữa mới tiêu tán, cứ từ từ mà thưởng thức cô độc lạnh lẽo nơi này đi."
Hàn vũ thiên lấy cây quạt bên hông ra xoay vài vòng, ánh mắt trở nên nguy hiểm nhìn âm cốt.
"ngươi vậy mà xuyên qua không gian nơi đây một cách dễ dàng, trình độ không gian pháp tắc của ngươi quả không tệ."
Âm cốt bắt đầu tràn đầy sát ý đối với hàn vũ thiên cười nhẹ nói.
"luận về sát khí thì ta xin cáo lỗi với ngươi trước."
Hàn vũ thiên nụ cười trên mặt biến mất sau đó phóng thích ra sát khí ngút trời, một luồng sát khí đỏ thẫm như nhuộm vô số máu tươi của trăm vạn tỷ sinh linh.
Âm cốt kinh hãi bị đẩy đập vào gốc cây gần đó, mấy hoang thú cách đây vài dặm đều sợ hãi mà đột tử tại chỗ.
Âm cốt liên tục phun ra vài ngụm máu tươi trong mắt chưa tan hết nỗi sợ hãi.
Hàn vũ thiên thu toàn bộ sát khí trên người lại mỉm cười quay đầu, âm cốt lau vết máu trên miệng cười một tiếng nói:
"ha ha ha, một đại ma thần phải nói là tà ác nhất thiên địa, ngay cả địa ngục ngàn vạn lần đều không thể so sánh, mà có thể làm cho một tiểu tử ngây thơ thuần khiết quan tâm ngươi hết mực, cuối cùng thủ đoạn của ngươi là gì?"
Hàn vũ thiên hơi quay đầu mỉm cười nói:
"sự chân thành và niềm tin ngươi đặt lên người đó có phân lượng bao nhiêu, thì người đó sẽ hoàn trả ngươi y như vậy hoặc là hơn, nhưng phải chọn đúng người để đặt hai thứ đó."
"ha ha ha, chân thành và niềm tin sao? rất hay, nói rất hay."
Âm cốt cười to một tiếng dựa vào gốc cây bị đụng sập từ trước đó, ánh mắt hắn nhìn lên đỉnh hang động.
"ca! là ca sao?"
Một âm thanh kích động từ xa truyền tới làm cho hàn vũ thiên có chút ngoài ý muốn, âm cốt cũng đảo mắt nhìn qua.
Họa tâm đã từ trên không bay tới, một đoàn hắc khí từ phía sau hàn vũ thiên bay tới nhốt họa tâm vào trong một cái lồng giam hắc ám.
"hàn vũ thiên, ngươi nếu như quan tâm đệ ấy như vậy, hãy chứng minh mình đủ thực lực bảo vệ đệ ấy."
Âm cốt xuất hiện bên cạnh lồng giam vô cùng băng lãnh nói.
Hàn vũ thiên cười nhạt một tiếng, cây quạt trong tay đã bắt đầu mở ra.
"ngươi chỉ là một ma nhân, lại muốn ta chứng minh điều gì? ác ma lại mang lòng quan tâm một phong linh không quen không biết, ngươi cũng xứng?"
Hàn vũ thiên vung quạt lên liền có một luồng cuồng phong quét qua thổi bay lồng giam hắc ám cùng âm cốt.
Âm cốt bộc phát sức mạnh hắc ám làm cho cây cối xung quanh khô héo, hắc khí trào ra vô cùng vô tận.
Hàn vũ thiên ý niệm khẽ động tạo ra một vệt nứt không gian, hắn vung tay hút lấy họa tâm sau đó một chưởng đẩy vào vết nứt.
Khi khe nứt đóng lại hàn vũ thiên đã phun ra một ngụm máu quỳ một chân xuống đất.
Âm cốt cau mày nói:
"ngươi đã đến cực hạn?"
Hàn vũ thiên mỉm cười nói:
"thì sao? ta không dễ dàng gì cứu một cái phong linh ngu xuẩn đó ra ngoài, cái giá phải trả có chút ngoài ý muốn."
Âm cốt trầm mặt thu toàn bộ hắc khí lại, bước từng bước tới phía trước hàn vũ thiên, hắn cắn răng nói:
"ngươi để hắn ra bên ngoài một mình như vậy, thật sự không sợ hắn gặp nguy hiểm?"
"một cái vị diện chưa bao giờ tồn tại vương hoàng sao lại khiến hắn gặp nguy hiểm?"
Hàn vũ thiên không chút biểu cảm đảo qua âm cốt.
Hàn vũ thiên lại cười nhạt một tiếng nói:
"vương hoàng sơ kỳ, lại sống hơn 2 vạn năm trong đây có chút kì quái, ngươi có phải giấu một bí mật nào đó không?"
Âm cốt ngây người một lúc mới băng lãnh nói:
"bí mật? chỉ là một quả tim hắc ám thôi."
Hắn xòe tay ngưng tụ ra một trái tim màu đen như muốn nuốt toàn bộ ánh sáng xung quanh chìm vào bóng đêm vô tận.
Hàn vũ thiên mở to mắt nhìn hồi lâu, tiếng thình thình của trái tim vang lên trong tai hắn.
Một ảo mộng xuất hiện trước mắt hắn, đập vào mắt hàn vũ thiên là một bóng dáng dài chục vạn trượng, ba đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào hắn.
Hàn vũ thiên bất tri bất giác đã trở thành người vô hồn, âm cốt định thu trái tim lại thì tay hàn vũ thiên đã giữ chặt lại.
Ba cái đầu hắc ám nâng lên cao há ra miệng to hướng về hắn mà cắn tới, một đoàn bạch quang chiếu lên, một đầu bạch long 4 cánh, con ngươi hình bông tuyết tuyệt mỹ.
Bạch long vừa hiện thể đã trực tiếp đánh tới quái thú hắc ám ba đầu kia, tuy quái thú có số lượng đầu nhiều hơn, nhưng đối với bạch long chỉ là mọc thêm vài cái phiền toái, rất nhanh trận chiến trong tâm hồn hàn vũ thiên đã trở nên kinh thế hãi tục.
Main bá; hậu cung hữu dụng; nvp có não; tình tiết không máu chó; không buff quá đà; cốt truyện đặc sắc tại #tới dị giới làm tiểu bạch kiểm. tới dị giới làm tiểu bạch kiểm
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
45 chương
61 chương









