Người tình bóng đêm
Chương 7 : số mệnh…
-Mẹ àh! Con có anh trai hả mẹ?
Cả nhà đang ngồi ăn sáng vui vẻ, chợt, Tuyết Hạ lên tiếng thắc mắc. Không gian chợt chìm vào miền im lặng, trầm hẳn đi, trong đáy mắt ai cũng hiện rõ một nét lì lạ…Mẹ cô bé cười gượng gạo:
-Con bé này! Hỏi vớ vẩn! ngoài con ra, còn có ai đâu?
Nhưng Tuyết Hạ nhìn rõ trong đôi mắt mẹ, niềm thương xót đau đớn…
-Mẹ! cả nhà giấu con chuyện đó…
Mẹ cô không thể chịu nổi, ôm chặt hai mắt, lau nhanh đi hai dòng lệ, chạy về phòng, đóng rầm cửa lại.
Cha cô nhìn đứa con gái một chút, rồi cũng bương đũa, bỏ ra ngoài…
Ông nội hoe đỏ hai mắt…
Bà nội nhắm mắt thở dài, đỡ ông nội lên lầu…
Còn lại mình cô gái nhỏ với thắc mắc không sao có thể hiểu…
Cô lại gây ra chuyện gì nữa vậy???
“cốc…cốc”…
-Mẹ àh! Con, Tuyết Hạ đây! Con vào nhé!
Không đợi mẹ trả lời, cô gái nhỏ đẫ bước vào căn phòng, nhẹ đến bên giường mẹ. Mẹ cô, đang nằm quay mặt qua bên kia, tiếng nấc nghèn nghẹn vang lên nho nhỏ…
-Mẹ, cho con xin lỗi! chỉ tại con làm cả nhà không vui!!! Con thật hư!!!
Mẹ cô quay lại cười gượng gạo:
-Không sao, mẹ không sao!!! Con gái ngoan lắm!!!
Nhưng bản tính vốn tò mò, cô gái không thể ngăn lại chính mình:
-Mẹ à? Rốt cuộc, con có anh trai thật hả mẹ? hôm qua, có người đến tìm, tự nhận là anh trai con…
Thật là! Cô thật ân hận biết bao, khi lỡ miệng nói ra mới để ý mắt mẹ đã hoe đỏ…
-Con thật ngu ngốc! con xin lỗi mẹ…
Mẹ cô gạt sạch nước mắt, xoa xoa đầu cô con gái:
-Không sao! Cũng đã đến lúc con cần biết mọi chuyện rồi…
Và mẹ cô buông cái nhìn xa xăm về phía chân trời hừng đông…
“50 năm trước, có một thiếu nữ xinh đẹp như hoa như ngọc, tại một vùng sơn cước thái bình. Nàng thông minh nổi tiếng, tài sắc vẹn toàn,, hát hay, thuốc thang giỏi, biết bao chàng trai thầm yêu trộm nhớ…
Một đêm mưa to gió lớn, lốc xoáy ào ào, nàng tình cờ cứu được, một chàng trai đẹp hoàn mĩ, với dòng máu đen đặc lạ kì chảy ròng ròng bên vai trái…Vị khách cảm kích cô sơn nữ xinh đẹp ân cần chu đáo, ngay cái nhìn đầu tiên đã chạm phải ái tình…
Nhưng cô sơn nữ xinh đẹp chỉ coi chàng là một người bệnh như bao kẻ khác, nào biết chàng trai lạ đó đã đem lòng yêu?
Nàng từ chối làm người con trai đau khổ với mối tình đầu dang dở, bỏ đi biệt tăm…
Rồi, bạch mã hoàng tử của nàng cũng đến. Đó là một chàng thiếu gia anh tuấn, có đầy đủ vẻ đẹp hoàn hảo, lạnh lùng ưu tư, khó gần, nết mặt phảng phất nỗi cô đơn…
Một lần chàng đi thăm miền quê hẻo lánh, gặp cô sơn nữ xinh đẹp, vừa véo von ca hát cùng thiên thư hoang dã, vừa thoăn thoắt hái thuốc, thỉnh thoảng quyệt nhanh vài giột mồ hôi trên gương mặt thanh thoát. Nàng đẹp lung linh, làm con tim chàng bừng tỉnh…
Thật trùng hợp, một con thanh xà khéo léo cắn vào cổ chân chàng…
Nàng thiếu nữ đã cứu chàng…
Thỉnh thoảng, nàng lại khẽ liếc nhìn lên gương mặt đẹp hoàn hảo kia.
Chàng cũng liếc nhìn trộm nàng…
Hai ánh mắt gặp nhau…
Tình yêu nảy nở……………….
Trong khi nàng hạnh phúc bên tình yêu của mình, thì, kẻ thất bại kia đang ôm trái tim đau đớn…
Hắn vốn là một vua quỷ!
Ai nói, quỷ không biết thế nào là tình yêu si mê?
Ai nói, quỷ không biết đau khổ?
Không thể kéo người con gái kia về bên mình, hắn hận! hận kẻ đã cướp nàng đi! Hận cả nàng!
Hắn quyết phải trả thù, nàng và gia đình, con cháu của nàng…
Con gái! Thiếu nữ đó chính là bà nội con!
Anh trai con tên Tuyết Băng, bị trúng phải lời thề nguỳên ấy. may sao, nó đã được các thiên thần cứu…
Ta rất lo cho con! Vậy nên, ta mới chấp nhạn cho con làm dâu dòng họ pháp sư!
Nếu không, e là ta đã mất cả hai anh em con…”
-Vậy, mục tiêu của họ, giờ là con ư?
Mẹ cô không trả lời, chỉ khẽ gật đầu…
Tuyết Hạ cắn môi mình, bắt đầu hoang mang. Thanh Phong là điện hạ! chẳng lẽ, anh ấy chính là kẻ được cử để hại mình???
Không! Anh sẽ không làm như vậy! Tuyết Hạ tin anh!
Và, nếu cô không tin thì vẫn phải tin, anh không hề có ý giết cô!
Giết cô, với anh dễ như lật một quân cờ!
Muốn giết cô, anh đã giết cô từ lâu rồi!
Cô tin Thanh Phong!
Chương VII.2:kết hôn…. thanh Phong, cùng đôi cánh mệt mỏi, lững thững bay về phía thần điện. cha anh, vua quỷ vương đang ngồi giận dữ nhìn đứa con trai bất trị…
-Ta đã bảo con thế nào? Gặp thì giết…
Không để ong ta kịp nói hết, chàng trai đẹp lãnh đạm thờ ơ, nhếch một bên mép lên, đi thẳng, để lại tiếng nói mỉa mai:
-Chẳng phải ông và lão ta dạy tôi, muốn hành hạ ai, thì phải làm cho kẻ đó rơi từ thiên đường xuống địa ngục sao? Tôi chỉ làm theo lời ông thôi, “cha” ạ!
Bỏ đi lên thần điện, để lại cái nhìn tức tối cho ông bố…
Chàng điiện hạ tháo quăng cái mũ miện ra một góc, vứt nó lăn lóc, rồi sải cánh ác thần lại băng ra ngoài ban công, lững thững đập nhè nhẹ trên không trung, y như tính cách của chủ nhân nó: khó đoán!
Đôi cánh kiieu hãnh kia dừng lại ở một căn nhà tranh nho nhỏ. Thanh Phong thu đôi cánh đen vào lớp áo choàng, mang vẻ đẹp rung động màn đêm, bước vào trong…
Anh đến bên cửa sổ, đôi mắt nâu trầm hướng về phía mặt trăng, cô đơn lạnh lẽo…
“Tuyết Hạ,! có khi nào là sự thực???”
Một ý nghĩ không đầu không cuối, hé mở trong đáy mắt anh…đôi mắt nâu đượm buồn..
Hoặc là cô, hoặc là anh! Phải chọn ư???
“Vậy, anh sẽ chọn em,Tuyết Hạ! Có thể. Những tháng ngày sau này, hai ta…”
Thà, vâng, thà cam chịu đau khổ, cam chịu cơn thịnh nộ từ ác quỷ, chứ chúa tể không thể đánh mất người con gái mà mình yêu! Ai nói, ác quỷ không biết thế nào là rung động?
Một tiếng ho lụ khụ từ đằng sau vang lên, cắt đứt dòng suy tưbất chợt của Điện hạ. Anh quay trở về trạng thái vô cảm thường trực…
-Cậu ổn chứ?
Khoé môi điện hạ chợt cất lênmột câu hỏi thăm, tuy vô cảm qua cái giọng đều đều, nhưng nên hiểu, Thanh Phong đang quan tâm một ai đó…
Chàng trai đẹp một dáng vẻ thiên sứ, vừa loay hoay thu đôi cánh trắng vào phía sau lưng, vừa ôm ngực, cất giọng trách móc…
-Khùng! Cậu cho tôi hai chưởng phun máu, lại còn dám hỏi tôi có sao không! Thử để tôi diễn lại cho cậu xem nhá!
Chàng điện hạ khẽ bật cười, đưa tay ra trước mặt, lập tức, một quả cầu pha lê giống hệt đêm anh làm vỡ tan một ai đó, thản nhiên tung tung bắt bắt, thờ ơ trả lời:
-Cậu cũng đâu có chết? vẫn là thiên sứ Tuyết Băng đấy thôi!
Thiên sứ không bỡn cợt anh nữa, đứng tựa vào tường tranh, bất ngờ cất giọng kì lạ, hỏi:
-Vậy, giờ lão ta theo dõi cậu ngặt lắm sao?
Thanh Phong cười mỉa nhếch mép, ném “vèo” quả cầu pha lê về phía Tuyết Băng, ngạo mạn:
-Ông ta làm gì được tôi? Tôi vốn đã là một thiên tài…
Bỗng, mắt Thanh Phong vằn đỏ lên, nhanh như cắt, anh ném một con dao bạc ra ngoài cửa. chỉ nghe một tiếng “hự”, sau đó, hoàn toàn im lặng…
-sao thế?
Tuyết Băng ngạc nhiên hỏi. thanh Phong, đôi mắt đã dịu lại, thản nhiên ngồi xuống bàn trà, nhấp từng ngụm lục trà đắng đắng ngọt ngọt…
-Khốn kiếp! lão cho người theo tôi đến tận đây!
-Nó đâu?
-Giết rồi!
Chàng tỉnh bơ, nói như không. Dẫu biết, quỷ thì chết vẫn có thể tái sinh lại, nhưng Tuyết Băng vẫn hơi…sốc vì màn ra tay nhanh gọn của chúa tể!
Không gian chợt chìm vào im lặng một lát…
-Lỡ, Tuyết Hạ biết, nó hiểu lầm, cậu tính sao?
Ác quỷ ngưng ngụm trà, đôi mắt vô hồn chìm vào miền xa thăm thẳm. anh cũng chưa dám nghĩ tới việc đó…
-Đợi đến lúc đó hãy tính sau!
Phải công nhận, Thanh Phong quả thực quá quá thông minh!
Do ảnh hưởng của việc từng là siêu học sinh, hay do dòng dõi xuất thân của quỷ vương đã cho anh một trí tuệ hơn người?
Kẻ đã tạo ra anh, chuẩn bị sẵn sàng để kẻ ác quỷ đáng thương này chống lại! tạo ra anh, như tạo ra chính một con dao sắc bén…
Tuyết Hạ! em, có khi nào, anh là một kẻ chơi cờ, còn em chính là quân cờ?
Để bảo vệ quân cờ, kẻ chơi cờ này đã phải tham dự một cuộc chơi mạo hiểm…
Bảo vệ em, anh đã phải làm một quân cờ, em có hiểu khong, Tuyết Hạ !
Có thể, đi nước cờ mạo hiểm này, phản lại chính kẻ đã sinh ra mình, kết cục còn lại của anh sẽ thật thê thảm!
Chấp nhận chao đảo giữa vực sâu của số phận…
Hoặc, anh sẽ trở về bên người con gái anh yêu…
Hoặc, anh sẽ tan ra làm muôn ngàn đốm tinh lân bé nhỏ, mãi mãi không bao giờ trở lại cuộc đời…
Nhưng đổi lại, là nụ cười nhẹ nhõm cho em…
Đáng chứ!
Nếu hôm đó, Thanh Phong không cùng Tuyết Băng diễn một vở kịch thảm sát thiên thần, ai sẽ tin anh?
Vì, kẻ làm cha và ông nội, chỉ coi anh là một công cụ để trả thù!
Anh không thể!
Người bạn tốt của anh, Tuyết băng, làm sao anh có thể hại chết?
Và có thể, nếu ván cờ này chiến thắng, kẻ lắm miệng kia lại trở thành…”anh vợ” thì sao????
Tuyết Hạ quay trở lại căn phòng số 27, sau một tuần vắng mặt. vừa đến cửa phong, thì nghe thấy tiếng léo nhéo của Thiên Cầm:
-Hạ ơi, Hạ! hôm qua tôi tậu được một cái áo cực đẹp nè…
Vừa nói, nàng vừa đưa ra một cái áo cực…phản cảm, hí hửng khoe. Tuyết Hạ lắc đầu cười, liếc xéo cô bạn về phía phòng giám thị, rồi mở cửa đi vào trong…
Gì thế? Đẹp quá!
Một cây hoa thạch lan nhỏ xinh xinh đang nở những chùm hoa nhỏ xíu, ngan ngát hương thơm trên bàn học của cô. Cô chạy lại gần, cho thoả nỗi nhớ mùi hương cao quý kia…
Trên bàn, một lá thư gấp gọn, chờ cô gái nhỏ đem lên đọc…
“Chuyến về thăm nhà có vui không, summer snow? Đừng ngạc nhiên vì cây hoa này! Coi như một món quà, tôi tặng cho em đi.
Bất kể thế nào, xin trịnh trọng tuyên bố, thưa Trịnh tiểu thư, từ nay đặt ba điều cấm: tiếp xúc với con trai, đi cùng con trai, chạm vào con trai! Rõ chưa? Nếu em không nghe lời, khó biết tôi sẽ làm gì quá đáng đâu!”…
Bá đạo đến thế là cùng!
Kết thúc bài học, Tuyết Hạ nhanh chóng trở lại kí túc xá. “Oái”! chân cô gái nhỏ kêu “rắc” một cái, làm chủ nhân nó ngồi xuống tức thì, nắn xoa nhăn nhó…
-Em có sao không, Tuyết Hạ?
Cô ngước nhìn lên. Anh An Khánh! Tuyết Hạ mỉm cười mếu máo, nhăn nhó…
-Em khô…không sao đâu!
-Chân em sưng to vậy, lại còn nói không sao!
Không để cô gái nhỏ kịp nói thêm gì, anh đã xốc cô lên đôi tay mình…
-Oái! Anh làm gì kì lạ thế? Bỏ em xuống nào! Người ta đang nhìn mình kìa…
-Kệ họ! chồng và vợ quan tâm nhau, quá thường tình…
Anh không thèm nghe cô can, cứ thế, bế cô đi lên phía kí túc xá…
Tất cả nữ nhân trong kí túc xá đều đưa đôi mắt thèm thuồng nhìn theo anh. “Ước chi, mình là Tuyết Hạ !”
Bước vào căn phòng số 27, anh nhẹ đặt cô xuống nệm, nắn lại chân cho cô.
Tay anh ấm áp quá, nhưng thật xa lạ! cô đã quá quen với đôi tay thanh dài lạnh giá của một ai đó…
Bỗng, anh ôm đầu nhăn nhó, lắc lắc mạnh như nhức đầu…
Anh đảo mắt một vòng quanh nhà, dừng lại ở cây hoa thạch lan. Khó chịu!
-Tuyết Hạ ! Em trồng hoa này à?
-Vâng! Nó rất thơm…
An Khánh không thể chịu được nữa, ôm đầu nhăn nhó chào hôn thê, rrồi nhanh đi ra cửa…
-Anh ấy sao thế nhỉ? Hoa này rất thơm mà!!!
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
_>>>-
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
548 chương
140 chương
28 chương
45 chương
18 chương
98 chương






