Người tình bóng đêm

Chương 6 : Bí mật chàng hôn phu!

Không thể biết khi nào trời mưa… Không thể biết khi nào trời nắng… Không thể đo được nước ở đại dương… Và…Em mãi mãi không thể biết được tâm can anh… Nhưng….hãy tin một điều, anh biết rõ: so much I love you… ………………………………………………..phân tuyến………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………….() Mưa… Mưa tí tách rơi trên mái nhà kí túc xá. Và Tuyết Hạ, cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn đang thong dong hứng từng giọt nước mát lạnh mà ông trời ban tặng. Mưa luồn qua bàn tay búp măng xinh xinh… Tuyết Hạ thích mưa! Nhưng Tuyết Hạ biết, mình không pphải thích mưa nhất. Tuyết Hạ thích gì? Tuyết Hạ thích gió…Cơn gió nhẹ đến nhẹ đi, nửa phũ phàng, nửa nồng ấm… Cơn gió phiền phức ấy đã làm phiền cô trong suốt hai tháng xa nhà… Biết bao câu chuyện, vui có, tức có, buồn có, giận có, sợ hãi? Có hết tất cả những cung bậc cảm xúc mà cô chưa bao giờ tìm thấy… 0o0o0o0o0o0o0o0o0o0 0o0o0o0o00o0o0o0o0o0 O0o0o0o0o0o0o0o0o0o0 -Tuyết Hạ! Tuyết Hạ! Tuyết Hạ giật bắn mình ngoái lại nhìn. Anh An Khánh đã đứng ở đó từ lúc nào? -Dạ! -em làm gì mà anh gọi mãi vậy? -Em….Mà anh gọi cho em có việc gì không? An Khánh hơi thở dài. Cô vợ chưa cưới của anh vừa nói điều gì vậy? chẳng lẽ cứ có việc anh mới được phép gọi cho cô sao? Tuyết Hạ! trong tâm can em, anh là ai vậy? Liệu, em có dành cho anh, dù chỉ một góc nhỏ không? -Cuối tuần này có đợt nghỉ phép, em có về Trịnh gia không? Tuyết Hạ gõ cóc vào đầu. Từ bao giờ, cái đầu cô trở nên ngu ngốc như thế này chứ? Ngay cả việc này cô cũng quên mất… -Chắc em sẽ về ạh! Anh ấy nở một nụ cười thoả nguyện: -vậy em có thể đến bữa tiệc tối của nhà anh chứ? Sang tuần là sinh nhật anh… Tuyết Hạ cắn nhẹ môi. Sao cô có thể quên một việc quan trọng như thế? Cái đầu của cô, chỉ để trang trí thôi à? -Hì hì! Em xin lỗi, em quên mất! liệu anh có thể tha lỗi cho em không? Có thể em sẽ không kịp chuẩn bị quà cho anh đâu… -Anh không cần! chỉ cần em đến là được.. Anh lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng chân thành, lúc nào cũng đem lại cảm giác ấm áp cho cô. Nụ cười thoát trên môi anh, đẹp tựa làn nắng ấm ban mai, chỉ dành cho Tuyết Hạ! Nhưng, từ bao giờ, cô đã không còn biết đến vẻ đẹp ấy? Các thiếu nữ trong kí túc xá nuối tiếc nhìn theo bóng dáng cao cao thanh thoát của An Khánh ra khỏi kí túc xá. Vâng! Anh ấy là thần tượng số một trong lòng họ. đẹp trai bậc nhất, không có bất kì mĩ nam nào cũng có thể so sánh được, nhà thế phiệt, học giỏi số một. Trước kia, đại hoàng tử họ Vũ tên Thanh Phong là số một tại Vương Dương, là một siêu học sinh toàn tài toàn sắc, biết bao cô gái ngưỡng mộ, thầm nhớ trong mỗi cơn mơ… Nhưng thật đáng tiếc, kẻ đẹp trai mang khuôn mặt lạnh lẽo như băng đá đó đã ra đi một cách bí ẩn, làm cả Vương Dương chìm vào yên tĩnh một thời gian, cho đến khi An Khanh đến…Nhưng nếu đem so với Thanh Phong, An Khánh vẫn còn kém vài nấc thang… …………………………………………………………………………………………. Tuyết Hạ trở về Trịnh gia. Đã hai tháng xa nhà, nhà cô vẫn vậy y như lúc đầu. hai chú cún bông xù, thấy cô chủ trở về, mừng rỡ chạy ra, chồm lấy Tuyết Hạ! có vẻ, chúng rất rất nhớ cô! Hai hàng thanh thảo vẫn trắng tinh nõn nà, toả mùi hương dìu dịu… Cây hoàng lan vẫn tảo hương thơm thanh quý… Cây hoè vẫn rủ bóng xanh mướt, che rợp cả một khoảng vườn…. Hồ sen đang độ nở hoa, liên hoa toả hương ngào ngạt, hồ nước trong veo, vài chú cá vàng tha thẩn đớp đớp… Cả nhà Tuyết Hạ vẫn thế. Cha, mẹ, ông, bà vẫn mạnh khoẻ…Và ai ai cũng vui mừng, khi đứa con gái trở về… Căn phòng của cô vẫn sạch sẽ và ngăn nắp… Thả mình lên chiếc giường trắng muốt, Tuyết Hạ lại nhớ về căn phồng số 27. Và nhớ cơn gió nhẹ Thanh Phong… Tuy anh ta liêu trai… Tuy anh ta kì lạ… Tuy anh ta không có phép lịch sự với ..phụ nữ, nhưng nếu thiếu anh, cô thật trống trải…Chỉ có ở cạnh anh ta, cô mới biết mình thật trẻ con, thật ngu ngốc… Yêu? Ai thấu? Và ai có thể biết đây? >>……………………