Lão công là zombie vương

Chương 40 : ♦ Chương 40

CHƯƠNG 40: RỜI ĐI Edit: Lan Anh Hơn nữa cô tin chắc chắn Lạc Nhạn sẽ đi tìm Ôn Băng Vũ, bởi vì Lạc Nhạn thích Băng Vũ tới vậy, chỉ cần bọn họ gặp được Băng Vũ thì mình liền an toàn. Không cần biết bọn họ có muốn lưu cô lại hay không, cô cũng không hề lo lắng, bởi vì cô có dị năng hệ thủy, hiện tại nước đều không thể uống, nên dị năng hệ thủy rất quan trọng. Như vậy chỉ cần có dị năng này, cô khẳng định bọn họ sẽ lưu cô lại. Mà ngay lúc Lam Tiếu Tiếu đang suy nghĩ thì Lạc Nhạn cũng đang đánh giá cô ta, trong mắt tràn đầy lệ khí, cô chưa muốn cứ như vậy mà giết ả ta, Lam Tiếu Tiếu là nỗi hận lớn nhất của cô, so với bọn Lữ Dương còn đáng hận hơn rất nhiều. Đè nén oán hận trong lòng, lúc này cô mới ngồi xuống. Biệt thự này không tính là lớn, nhưng cũng không nhỏ, lúc trước có đám người kia nên khiến không gian như hẹp lại, giờ người cũng không còn nên nhìn rộng hơn rất nhiều. “Chúng ta không thể ở lại đây.” Trên mặt Lạc Nhạn mang theo ngưng trọng, vấn đề này cô đã sớm nghĩ tới, nhưng cho tới bây giờ cô vẫn tự nhắc nhở bản thân là phải giết mấy người kia, bây giờ công việc đã hoàn thành, cô cũng không cần phải ở lại đây nữa. “Vậy chúng ta đi đâu?” Hoàng Lượng không hiểu mà nhìn Lạc Nhạn, dáng người của hắn lộ ra mấy phần lấn át người nhìn. “Khi chúng tôi đi ngang qua, có nghe vô tuyến truyền ra âm thanh, nói đến bến cảng Thượng Hải ở thành phố J, ở đó có tàu của chính phủ đưa đến để cứu viện.” Cả kiếp trước cô không biết chuyện này, mà luôn đi theo những người kia trốn trốn tránh tránh. “Ngươi muốn đi tìm cứu viện?” Lê Tử nhíu mày, mắt nhìn Kim Ngọc, thấy hắn nhún vai, trong lòng hơi động một chút. “Không sai, thức ăn ở đây sớm muộn gì cũng ăn hết, hơn nữa hiện tại ở đây chưa thấy zombie là vì zombie đã tập trung trong thành phố, hơn nữa khi chúng ta đi ra ngoài cũng giết một ít thành ra nhìn qua không có bao nhiêu, nhưng các người đừng quên, thành phố J có hơn một triệu người, đợi đến lúc đám zombie ăn hết những người còn sống trong thành phố, chúng sẽ bắt đầu di chuyển qua khu biệt thự này.” Kỳ thật lần này ra ngoài cô cũng cảm thấy không được thích hợp, bởi vì số lượng zombie tăng lên rất nhiều, hơn nữa chúng cũng đã tiến hóa. Có lẽ những địa phương kia đã không còn đồ ăn cho chúng, nên chúng mới đi qua bên này. Lê Tử hơi trầm mặc, cô vốn không nghĩ đến chuyện đó, có thể do năng lực của bản thân nên khiến cô tự đại, nghĩ bản thân mình sẽ không cần người hỗ trợ, nhưng khi nghe Lạc Nhạn phân tích, ngược lại lại khiến nội tâm cô khẽ run. Hàng trăm hàng ngàn thì cô và Kim Ngọc có thể đối phó, nhưng hơn chục ngàn, thậm chí trăm ngàn... với số lượng đó thì đúng là bọn họ không đối phó nổi. “Mọi người có ý kiến gì khác không? Không có thì chúng ta chuẩn bị thu thập hành lý rồi di chuyển.” Lạc Nhạn nhìn mọi người, dù sao cũng không phải chỉ có một mình cô, nên nhất định phải hỏi qua ý kiến của bọn họ, còn một điều nữa đó là muốn đi đến cảng Thượng Hải thì phải đi qua khu vực náo nhiệt nhất của thành phố, ở đó sẽ có không ít zombie. Thậm chí cô có dự cảm rằng tất cả zombie đều tụ tập ở đó. Mọi người lắc đầu không có ý kiến. Toàn bộ đều thông qua, Lạc Nhạn cũng khẽ buông lỏng, từ trong bọc lấy ra một cái máy radio. Cái này đúng là trời xui đất khiến, khi bọn họ góp nhặt tinh hạch liền chạy đến cây xăng, sau khi thu thập xăng xong thì nghe được một âm thanh ầm ĩ, nơi phát ra âm thanh là một xe cảnh sát. Trên xe cảnh sát dính đầy máu, cửa xe cũng đang mở, hẳn là lúc vừa bước xuống xe thì bị tấn công, bọn họ quan sát một hồi thì không có thấy gì khác ngoài ý muốn. Ngược lại lấy máy radio trong xe ra, nghe thấy bên trong đang phát tin tức. Thật ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ là nó không ngừng truyền một câu, đó là kêu gọi những người đang sống sót đi đến cảng Thượng Hải, sáng ngày mai có một chiếc tàu ở đó đón người sống sót. Sau khi biết rõ tin tức hai người liền động tâm tư, dù sao một mình chiến đấu vẫn khá là nguy hiểm, không bằng đi đến chỗ cứu viện, như vậy bọn hắn cũng không cần mệt mỏi như vậy. Mà lúc này Lam Tiếu Tiếu cũng động lòng, nếu có cứu viện thì cô liền an toàn, hơn nữa đó còn của chính phủ, đến đó chắc chắn có đồ ăn, cô sẽ không đói bụng nữa, càng nghĩ càng không kịp chờ mà muốn xuất phát ngay lập tức. Lâm Húc hưng phấn không thua gì Lam Tiếu Tiếu, cha của hắn là tướng quân, hiện tại có rất nhiều chỗ quân đội đang đóng quân, có thể chỗ đó cũng do cha hắn quản lý, chỉ cần là địa phương của chính phủ, hắn nhất định sẽ được cứu. Mà tương phản với hai người họ là Kim Ngọc và Lê Tử, họ cũng không buồn để ý, ở đâu thì đối với họ cũng không khác nhau, hơn nữa bọn họ cũng không thích địa phương có quá nhiều người, tất nhiên nếu Lạc Nhạn muốn bọn họ đi cùng thì bọn họ sẽ bồi theo, hơn nữa zombie ở đây nếu thật sự nhiều như Lạc Nhạn nói, thì bọn họ ở đây chẳng khác nào là bữa ăn chính của chúng. Còn nữa, bọn họ cũng muốn ra ngoài xông xáo một lần. Bọn họ nếu ở mãi chỗ này, sẽ không bao giờ biết được zombie tiến hóa như thế nào, cũng không biết rõ zombie sẽ mạnh đến mức nào, chỉ có chân chính đối mặt, đánh nhau để tự tăng cường sức mạnh cho bản thân, cùng tiến hóa theo bọn chúng, đến khi đối mặt với zombie tiến hóa sẽ không bị bọn hắn ăn một mảnh vụn cũng không còn. Sáng ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, mọi người đã thu thập thỏa đáng, chỉ đợi xuất phát. Trên người Lạc Nhạn gắn hai thanh chủy thủ, còn có súng trước đó lấy trên xe cảnh sát, tuy biết trong nhiều thời điểm súng không có nhiều tác dụng, chừng mười mấy con zombie tiến tới thì một cây súng cùng lắm chỉ giết được vài con, nhưng có còn hơn không, ít nhất cũng có thể bảo vệ tính mạng lúc nguy cấp. Cho nên cô gắn súng vào bắp đùi ngay sát phía trên, y phục vừa vặn có thể che được. Bọn Lê Tử cái gì cũng không mang, ngoại trừ balo thì cũng chỉ có người không, cho nên sau khi thấy Lạc Nhạn chuẩn bị kỹ càng, kéo balo liền có thể xuất phát. “Chuẩn bị xong chúng ta liền xuất phát, nhất định trước giữa trưa phải đến cảng Thượng Hải.” Tàu chỉ chờ đến giữa trưa, nếu qua thời gian đó bọn họ sẽ rời cảng. Cũng may đi từ nơi này đến cảng chưa đến hai giờ, tính ra vẫn còn dư khá nhiều thời gian. “Không có vấn đề.” Lê Tử cười yếu ớt, lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, trông rất đáng yêu. Vẻ mặt Lạc Nhạn hơi khó nói, bởi vì cô nhớ Lôi Nặc vẫn còn ở đây đợi cô. Nếu cô cứ rời đi như vậy, Lôi Nặc có giận không? Hắn vì cô mà thu thập tinh hạch, thậm chí vì cô mà có thể ngăn bản tính khát máu của mình. Cô rời đi như vậy xác thực có chút vô tình, nhưng hắn là zombie a, cô với hắn ở chung một chỗ vốn không thích hợp, bởi vì trước sau gì cô cũng dung nhập vào thế giới con người, mà hắn lại không có khả năng, so với sau này phải tách ra, chẳng bằng bây giờ còn chưa quá thân thiết, cứ như vậy sẽ tốt hơn. Chỉ là vừa nghĩ đến Lôi Nặc cứ ngây ngốc đợi cô ở thành phố J này, trong nội tâm cô liền cảm thấy chua xót. Lạc Dật nhìn biểu hiện trên mặt cô, trong lòng cũng có chút không thoải mái, “Nhạn nhi, chúng ta đi thôi.” Lạc Nhạn ừ một tiếng, tay cầm chủy thủ bước ra ngoài biệt thự. Quay đầu nhìn căn nhà mình đã ở mấy năm, đây là nơi có ký ức vừa hạnh phúc vừa thống khổ, cuối cùng cô cũng leo lên xe chậm rãi rời đi. Đoạn thời gian này, ai cũng căng thẳng, bên ngoài chỉ cần một cơn gió thổi qua, những người trong khu biệt thự này tim như muốn nhảy ra ngoài. Lúc này nghe âm thanh xe hàng ầm ầm chạy ra ngoài, liền có người thò đầu từ trong phòng ra, khi nhìn đến cái xe hàng quen thuộc thì hai mắt lập tức tỏa sáng.