Lão công là zombie vương
Chương 41 : ♦ Chương 41
CHƯƠNG 41: NGUY CƠ
Edit: Lan Anh
Theo thời gian trôi qua, lương thực của bọn hắn cũng đã ăn hết, nếu như không đi ra ngoài, bọn hắn chắc chắn sẽ chết đói.
Nhưng nếu cứ như vậy mà đi ra, cũng sẽ bị zombie ăn thịt.
Cho nên cùng một lúc, những người này liền chú ý tới xe hàng, xe hàng đủ cao, khi đi ra ngoài khẳng định zombie sẽ không với tới, cho nên khi nhìn thấy bọn Lạc Dật đánh xe ra thì lớn tiếng gọi.
“Nhanh dừng xe, mang chúng tôi theo với.”
“Đúng vậy, nhiều người nhiều sức a.”
Lạc Dật đã có mấy lần kinh nghiệm, coi như không nhìn thấy, giẫm chân ga chạy ra ngoài.
Mấy người kia thấy vậy, muốn chạy xuống lầu nhưng lại không dám, chỉ có thể đứng đó thầm mắng, dù trước kia không có liên hệ gì nhưng bọn hắn đều là hàng xóm a, lúc này lại thấy chết không cứu, lương tâm có lẽ đều bị chó ăn.
“Các ngươi là lũ cẩu tạp chủng, ta nguyền rủa các ngươi ra ngoài bị xe đâm chết, mở cửa xe thì bị zombie cắn chết.” Một nữ nhân đứng trên lầu trừng lớn mắt, mang theo tức giận chỉ xe hàng mà chửi.
“Các ngươi còn là con người sao? Thấy chết không cứu thật uổng khi làm người, ta thấy bọn các ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng.”
Nghe người đàn bà kia đứng trên lầu chửi đổng như vậy, Lạc Nhạn mím môi, những người này trước kia đều là phu nhân nhà giàu có, hơn nữa đều tự nhận mình là cao quý, coi như mỗi lần vô tình gặp thì mũi cũng vểnh hết lên trời, tỏ vẻ cao cao tại thượng.
Chỉ không ngờ bây giờ lại lộ ra bộ mặt như vậy, thật đúng là khiến cô giật mình.
Bất quá không mất bao nhiêu thời gian, xe cũng đã chạy ra khỏi khu biệt thự.
“Người ở thành phố J thật khiến người ta buồn nôn.” Lê Tử ngồi bên cạnh Lạc Nhạn, nhịn không được le lưỡi, “Bọn hắn đứng đó nói chuyện thật không biết đau eo, nếu thật sự muốn rời đi, thì đã sớm đi xuống, đời nào lại đứng ở trên lầu kêu xuống, còn muốn chúng ta chờ nữa chứ.”
“Nhân tính chính là như vậy.” Lạc Nhạn cười yếu ớt, coi như cô đã nhìn thấu ấm lạnh của thế giới này, nhưng người trên thế giới này có lẽ cũng không phải đều giống như vậy?
Lê Tử gật đầu, có chút cảm thán nói ra: “Kỳ thật có lúc em cảm thấy, con người thật sự không bằng zombie, chí ít zombie đặt mục tiêu chính xác, muốn làm cái gì là chỉ làm cái đó, mà con người, cứ quanh co lòng vòng, có người còn thích đâm sau lưng người khác, khiến người ta khó lòng mà phòng bị.”
Lời này thật sự khiến Lạc Nhạn lau mắt mà nhìn, không có nghĩ đến Lê Tử bình thường nhìn rất đơn thuần, còn có thể giác ngộ như vậy, suy nghĩ một chút về Kim Ngọc, tâm tình cô càng thêm phức tạp, “Lê Tử, chị thật sự rất ngạc nhiên về năng lực của em, nhưng chị sẽ không hỏi, chị tin tưởng có một ngày em sẽ nói cho chị biết.”
Lê Tử cười haha hai tiếng, có chút sự tình hiện tại cô không thể nói, mắt nhìn qua Kim Ngọc bên kia đang trêu chọc Lam Tiếu Tiếu, môi bĩu ra.
“Kim Ngọc.”
Kim Ngọc vốn đang vứt mị nhãn với Lam Tiếu Tiếu hơi ngừng lại, bất mãn nhìn Lê Tử, “Cái gì?” Con nhóc này thật là, lần nào cũng vậy, không thấy anh nó đang tán gái sao? Từ lúc tận thế tới giờ, thật vất vả lắm mới thấy mỹ nữ, hơn nữa còn e e lệ lệ, còn chịu nói chuyện với hắn.
“Ông còn nói chuyện với cô ta, tôi sẽ đoạn tuyệt quan hệ anh em với ông.” Nữ nhân xảo trá như vậy, hơn nữa còn muốn kiếm chác trên người chị Lạc Nhạn, cô thật sự không ưa nổi, nhưng cái tên Kim Ngọc đáng chết này, vừa thấy con gái là con mắt coi như vứt, ngay cả tư duy cơ bản cũng biến mất, chẳng lẽ chưa nghe qua câu xà mỹ nhân sao?
“Thật? Vậy thì quá tốt rồi.” Kim Ngọc cười sáng lạn, tay lại càng trực tiếp hơn, đặt trên vai Lam Tiếu Tiếu, “Tiếu Tiếu, vì em, ngay cả em gái anh cũng không cần, em nói xem, em muốn báo đáp anh như thế nào?”
Lam Tiếu Tiếu mặt đỏ lên, tự dưng có chút ngượng ngùng, cô gặp không biết bao nhiêu nam nhân, nhưng chưa có ai như Kim Ngọc, khiến trái tim cô đập nhanh như vậy, nếu như không có Băng Vũ thì Kim Ngọc nhất định là lựa chọn tốt nhất, không, năng lực của Kim Ngọc mạnh như vậy, nếu như so với Băng Vũ thì cô có nên cân nhắc ở cùng một chỗ với hắn hay không?
Nghĩ như vậy khiến khuôn mặt cô cười càng sâu hơn, thân thể nửa tựa trên người Kim Ngọc, “Nếu như cô ấy không muốn anh, vậy để em làm em gái anh nha.”
“Em ấy là em gái ruột a.” Kim Ngọc mang theo nghiêm túc mà duỗi tay ra nắm lấy cằm Lam Tiếu Tiếu, nhẹ giọng nói, “Cho nên thay vì làm em gái của anh, thì nên làm người tình của anh đi.”
Lam Tiếu Tiếu đưa tay đẩy nhẹ hắn một cái, đuôi mắt lại nhìn về phía Lạc Nhạn, thấy được sự chán ghét trong mắt cô ta, tâm tình càng thêm vui vẻ.
Cái tên đàn ông dáng dấp còn đẹp hơn hoa kia, thật sự khiến Lê Tử nhịn không được mà đứng lên, chỉ tay vào mặt Kim Ngọc, thật sự là tức chết cô mà, cô không nhịn nổi nữa, cô muốn đánh hắn ta.
Kim Ngọc nhíu mày, tay khẽ động mà nhìn Lê Tử.
“Tốt lắm Lê Tử, hiện tại bên ngoài đều là zombie, chúng ta ở đây náo loạn làm cái gì?” Đoạn đường này có thể nghe được bên ngoài có không ít tiếng rống, có khi xe bị xóc nảy do cán qua zombie, dù không nhìn thấy nhưng vẫn có thể cảm nhận được tình hình bên ngoài.
Lê Tử mím môi, nếu như không phải bên ngoài toàn là zombie, cô thật sự muốn đánh cho hắn ta một trận, cái tên Kim Ngọc đáng chết này, thật sự quá coi thường người em gái này mà.
Hừ lạnh một tiếng, Lê Tử vừa muốn ngồi xuống thì ngay lúc này xe bất thình lình run lên một cái, mọi người chưa kịp suy nghĩ thì tốc độ xe chậm lại hẳn, theo sau đó là một tiếng dậm chân không lớn không nhỏ, khiến người ngồi trong xe lộ ra ngưng trọng.
“Âm thanh này là gì?” Lê Tử yên lặng lắng nghe, một tiếng một tiếng dậm chân, dường như muốn đạp bể mặt đất khiến trong lòng cô có chút quái dị.
Hơn nữa âm thanh kia cách bọn họ ngày càng gần.
“Trời, đó là quái vật gì vậy?” Giọng của Hoàng Lượng từ phía trước truyền đến, mọi người ở sau thùng xe sắc mặt biến hóa.
“Quái vật?” Giọng Lâm Húc run nhè nhẹ, mắt nhìn khắp nơi, thân thể khẽ run rẩy.
Có điều khi giọng của hắn vừa dứt thì cả xe phát ra âm thanh bành bành, toàn bộ xe đều bị lật lên, lộn một vòng trên không trung, sau đó lại đứng vững trên mặt đất.
Mấy người Lạc Nhạn bị quán tính của xe làm cho cả người đụng vào vách tường.
Lam Tiếu Tiếu được Kim Ngọc che chở nên không có bị gì, mà Lâm Húc lại không được tốt như vậy, vốn trên người hắn đã có vết thương, lúc này theo xe xoay một vòng, cả người liên tục bị va chạm, cái trán liền bị chảy máu.
Chờ sau khi xe ổn định, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn thùng xe bị lõm vào một phần ba, sắc mặt rất khó coi.
Chỉ có một kích mà có thể khiến chiếc xe hàng hỏng hoàn toàn, xe không chỉ bị hủy mà cũng có thể khiến bọn họ có thể nhìn rõ hoàn cảnh bên ngoài.
Đồng thời cũng biết tại sao Hoàng Lượng lại hét lên kinh ngạc, bởi vì con quái vật trước mắt này, bọn họ cũng không biết cái gì tạo ra nó.
Quái vật cao hơn hai mét gần ba mét, thân thể đen nhánh, trên người có dịch nhờn chảy xuống, trong tay nó cầm một thanh chùy lớn, nhìn thôi cũng biết được trọng lượng của nó không nhẹ, lúc này nó lại giương miệng rống lên một tiếng, vung thanh chùy vào phía sau xe.
“Chạy mau.” Lạc Nhạn vừa dứt lời thì người đã nhảy xuống đất, lăn qua bên cạnh.
Truyện khác cùng thể loại
143 chương
46 chương
54 chương
43 chương
17 chương
13 chương








