Lão công là zombie vương

Chương 21 : ♦ Chương 21

CHƯƠNG 21: NGHĨ CÁCH CỨU VIỆN Edit: Lan Anh Nếu như không phải mới nửa đường đã sử dụng hết một thùng dầu, lại phải dùng thêm một thùng nữa, không cần nói cũng có thể đoán được là hiện tại lửa đã cháy tới chỗ bọn họ. Nhưng cho dù không có, mấy con zombie bị đốt cháy kia một khi tới gần, nơi này cũng sẽ bị bén lửa. Ngay lúc Lạc Nhạn đang xuất thần, bên hông bất thình lình căng thẳng, cả người không kịp phản ứng, cô liền bị Lôi Nặc giơ cả người lên đỉnh đầu, treo lơ lửng giữa trời, cô khẽ run quát, “Anh làm gì vậy?” Lôi Nặc rống lên một tiếng, như ý nói cô đừng động đậy, lúc này mới mang cô tiến về phía trước. Lôi Nặc thân cao mét chín, đứng ở chỗ này như hạc giữa bầy gà, so với đám zombia kia cao hơn cả một khúc, bây giờ lại bị anh giơ lên như vậy, mấy con zombie kia xác thực không thể với tới cô, nhưng vấn đề là zombie chỉ nhìn thấy máu thịt, chúng chen lên trên người Lôi Nặc, khiến anh nửa bước cũng khó mà đi. Lôi Nặc biết rõ điểm đó, anh lộ ra răng nanh, đối với zombie ở bốn phía mà rống lên một tiếng. Vốn chúng không có trí thông minh, nhưng sau khi nghe Lôi Nặc rống lên, chúng lại mang theo khiếp đảm mà lui về phía sau hai bước, cái bộ dáng kia khiến Lạc Nhạn cảm thấy quỷ dị, dù sao hiện tại zombie vẫn chưa thăng cấp, mà đã biết sợ hãi đối với Lôi Nặc. Zombie e ngại trong vô thức, nhưng huyết nhục lại mang đến dụ hoặc rất lớn, trong lúc nhất thời khiến bọn chúng sững sờ đứng tại chỗ, một đôi mắt không có con ngươi, ngây ngốc nhìn Lạc Nhạn. Nhìn ra Lạc Nhạn đang khẽ run, cô xác thực là muốn rèn luyện để mạnh hơn nhưng không có nghĩa là không muốn sống, hiện tại trước sau đều có lửa, tất nhiên cô không dám cậy mạnh, đưa tay vỗ Lôi Nặc, “Đi mau.” Nói xong một bên nhìn đám zombie như ngòi lửa, bọn chúng di chuyển không nhanh, nhưng đoạn đường ngắn kia cũng có hạn, mắt thấy lửa sắp bén qua, Lạc Nhạn nhịn không được mà bắt đầu lo lắng. Lôi Nặc rống lên một tiếng, sau đó anh mở đôi chân dài đi nhanh về phía trước, vốn là đám zombie đang nhốn nháo, nay lại cảm giác được uy áp mà thối lui, không dám đứng quá gần. Mà bọn họ đi chưa được mấy bước liền cảm giác được một cỗ khí nóng, Lạc Nhạn mím môi, xuyên qua cánh tay Lôi Nặc mà nhìn về phía sau, vừa nhìn liền khiến cô hít hơi lạnh. “Thả tôi xuống.” Lôi Nặc gương mặt cứng đơ, hiện tại anh đã có thể nhíu mày, dường như không nghe được lời của Lạc Nhạn. Lạc Nhạn có chút lo lắng mà nhảy xuống, nhưng tay Lôi Nặc như sắt thép khóa chân cô lại, cô không thể động đậy, “Lôi Nặc, buông tôi ra, không tôi sẽ tức giận.” Lời này vừa ra khiến Lôi Nặc có chút giãy dụa, qua một hồi lâu mới chậm rãi thả Lạc Nhạn xuống đất, chỉ là trên khuôn mặt tái nhợt viết lên hai chữ không vui, anh trừng mắt với đám zombie xung quanh cùng với nam nhân đang đứng trên lầu kia, hắn ta đang hưng phấn nhìn thì thấy khuôn mặt của Lôi Nặc nhìn lên, giống như đang ghi hận hắn ta. Lạc Nhạn chân vừa chạm đất thì đám zombia xung quanh lại bắt đầu lắc lư, mắt thấy chúng tới gần, Lạc Nhạn kéo tay Lôi Nặc chạy về phía trước. Chỉ là hai người có chạy nhanh cũng không bằng lửa lan nhanh, ngay khi hai người vừa chạy ra ngoài được mấy bước thì mấy con zombie bị tưới xăng lúc trước, cũng bắt đầu bốc cháy. “Nhạn nhi, nhanh lên xe.” Âm thanh Lạc Dật từ đằng xa truyền tới, Lạc Nhạn hơi ngừng lại, nhìn qua. Lúc này Lạc Dật đang lùi xe, mắt thấy cách bọn họ không còn xa, trong mắt Lạc Nhạn vui vẻ. Chạy lâu như vậy thân thể cũng rã rời, tốc độ cũng ngày càng chậm. Ngay khi Lạc Nhạn đang đầu đầy mồ hôi, thân thể trong nháy mắt rời khỏi mặt đất, bị Lôi Nặc ôm vào trong ngực, cả người có chút sững sờ nhìn anh, lúc này là lúc nào mà còn ôm cô? Coi như có muốn chết cũng đừng có kéo cô theo a. Thân thể giãy dụa một chút, chỉ là tay Lôi Nạc cũng đã ôm chặt cô, đem đầu cô hướng vào ngực mình mà ôm. Một màn này khiến Lạc Nhạn cảm thấy không thích hợp, muốn nhìn về phía sau thì ầm một tiếng vang thật lớn, thân thể cô lúc này căng cứng, chờ qua một lúc mới nhìn lại. Toàn bộ bình xăng nổ tung trong nháy mắt, zombie bốn phía mới đầu không có tí phản ứng nào, đợi đến lúc bị nổ tung thì hơn phân nửa đều nằm ngổn ngang trên đất, số ít còn lại thì bị lửa thiêu cháy, có điều bọn chúng không có cảm giác, vẫn không ngừng nhúc nhích trong biển lửa. Ánh mắt Lạc Nhạn nhìn lên, nhìn về phía xe hàng cách bọn họ chừng mười mét, trong lòng tính toán một chút, tay khẽ động, Tử Ngọc đập cánh phát ra ánh sáng nhàn nhạt, một bình xăng nhỏ xuất hiện trong tay Lạc Nhạn, bình xăng kia không lớn, chỉ hơn mười lít mà thôi. Lạc Nhạn đập đập tay Lôi Nặc, Lôi Nặc cảm giác được, thân thể ôm Lạc Nhạn chặt hơn. Lạc Nhạn hé miệng cười một tiếng, một tay ôm lấy Lôi Nặc, tay còn lại dùng hết khí lực ném bình xăng vào trong đám zombie. Bình xăng vẽ một vòng cung trên không trung, khóe miệng Lạc Nhạn hơi vểnh, lần này cô cho bọn chúng một món quà lớn, tuy chỉ là bình xăng nhỏ uy lực không lớn, nhưng bên trong cô cho thêm không ít đồ vật. Ném xong cô kéo Lôi Nặc chạy lên xe hàng bên cạnh, thân thể Lôi Nặc hơi ngừng lại, đi theo phía sau ôm Lạc Nhạn nhảy lên thùng xe. “Anh hai, nhanh lái.” Lạc Dật lên tiếng, trong nháy mắt nổ máy rời đi. Mà sau khi xe vừa rời đi, phía sau liền truyền đến tiếng nổ lớn, chỉ là lần này khác với lần trước, sau khi nổ, mặt đất cũng chịu chấn động. Ánh lửa như đóa hoa nở rộ mang theo hơi nóng, thấy cảnh này Lạc Nhạn liền hài lòng. Xe lao đi giống như mũi tên rời dây dung, phóng qua lớp lớp vòng vây. Sau khi vượt qua gần ngàn con zombie, ở trên đường cũng gặp nhưng lại không đáng nhắc đến, xe hàng trực tiếp cán qua. Rời khỏi khu vực nguy hiểm, Lạc Dật đang căng thẳng lúc này mới nhìn lại phía sau, “Nhạn nhi, em không sao chứ?” Lạc Nhạn lên tiếng, nhìn vào sau xe có mấy người nam nhân nhìn rã rời, trên người bọn hắn đầy vết máu, sau khi biết Lạc Nhạn là em gái Lạc Dật, biểu lộ ra nét mặt quái dị, nét mặt không tốt nhưng cũng không đối địch. Lạc Nhạn mặt lạnh, đối với bọn hắn gật gật đầu, thân thể lại ngăn trước người Lôi Nặc. Mấy người này đã bị zombie làm cho thua thiệt, tất nhiên đối với zombie sẽ không có ý tốt, nếu để bọn họ phát hiện ra thân phận của Lôi Nặc, nhất định sẽ tìm cách đối phó với Lôi Nặc. Còn nữa, lúc nãy bọn cô lâm vào cảnh bị zombie vây khốn, đám nam nhân này đúng ra nên giúp bọn cô một chút mới đúng, dù sao Lạc Nhạn bị như vậy cũng là vì cứu bọn hắn, thế nhưng họ lại chỉ ngồi trong xe, cái gì cũng không làm, khiến Lạc Nhạn mất hết hảo cảm. Sắc mặt Lôi Nặc biến hóa, ánh mắt một mực nhìn ra bên ngoài, qua một lúc lâu mới cúi đầu xuống gầm nhẹ bên tai Lạc Nhạn. Lạc Nhạn nghe tiếng gầm của anh thì trong đầu toàn dấu chấm hỏi, muốn hỏi anh có ý gì, lại thấy Lôi Nặc nhảy xuống xe, hướng tới chỗ đám lửa mà chạy đi. “Lôi Nặc, anh làm sao vậy?” Lạc Nhạn nói xong bước tới hai bước, cô muốn đi theo. Đối với Lôi Nặc hiện tại, chỗ này của cô còn nguy hiểm hơn so với bên ngoài, hơn nữa, không phải lúc nào cô cũng nghĩ biện pháp đuổi anh đi sao? Bây giờ anh tự rời đi chẳng phải tốt hơn?