Kết hôn sai lầm

Chương 33 : chỉ cần anh còn sống.

Chỉ cần anh còn sống, anh đi đâu đều sẽ nói em biết. --- ------ ------ -------- Tiếng gọi thì thầm của Diệp Phong phát ra từ micro, câu cuối lại cố ý cường điệu: " Tiểu Tinh, bắt máy nhanh hơn rồi." Nghe anh nói, cô im lặng hai giây, lại la lên: " Mấy tháng nay anh chết ở đâu vậy hả?" Diệp Phong cười khẽ, dường như sự chất vấn của cô lại là nguồn vui của anh, mấy tháng nay anh chết ở đâu, cô đã hét lên hỏi anh như thế, cô quan tâm đến sự mất tích của anh, là như vậy sao. Anh trả lời: " Anh đi Thượng Hải" Cô lại hỏi tiếp: " Anh không thấy tin nhắn của em à?" "Thấy rồi." Cô không bỏ qua: " Vậy tại sao tới hôm nay anh mới gọi cho em?" Nhất thời im lặng, một lúc sau mới nghe anh nói: " Tiểu Tinh, xin lỗi, anh sợ gọi cho em, nghe được giọng nói em, anh chịu không được muốn trở về thành phố C, anh ở bên này không thể trở về được.“ Cô thật sự quan tâm đến sự mất tích của anh, nhưng, anh lại thật sự thật sự không thể trở về được, giọng nói của anh có nghe có vẻ bi thương. Hạ Tiểu Tinh nắm chặt điện thoại, nín thở, không lên tiếng, một lúc lâu sau mới trả lời: " Anh đang đóng vai nam chính truyện ngôn tình à, làm gì gọi điện thoại mà bi bi thương thương như vậy, anh sẽ đang nước mắt đầm đìa chứ?" Lại một hồi yên tĩnh, Diệp Phong bên kia không nói gì, điện thoại chỉ có tiếng vọng lại của khoảng không mênh mông, cô bỗng giống như thấy được anh: ở một nơi nào đó, đang nghe điện thoại, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa, vì cô không ở trước mặt anh nên cũng không thể trả lời. Anh luôn quên rằng cô đã là vợ người khác. "Diệp Phong" cô gọi tên anh. Lại nghe thấy giọng phụ nữ ngắt quãng thấp thoáng bên tai cô qua điện thoại" " Hoan nghênh quý khách...muốn mấy ly?... vị nào? ngọt hay mặn? Cô nhấc chăn, bước xuống giường, vừa lấy áo khoác vừa hỏi: " Diệp Phong, anh đang ở đâu?" Cuối cùng anh cũng lên tiếng: " Anh xuống máy bay hơn một tiếng trước rồi, bây giờ đang ở thành phố C." Cô cầm áo len lên, chạm đến cổ áo: " Đợi em một chút, em sửa soạn một chút, 10 phút sau anh gọi lại em nhé." nói xong liền cúp máy. Cô trùm áo len vào, mặc quần sau đó choàng khăn lên cổ không quên cầm theo điện thoại rồi đi ra ngoài, xuống đến tầng ba liền nghe tiếng mẹ gọi với theo: " Tiểu Tinh, tối như vậy còn đi đâu nữa?" " Con sẽ về nhanh thôi." Cô trả lời. Cô đi thẳng đến cổng phía Bắc. Đêm mùa đông, luôn có một tầng sương mỏng và ánh sáng lờ mờ của đèn đường hắt xuống như tô điểm thêm sự giá lạnh, cô vừa chạy liền thấy một làn khói mỏng bay ra từ miệng sượt qua mặt cô, bay về phía sau, như khói thuốc vậy. Đoàn tàu cao tốc khiến cô dừng bước, trời như càng tối, tàu lại chạy nhanh hơn, khi thành phố vẫn chưa chìm hẳn vào bóng đêm, những ánh đèn neon vẫn luôn chờ đợi ánh mặt trời lùi lại nhường nó tỏa ra ánh sáng lấp lánh, cô nhìn thấy bên kia đường dòng chữ: " Tiệm sửa đậu nành Vĩnh Hòa, tấm biển hiệu trước cửa tỏa ra thứ ánh sáng trắng trong trẻo nổi bật giữa màn đêm. Thật lâu đèn mới chuyển sang đỏ, dòng xe ngừng lại, cô băng qua đường. Đẩy cánh cửa kính viền khung đỏ của cửa tiệm ra, ánh sáng bất chợt chiếu vào mắt cô, đêm đã khuya, cửa tiệm chỉ có vài người khách, người phục vụ đội chiếc mũ hồng nói với cô: ” Hoan nghênh quý khách." cô dường như không nghe thấy lại nhìn về phía một người. Người đó đang nhìn vào điện thoại, nghe thấy tiếng nói liền quay đầu lại. Hơi ngây người, anh gọi: " Tiểu Tinh,.." trong mắt anh như thể có ánh sao, dường như là bất ngờ cũng vui mừng, không dám tin, khóe miệng cong lên, muốn cười lại không thể cười. Cô đi về phía anh, giọng điệu hơi hung dữ. " Xuống máy bay sao không về nhà, anh chạy đến đây làm gì." Anh đứng lên, nở nụ cười với cô: " Anh đến uống sữa đậu nành." anh nói, ánh mắt anh cũng không nhìn ra được ý gì. Cô tức giận, không khách khí nói: " Uống cái đầu anh, không sợ nửa đêm đái dầm à." Cửa tiệm rất yên tĩnh, mấy người trong đó nghe thấy tiếng nói của cô đều nhìn qua. Diệp Phong yên lặng nhìn cô, Hạ Tiểu Tinh cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó, có lẽ ngay từ khi bắt đầu cô đã biết cô tránh không được. Diệp Phong dang tay ôm lấy cô. Chính tại nơi này, hương thơm của sữa đậu nành lan tỏa trong không khí, ánh đèn vàng ấm áp hắt lên người bọn họ, bảy tám ánh mắt đều đang nhìn họ, anh lại ôm cô chặt hơn. Nói không nghe được tiếng tim đập thì giống như lừa người vậy, cách một lớp áo đông dày, làm sao có thể nghe được tiếng tim đập, lấy đâu ra nghe được âm thanh ro ro của mạch máu đang tuần hoàn, có chăng của chỉ là nhà văn đem ra để chọc cười thôi, nếu thật sự nghe được, chỉ sợ là mắc bệnh cao huyết áp rất nặng. Chỉ là ôm chặt bằng một cánh tay, nhưng lại dùng sức của cả một đời chỉ để ôm lấy cô, làm trái đi lời hứa của chính mình. Anh hứa với mình không ôm cô, cũng không được hôn cô. Thật ra là ôm không được cô hôn không được cô, nếu có thể anh sao lại không ôm không hôn cô được. Chỉ là bịt tai trộm chuông mà thôi. Bẵng đi bao nhiêu năm, trôi qua một khoảng thời gian dài đến thế, dường như đã phải chịu sự giày vò của cả mấy đời. Anh cho rằng kiếp này anh không có cơ hội ôm cô, cũng mãi mãi không đợi được ngày này. Sau bao nhiêu cửa ải của năm tháng cuối cùng anh cũng ôm được cô một lần. Tim lại bắt đầu đau, nhìn thấy cô thì lại đau, do đó anh họ mới đưa anh đi Thượng Hải, đến một nơi cách xa cô. Thế nhưng nếu như không thể đau lòng, không cảm nhận được cảm giác đau đớn ấy, có bao nhiêu cái 5 năm 10 năm nữa thì cũng chả khác gì đã chết đi. Anh áp mặt vào tai cô, ngửi mùi hương trên tóc cô, một mùi hương nhẹ nhàng, tao nhã, hơi thở của Hạ Tiểu Tinh từng đợt từng đợt như thổi vào lòng anh. Anh không dám ngửi mạnh, sợ sau này không ngửi được nữa, sợ bản thân mãi mãi chìm đắm trong khoảnh khắc này. Anh quên rằng người anh đang ôm là anh trộm lấy, cô là của người khác, không phải thuộc về anh. Cho nên, anh nói: " Hạ Tiểu Tinh, anh xin lỗi..." run rẩy, cả thân thể lẫn trái tim đều đang run rẩy. Có một tầng trắng trong dâng lên trong mắt anh, anh không muốn để cô nhìn thấy, thế nên trước khi ngẩng đầu lên, anh phải chịu đựng. Không thể không buông ra rồi, anh ôm cô có lẽ đã 5 giây, có lẽ, nửa đời người. Anh buông tay ra nhìn Hạ Tiểu Tinh rồi anh cười như một đứa trẻ vừa trộm được kẹo, trên miệng vẫn còn vương lại vị ngọt của kẹo, dù mẹ đang mắng nhưng vẫn cười thật ngọt ngào và mãn nguyện. Hạ Tiểu Tinh đưa chân đá anh, không nặng nhưng cũng khiến anh hơi lùi một chút: " Anh muốn chết à." Cô nói, cô không đẩy anh ra, cô vẫn đứng yên cho đến khi anh buông cô ra. Đá xong cô lại nhớ đến, cúi đầu xuống nhìn, cô lần nào cũng thích đá chân phải, vừa là đá chân trái của anh, anh từng nói, chân này bị thương. Cô ngẩng lên hỏi: " Có đau không?" biết là hỏi thừa, sao lại không đau, cho anh cơ hội tránh, anh lại không tránh. Quả nhiên anh cười nói: " Không đau." Hai người lúc này mới nhận ra mọi người trong tiệm đều đang nhìn mình, nhân viên lúc này đón cô ở của giờ đang đứng bên cạnh cô, tròn mắt sững người nhìn họ như đang xem phim vậy. Nghĩ lại những cảnh tình cảm thế này thường không thấy nhiều, ở đây cũng không phải sân bay hay trạm xe, nơi này chỉ là một cửa tiệm đậu nành lại diễn ra cảnh phim tình yêu cửu biệt trùng phùng. Trong mắt của người ngoài, họ có thể là như này, một cô gái vội vàng đến, một chàng trai đã lâu mới gặp được người yêu. Hai người đi ra khỏi tiệm, cũng quét qua họ một ánh mắt tò mò. Gió đông lạnh lướt trên từng con đường, lướt lên <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20200311/kethon.png" title=" Chỉ cần anh còn sống." data-pagespeed-url-hash=2676760626 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">